Cái hộp nhỏ như vậy chứa cái gì?
Chiếc nhẫn?
Không phải là nhẫn chứ? Sao lại tặng nhẫn?
Đúng vậy, ai cũng nói sếp Quý vất vả theo đuổi Nguyễn Minh Trì, thậm chí còn thiết kế riêng bộ phim này nên mới chính thức khởi quay, chẳng lẽ đây là muốn đòi thù lao, định bẫy người ta à?
Chậc, nếu hai người này ở bên nhau, đừng nói là nhà giàu chơi bời, cho dù ở bên nhau một hai năm, cũng là vận may với Nguyễn Minh Trì rồi.
Có người nâng, không tốt à?
Đầu người quản lý và thợ trang điểm đầy những câu chuyện máu chó, mắt thấy hộp nhẫn được đưa đến trước mặt Nguyễn Minh Trì, quả thực muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc lịch sử này.
Nhưng Nguyễn Minh Trì không chú ý đến kích thước của chiếc hộp, nghe Quý Hạo nói thứ bên trong có thể dùng để định thần, tim bỗng đập lệch nhịp một cái.
Quý Hạo vẫn còn có ý đó với cậu à? Khó mà nói, dù sao nửa tháng qua bọn họ cũng chưa từng gặp mặt, lần trước gặp mặt cũng giữ một khoảng cách với hắn, bất kể nhìn thế nào đều là bộ dáng không có hứng thú với cậu.
Nhưng tại sao lại tặng quà cho cậu vào lúc này?
Chẳng lẽ chỉ vì mình là nam chính trong bộ phim mới của hắn à? Hay là có ý khác?
Người đàn ông dâm tà trong ký ức đã biến mất từ lâu, hiện tại lại là một người đẹp trai lịch thiệp, như mẫu người đàn ông hoàn hảo chỉ xuất hiện trên TV, ngay cả nụ cười cũng phong độ vừa phải.
Nói thật, Nguyễn Minh Trì có hơi hoài nghi lúc trước mắt mình có bị tật hay không, nếu từ đầu tới cuối đều là người này, tại sao trước sau mình lại thấy hai Quý Hạo hoàn toàn tương phản?
Nếu Quý Hạo trước mắt đang nhiệt tình theo đuổi cậu… Nguyễn Minh Trì không khỏi suy nghĩ lung tung, sau đó hoàn hồn lại, tự nhủ đừng nghĩ tiếp nữa.
Quá khứ đều đã qua, hiện tại Quý Hạo đã có người mình thích, hắn tặng mình một món quà nhỏ cũng chỉ do mình là nam chính trong bộ phim của hắn, chỉ là một món quà nhỏ thôi, cần gì phải bận tâm thế chứ!
Vì vậy, để chứng minh “trái tim bình thản” của mình, Nguyễn Minh Trì mỉm cười cầm lấy chiếc hộp, sau đó mở ra.
Bên trong là một viên ngọc thạch hình giọt nước được buộc bằng một sợi dây đỏ, ngọc trắng trông sạch sẽ không tì vết, sâu trong trung tâm có một vệt màu xanh biếc to tầm sợi tóc, màu sắc thuần túy, xét về chất lượng thì giá trị không tệ, nhưng do không quá lớn nên giá cả có đắt đến đâu cũng có giới hạn, món đồ nhỏ như vậy tặng cho nam chính của bộ phim mới rất phù hợp, xét về các mặt khác đều rất thích hợp.
Nguyễn Minh Trì lấy viên ngọc từ trong hộp ra, nhìn Quý Hạo.
Quý Hạo nói: “Nếu nhớ không lầm, nam chính trong phim cũng có một miếng ngọc bội nên mấy ngày trước tôi đi chùa cầu phúc, thì thuận tiện khai quang, chúc cậu quay phim thuận lợi.
”
Nguyễn Minh Trì thật sự không thể nói lời từ chối, dù sao giá của viên ngọc cũng không đắt, nếu không cho nhà sản xuất chút mặt mũi này thì cũng không khỏi có hơi quá đáng, cuối cùng cậu đeo ngọc thạch lên cổ, nói một câu cảm ơn.
Quý Hạo gật đầu, xoay người rời đi.
Trong phòng hóa trang yên tĩnh lại, chờ nhóm người đi xa, người đại diện nói một câu: “Sếp Quý có tâm thật.
”
Thợ trang điểm cũng nói: “Nhất Điểm Thúy đẹp quá, một lòng một dạ, tập trung tinh thần thì ra là ý này.
”
Người đại diện lại lắm miệng nói một câu: “Nhất Điểm Thúy còn có tên Nhất Tâm Thạch, một lòng một dạ một đời một kiếp, cũng không biết sếp Quý muốn bày tỏ ý gì.
”
Nguyễn Minh Trì nhíu mày, đột nhiên cảm thấy ngọc thạch trên cổ hơi nặng, nhưng… cũng chưa đến mức phải tháo ra trả lại.
Người đại diện cũng nói: “Mặc kệ có ý gì, nếu nhận rồi cũng không có đạo lý trả lại, sếp Quý hi vọng cậu quay phim cho tốt, bộ phim này quay tốt thì sếp Quý kiếm được tiền, chính là cách hồi báo của cậu, đừng nghĩ đông nghĩ tây.
”
Nguyễn Minh Trì “vâng” một tiếng, vẻ mặt không hề thay đổi nhét ngọc thạch vào trong áo, nhưng lại bị sự lạnh lẽo của ngọc thạch kích thích khiến tim đau nhói, hương vị không thể diễn tả trong miệng, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Đã đến giờ quay phim, Nguyễn Minh Trì trở lại xưởng phim, bối cảnh đã hoàn thành từ lâu, chính là phòng huấn luyện hàng ngày của tuyển thủ eSport.
Bộ phim này có rất nhiều ngoại cảnh, nhưng vì trong phim sử dụng quá nhiều diễn viên mới, đạo diễn lo lắng bọn họ không nhập vai được nên giai đoạn đầu đều quay ở xưởng phim.
Hôm nay khởi động máy, nhân vật quan trọng trong phim đều tới, mỗi người đều phải quay một cảnh để tìm cảm giác nên hôm nay cũng là ngày nhiều người nhất.
Khi Nguyễn Minh Trì bước ra, hầu như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu.
Bộ phim này xem như một bộ phim về tuổi trẻ dốc lòng vì đam mê, mỗi nhân vật đều rất đặc sắc, đất diễn cũng nhiều nhưng nam chính chắc chắn là nhiều nhất.
Tin tức Quý Hạo nâng đỡ Nguyễn Minh Trì đã sớm truyền ra trong đoàn làm phim, thậm chí có mấy diễn viên phụ đã có hơn mười năm kinh nghiệm đóng phim, dưới nụ cười có vẻ thân thiện, ánh mắt nhìn Nguyễn Minh Trì của bọn họ đều mang theo vẻ dò xét rồi thầm cười nhạo.
Ở trong giới này càng lâu thì hiểu có ông lớn nâng đỡ thì có ý nghĩa gì, ngực khủng óc quả nho lấy sắc hầu hạ người ta là để hình dung nữ diễn viên, còn nam diễn viên như Nguyễn Minh Trì thì nên miêu tả như thế nào đây? Chậc, dù sao kỹ năng cũng chỉ đến thế thôi, cả bộ phim đều cần mấy diễn viên lão làng như bọn họ gánh hết.
“Nguyễn Minh Trì vào trước đi, nội dung đã ôn tập hết rồi phải không?” Đạo diễn gọi, ánh mắt nhìn Quý Hạo ngồi trên ghế đạo diễn, thuận tiện nói: “Cảnh quay hôm nay là cảnh chiến đội tuyên bố giải tán ngay tại chỗ, yêu cầu cảm xúc rất nhiều là một cảnh khá khó, chúng ta có thể thử quay mấy lần, bắt đầu đi.
”
Đây là một cảnh thi đấu eSport, cảnh lớn còn phải thuê sân, hôm nay chỉ có những cảnh quay cận cảnh.
Mở đầu câu chuyện rất đơn giản, chiến đội đầu tiên mà nhân vật chính ký hợp đồng, trải qua một năm khổ luyện liên tiếp thua hai trận, hôm nay lại thua trận cuối cùng, liên tiếp thua ba trận rồi chiến đội bị loại.
Quản lý chiến đội thất vọng đành phải tuyên bố, bởi vì vấn đề tài chính, chiến đội giải tán ngay tại chỗ.
Đồng đội của nam chính Trác Quang đều tiếc nuối, tức giận rời đi, Trác Quang ở lại cuối cùng, máy quay từ từ tiến tới quay một cảnh cận mặt cậu.
Vì vậy, khi các diễn viên phụ đều ném tai nghe và bàn phím của bọn họ rồi rời đi, toàn bộ cảnh quay chỉ còn lại một mình Nguyễn Minh Trì.
Cậu ngồi ở ghế eSport, ánh sáng màn hình trước mặt chiếu vào mắt cậu, ai cũng có thể nhìn ra sự không cam lòng trong ánh mắt đó, ánh sáng phản phiếu trong đôi mắt hệt như ngọn lửa, hừng hực cháy lên.
Các diễn viên xem cậu đóng phim từ xa nhận xét: “Ở đây chắc khóc buồn lắm nhỉ?”
“Không khóc được thì trừng mắt.
”
“Ha ha, trừng mắt thần công, mọi việc đều thuận lợi.
”
“Phụt, ha ha…”
Nhưng chẳng mấy chốc, những tiếng cười nhạo đó đã biến mất.
Bởi vì mọi người đều phát hiện, ánh mắt Nguyễn Minh Trì đang nhanh chóng lay động, cậu nhíu mày, ánh mắt tập trung vào hình ảnh, trong ánh sáng liên tục nhấp nháy, mọi người ngay lập tức hiểu ra.
Cậu đang phát lại!
Quản lý tuyên bố chiến đội giải tán, các đồng đội đều bỏ cuộc rời đi, chỉ có Trác Quang không từ bỏ, cậu trước sau như một tìm kiếm điểm mấu chốt thất bại của trận đấu trước, kiên trì, cố gắng lần cuối cùng.
Đúng vậy, cũng chỉ có sự kiên trì này mới có thể giúp cậu đứng lên lần thứ hai khi rơi xuống đáy vực, cuối cùng dẫn dắt chiến đội của mình tiến về phía thắng lợi, bước lên ngai vàng.
Một đội trưởng chỉ biết khóc, thì có tư cách gì để giành chiến thắng!
Cho đến khi phát lại kết thúc, tay Trác Quang rốt cuộc cũng rời khỏi con chuột, cậu tựa lưng vào ghế, ngẩn người nhìn lên trần nhà, khóe mắt dần đỏ lên.
Như mọi người mong muốn, cậu đã khóc.
Nhưng khóc rất thầm lặng, rất kiên cường là mức độ mà một người con nên khóc, vừa đủ mềm yếu nhưng lại nhanh chóng bị lớp vỏ cứng cáp bao bọc.
Chỉ một sự thay đổi tinh tế trong việc rơi nước mắt, rồi cố nén chúng lại khiến người ta cảm nhận được ý chí bất khuất của cậu.
“Cắt!”
Đạo diễn hô to.
Không biết khi nào xưởng phim đã yên tĩnh lại, mới có âm thanh lần nữa.
Các bộ phận khác nhau đang hoạt động, xác nhận thu âm, điều chỉnh ánh sáng, còn có thợ trang điểm bận rộn giúp Nguyễn Minh Trì sửa sang lại khuôn mặt bị ánh đèn chiếu vào làm đẫm mồ hôi.
Song những tiếng nói Nguyễn Minh Trì chỉ biết trợn mắt đã không còn nữa.
Suy cho cùng, trợn mắt không giống như xem phát lại, chỉ biết rơi nước mắt và nhẫn nhịn kiên cường là hai việc khác nhau.
Rốt cuộc Nguyễn Minh Trì có biết diễn hay không thì khó mà nói được, nhưng chắc chắc không phải loại trình độ mà mọi người nghĩ lấy sắc trèo lên như lúc đầu.
Lúc này, đạo diễn lại xem qua một lần nữa giơ loa nói: “Nguyễn Minh Trì được đấy, qua cảnh này rồi, đi nghỉ ngơi đi.
Tổ đạo cụ mau vào sân đi!”
Tiếng xôn xao vang lên.
Một lần là qua?
Không thể nào? Đoạn vừa rồi tốt như vậy sao? Chẳng lẽ đạo diễn này dễ nói chuyện thế à?
Nam diễn viên đầy nghi vấn bước lên sân khấu, lại bị đạo diễn mắng máu chó đầy đầu: “Thu lại đôi mắt lồi của cậu đi, cậu đang trừng ai đấy?”
“Trời đất ơi cậu tưởng quay phim bi kịch à? Chỉ có cậu sẽ khóc đúng không? Nơi này có cần phải khóc không? Ah! Kịch bản còn xem không hiểu, sao cậu được chọn hả!”
Quý Hạo thấy vậy thì mím môi, thay đổi một tư thế khác.
Bé Tiên vốn là chủ nhân của thế giới, trước khi đường sự nghiệp của cậu chính thức bắt đầu thì ức hiếp thế nào cũng được, nhưng một khi đường sự nghiệp mở ra rồi, chính là thời gian vả mặt vui vẻ, hơn nữa quay thế nào cũng qua, cậu đã định sẵn trở thành một người đỉnh cao trong ngành nghề này.
Có đôi khi nhìn mấy khứa trong ảo cảnh này tìm chết bằng mọi cách, quả thực Quý Hạo có loại cảm giác xem một bộ sảng văn shounen phản công, quá đã nghiền.
Sau khi xem cảnh vai phụ đều bị mắng xối xả, Nguyễn Minh Trì lại quay lại cảnh quay thứ hai, cũng là cảnh quay cuối cùng trong ngày hôm nay của cậu, vẫn dùng kỹ năng diễn xuất để vả mặt mọi người, trực tiếp “nghiền ép” đám quần chúng lót đường mất nết này.
Theo lối mòn của sảng văn, Nguyễn Minh Trì có thể gặp vấn đề trong lần quay tiếp theo, hoặc cậu có thể quay lại N lần trong một cảnh quay, nhưng mở màn vả mặt đầu tiên đều lâu như thế, tất nhiên là phải liên hoàn tát mới sảng khoái, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, đứa nào ngóc đầu đứa đó xui.
Quý Hạo không có ý khiêu chiến ý chí thế giới, nhưng nhất quyết phải chơi chút tình thú gì đó khác biệt, trái lại vui vẻ hưởng thức dáng vẻ tàn sát khắp nơi của bé Tiên, nhìn bé Tiên được bao quanh trong những khoảnh khắc rực rỡ, thì nhớ tới đời trước bé Tiên giành được quán quân thế giới, cuối cùng bị hắn chặn trong phòng thay đồ, hôn đến mức sắp tắt thở chân nhũn cả ra.
Lòng hắn ngứa ngáy, lại muốn khi dễ cậu không thở nổi nữa rồi.
Quý Hạo nghĩ tới đây, ánh mắt hơi tối lại, đột nhiên mất kiên nhẫn, đã đến lúc lột “clone” của chàng tiên Ốc rồi.
.