Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng


Mười hai tuổi.

Con trai tầm tuổi này hẳn là đang thời kì phát triển vóc dáng?
Cơm tối chỉ ăn thế này?
Quý Hạo bước tới.

Nhìn khuôn mặt sợ hãi của Nguyễn Minh Trì hiện lên một màu sắc khác mang theo cảnh giác và tức giận giống như một con thú nhỏ đang xù lông, Quý Hạo gần như có thể nghe thấy trong cổ họng cậu phát ra tiếng "gầm gừ".

Quai hàm của Nguyễn Minh Trì phồng lên, nhanh chóng bẹp xuống rồi rút ống hút đã bị cắn ra.

Cậu há miệng lại liếm môi một cái, liếm vơi đi một vòng dày đặc sữa trắng trên môi rồi nói: "Muốn đánh nhau?"
Giọng nói cố ý bị đè nén nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng sữa của thiếu niên nhưng khi bị cặp đôi mắt ngây thơ mười phần nhìn vào, Quý Hạo chợt nhớ không rõ dáng vẻ chân chính của Nguyễn thượng tiên trông ra sao?
Chính trực, đoan chính, rực rỡ mà thánh khiết dường như chỉ là một tính từ đơn giản, kém xa so với Nguyễn Minh Trì trẻ con trước mặt này.

Ngập ngừng một lát, Quý Hạo nói: "Thầy Dư nhờ tôi gọi cậu đi ăn cơm."
Nguyễn Minh Trì nhìn hắn, nhíu mày lại: "Anh có ý gì?"
"Không có ý gì, cậu có đi hay không?" Quý Hạo mở mắt nói mò, dù sao lừa người ta đi ăn cơm tối rồi lại nói.

"Tôi không muốn đi thì sao? Tôi đã ăn no rồi."
"Vậy cậu tự mình đi nói với thầy Dư."
"..." Thiếu niên rõ ràng do dự, cúi đầu suy nghĩ, giơ tay cẩn thận cuộn nốt phần bánh mì còn lại vào trong túi quần, sau đó cầm ly sữa bò, sải bước đi đụng phải lồng ngực của Quý Hạo rồi bước ra ngoài.

Quý Hạo bị đụng loạng choạng lùi lại một bước, va vào trên mặt bàn phát ra tiếng vang "loảng xoảng".

Người vừa bước ra ngoài sợ đến mức quay đầu lén lút nhìn hắn, đôi mắt lóe lên vẻ hoảng sợ không thể che giấu, cậu hơi do dự rồi bước đi nhanh hơn như thể sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.

Quý Hạo bị chọc cười bởi bộ dáng này của cậu.

Hắn cũng chẳng ngạc nhiên khi lập trường của mình và Nguyễn Minh Trì trong thế giới nhỏ có mâu thuẫn, dù sao ở bên ngoài, mình kém chút nữa đánh Nguyễn thượng tiên hồn phi phách tán.


Cho nên trong thế giới nhỏ như phản chiếu tâm trí của Nguyễn thượng tiên, quan hệ của bọn họ tất nhiên rất căng thẳng coi như có thể trực tiếp rút đao khiêu chiến.

Bộ dáng vừa dữ lại vừa sợ hãi khiến Quý Hạo một điểm tức giận cũng không sinh ra được.

Hắn đi theo sau lưng thiếu niên rời khỏi tòa chức năng, hai người họ một trước một sau cách nhau mười mét cũng không nói chuyện.

Đi qua tòa nhà ký túc xá cho đến khi mệt mỏi đến con dốc dài thì thiếu niên đi ở phía trước đột nhiên quay đầu trừng hắn.

"Thầy Dư thật sự gọi tôi tới?"
"Ừm."
"Anh đi theo tôi làm gì?"
"Thầy Dư kêu tôi ăn cơm với cậu."
"..." Vẻ mặt thiếu niên lập tức trở nên bối rối, lông mày rậm hơi cau lại, bình tĩnh nhìn Quý Hạo một hồi lâu, quay người rời đi.

Quý Hạo cũng không nhiều lời nói chỉ giữ khoảng cách với cậu cùng nhau bước vào phòng ăn.

Nhất thời trong nhà ăn không còn người nào nữa, thức ăn còn lại trong nồi to không đậy được đáy, khi Nguyễn Minh Trì đi ngang qua, bác gái đang dùng cơm để cho cậu tự làm, Nguyễn Minh Trì vì chính mình đựng đầy một chén lớn đồ ăn, chọn một góc hẻo lánh ngồi xuống, cắm đầu ăn cơm.

Quý Hạo thấy cậu đang ăn, không có hấp tấp tới gần mà quay người rơi đi thẳng.

Mới vừa về tới ký túc xá đã nhìn thấy Trương Tiến dẫn theo hai người đang đánh bài trong ký túc xá, Trương Tiến dời ghế của Nguyễn Minh Trì giẫm chân lên, nhìn thấy một dấu chân màu trắng trên ghế, đôi mắt Quý Hạo lóe lên rồi nói: "Anh Tiến, tại sao anh lại ở đây?"
Trương Tiến năm nay mười bảy tuổi được coi là lớn tuổi trong đội tuyển tỉnh cho nên cơ thể hắn ta đã hoàn toàn nẩy nở cao lớn khỏe mạnh lại thêm rèn luyện thời gian dài, bề ngoài rất dọa người.

Đội viên nhỏ hơn cũng không dám đối nghịch với hắn ta, miễn cưỡng như là nói gì nghe nấy, nuôi tính tình hắn ta không chút kiêng dè gì cả.

Đương nhiên hắn ta đã lớn tuổi, trổ mã tốt, về thành tích bơi lội tự nhiên cũng là nhanh nhất cho nên vào hôm nay trước kia, không ai dám phản đối thân phận "Đại ca" này của hắn ta, tạm thời cũng coi như là danh chính ngôn thuận.

Cầm bài trong tay Trương Tiến quất vào trên mặt bàn một tiếng "Chát" rồi nói: "Không phải phòng mày ít người sao? Vào dọn dẹp đi."

Sau khi Quý Hạo đi vào ở sau Trương Tiến, chống một tay lên lưng ghế, cúi xuống: "Buổi tối chúng ta còn phải làm bài tập."
"Việc gì gấp, lúc này mới mấy giờ, chơi xong rồi nói."
"Không được, làm không hết."
Động tác Trương Tiến đánh bài dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Sao tự nhiên lại thích học vậy?"
"Học tập khiến cho chúng ta có nội hàm, học tập khiến cho chúng ta có hàm dưỡng, học tập khiến cho chúng ta có khí chất, học tập khiến chúng ta học được suy nghĩ, học tập để chúng ta phân rõ đúng sai."
Mọi người nhìn qua, trợn mắt há mồm.

Quý Hạo nhếch miệng cười một tiếng, giơ tay nắm tay Trương Tiến nói: "Đọc sách còn để chúng ta biết, gian lận là sai trái."
Thế là ánh mắt mọi người từ trên mặt Quý Hạo dời xuống, nhìn bài trong tay Trương Tiên đang cầm...!Có lá bài hiển nhiên đã đánh xuống, một khi đánh xuống nó đã bị chôn trong một đống bài, không ai có thể phát hiện.

Đột nhiên nhận ra.

"Lão Tiến, mày gian lận?"
"Mẹ nó, tao nói mà tại sao mày đánh bài luôn thắng?"
"Không phải lần nào cũng gian lận đó chứ?"
"Mẹ, tao nợ ba bữa cơm.

Bỏ hết chơi lại!"
Người nói chuyện chính là đồng đội mà Trương Tiến mang tới, tôi một lời cậu một lời, lựa gió phất cờ, mở miệng muốn bỏ hết tiền đặt cược đánh thua trước đó.

Mặt Trương Tiến đỏ bừng lên, sau đó lạnh xuống, ánh mắt hung ác liếc nhìn Quý Hạo một cái, đập mạnh quân bài trong tay xuống mặt bàn: "Tao lật ngược lại bài mà thôi, sao mày lắm mồm vậy? Đánh bài này lại không phải đánh bạc, tao làm sao gian lận được? Bây giờ thì tốt, mày giải thích cho bọn nó hiểu!"
Quý Hạo cười: "Anh Tiến anh để cho em giải thích cái gì? Trước đó em không xem anh đánh bài, mỡi nãy thôi chợt nhớ tới đến đoạn video ngắn hôm trước xem nhiều lần, coi như em lắm miệng được không? Xin lỗi."
Giải thích này không bằng còn không giải thích, ngược lại chắc chắn chuyện Trương Tiến chơi bài gian lận.

Vẻ mặt của Trương Tiến rất khó coi, từ từ đứng lên.

Hắn ta cao hơn Quý Hạo phân nửa cái đầu vừa cao vừa khỏe, bờ vai rộng chỉ có ở vận động viên bơi lội khiến hắn ta trông đầy lực lượng, cúi đầu trừng mắt nhìn Quý Hạo che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu, khí thế tưởng chừng che khuất bầu trời.


Quý Hạo rõ ràng nhỏ gầy hơn một vòng nhưng vẻ mặt lại thong dong, cười nhẹ nói: "Anh Tiến, anh muốn đi dâu? Được rồi, em thực sự muốn làm bài tập, lát nữa rồi chơi."
"Quý Hạo, mày hôm nay có uống lộn thuốc không? Không bị bệnh à?" Trương Tiến trừng mắt nhìn Quý Hạo, đôi mày dữ tợn gần như dựng lên.

Quý Hạo lại giống như không cảm giác được cơn giận của hắn ta nói: "Đúng thế, cổ họng hai ngày nay hơi khó chịu, có vẻ như bị cảm lạnh.

Anh cách em xa một chút, không phải hai ngày tới có trận đấu vòng loại sao? Em không muốn lây cho anh đến lúc đó phát huy không tốt thì lại tại em."
"..." Mạch máu trên trán Trương Tiến thình thịch nhảy, trong lòng tràn đầy thù hận nhưng cũng không tìm được phương hướng để phát tiết, nhìn thiếu niên thản nhiên đang cười trước mặt, hắn ta chỉ có thể nhếch miệng lộ ra răng nanh, cuối cùng ý vị mười phần đe dọa chỉ vào Quý Hạo, vung tay áo rời đi.

Cửa phòng ngủ bị Trương Tiến đạp một cước, đập vào vách tường rồi bật trở lại.

"Bùm!"
"Răng rắc!"
Khóa bị rơi xuống.

Vẻ mặt của những người còn lại trong phòng đều ngỡ ngàng.

Bả vai Quý Hạo bị vỗ một cái, tiền bối cùng phòng nói: "Em cố ý chọc nó à? Cũng ghê đấy nhưng sao lại gây hấn với nó?"
Một tiền bối khác cũng gật đầu: "Thật ra bọn anh cũng biết nó chơi bài nào, cứ chơi với nó thôi, em chọc thủng sẽ không tốt, em cũng không phải không biết nó là người sĩ diện."
Cuối cùng Ân Học Lâm chợt nhận ra nói: "A —— mẹ nó, tôi vừa nãy thua đến tim đau thắt ngực, mấy người thành thật giải thích có phải qua mặt cố ý lừa tôi không?"
"Không không không!"
"Đâu có đâu có!"
"Anh em tốt, có nạn cùng chịu."
Ân Học Lâm: "Phì! Ai muốn có nạn cùng chịu với mấy người, mau cút đi!"
Ba người mắng nhau một hồi, đột nhiên đều im lặng trở lại, Ân Học Lâm lo lắng nhìn Quý Hạo nói: "Cho dù em đau lòng anh em chúng ta cũng đừng chọc thủng trước mặt Trương Tiến, quay đầu nó lại nhằm vào em."
Lúc này Quý Hạo đã lau sạch sẽ chỗ ngồi của Nguyễn Minh Trì đang đặt nó trở lại chỗ cũ.

Nghe thấy Ân Học Lâm nói, Quý Hạo quay đầu cười: "Anh à, em mười lăm tuổi rồi."
"Thì sao? Em tính đại náo thiên cung à?" Ân Học Lâm mắt trợn trắng, hai tiền bối khác cũng đang cười.

Quý Hạo nói: "Em được đưa vào tổ thanh niên."
Ân Học Lâm ngẩn người, tiếp theo nghĩ tới điều gì, nụ cười nơi khóe miệng của hai vị tiền bối cũng thu lại.

Quý Hạo nhìn ba người, cuối cùng nói: "Hôm nay em nhìn anh ta nhưng không thể nhịn anh ta ở trên thi đấu, lỡ như em thắng anh ta thì anh ta không phải nhằm vào em.


Chẳng lẽ phải làm bạn bè với anh ta thì em phải cố ý bơi không tốt? Có xứng đáng với những gì em nỗ lực mười năm qua sao? Hơn nữa anh ta có coi em là bạn không? Anh ta vốn coi em là tiểu đệ nói gì nghe nấy, anh nói có đúng không?"
Ân Học Lâm không trả lời.

Cậu ta với Quý Hạo cùng khóa, hoàn cảnh tương tự, đặc biệt có thể đồng cảm lẫn nhau.

Ngoài ra hai tiền bối khác cũng cảm giác như vậy nhưng có lẽ là nhịn đã quen rồi, im lặng mấy giây thì một người nói ra: "Em chớ đùa, em mới mười lăm tuổi cũng còn chưa trưởng thành dâu, em lấy cái gì so với Trương Tiến, thế nhưng Trương Tiến xém chút đã vào đội tuyển quốc gia đấy.

Không nói tới nó, em bơi giỏi hơn bọn anh không? Em là tổ thanh niên nhưng em là tổ B, bọn anh là tổ A, vốn không có quan hệ đối nghịch.

Quý Hạo, trạng thái bây giờ của em có hơi quá trớn."
"Nhịn đi." Một người khác đưa tay vỗ vào bả vai của Quý Hạo.

Quý Hạo cười: "Giải vô địch trẻ thế giới năm ngoái, nhà vô địch cự ly 100 m bơi bướm nam cũng mới mười lăm tuổi."
Hai bị tiền bối nhất thời bật cười, muốn nói người Trung Quốc khác với người ngoại quốc, người đoạt chức vô địch mười lăm tuổi kia đã một mét chín rồi, còn hắn bây giờ cao bao nhiêu? 1m75? Đang nghĩ gì thế? Suy nghĩ thực tế một chút có được hay không?
Nhưng hắn chưa kịp nói gì thì khóa cửa đã được vặn, khi cánh cửa mở ra thì khuôn mặt non nớt nhỏ bé của Nguyễn Minh Trì lộ ra.

Cậu đứng ở cửa, cảnh giác nhìn bầu không khí căng thẳng trong phòng, mím môi, bước thẳng vào giống như phải giẫm phải sét.

Lên giường.

Buông màn xuống.

Nằm xuống.

Tất cả động tác trong một lần.

Các tiền bối khác vẫn coi Quý Hạo là anh me nhưng một thằng nhóc quái gở không có lễ phép như Nguyên Minh Trì lại không nằm trong phạm vi lịch sử của bọn họ, há miệng nói ra: "Anh hiểu rồi, em không phải muốn có danh sách tiến vào tổ thanh niên sao? Nếu như em có thể bơi ra thành tích thì danh sách chắc chắn có em."
Đôi mắt của tiền bối khác sáng lên: "Đúng rồi, anh nhớ sinh nhật năm ngoái của em hình như là ngày lễ tình nhân, đường phố rất nhiều cô gái cầm hoa hồng, vậy là tháng tám phải không?" Nên em còn chưa đủ mười lăm tuổi? Em có thể ở lại tổ thiếu niên, lấy thành tích của em bây giờ, danh sách chắc chắn có em."
Thiếu niên nằm ở trên giường bỗng nhiên nhúc nhích quay đầu nhìn sang.

Quý Hạo bắt gặp ánh mắt của thiếu niên qua lớp màn dày..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận