Khu vườn của nhà họ Quý rất đẹp, đẹp theo bất kỳ nghĩa nào, vì đây không chỉ là một khu vườn đơn giản, mà thậm chí còn là nơi một người ảo tưởng gửi gắm hy vọng tự do của mình.
Trong vườn hoa có hoa, điều này không còn nghi ngờ gì nữa, các giống quý giá từ khắp nơi trên thế giới đều lặng lẽ sinh trưởng trong vườn hoa này, được chủ nhân của khu vườn tùy theo sở thích sắp xếp thành những hình thù khác nhau, sau đó tập hợp lại thành một mô hình khổng lồ, xuân về trăm hoa đua nở, vườn thơm ngát hương.
Khu vườn thuộc về nhà họ Quý, nhưng những người làm việc trong biệt thự đều biết rằng khu vườn chỉ thuộc về một người, đó là sự chiều chuộng của chủ nhân biệt thự, cho phép cậu trồng bất cứ loại hoa nào mà cậu muốn.
Khi một bác sĩ nào đó nhận được một lá thư nặc danh, mang theo thái độ hoài nghi đi tới mảnh vườn này, ông đã tìm thấy một cây nhỏ có hoa màu tím nở ở một góc vườn.
Bác sĩ không phải là nhà thực vật học nên đương nhiên không thể gọi tên của loài cây này, hay nói cách khác cho dù có nhà thực vật học đến cũng không thể nói tên loài hoa.
Loại cây này trông cũng rất bình thường, những chiếc lá mọc sát đất hơi giống mép lá củ cải, có mấy lá hình dạng răng cưa nhưng sát đất thì một cây có 5 lá, không nhiều không ít.
Ở giữa những chiếc lá mọc ra thân rễ mảnh và dài, lúc đầu thu hút bác sĩ là đóa hoa nhỏ màu tím đang nở trên đỉnh.
Giống hệt bức ảnh trong thư nặc danh.
Đóa hoa nhỏ rất mỏng manh, lay động trong gió, lúc bác sĩ ngồi xổm xuống ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, mùi này rất quen thuộc.
Bốn ngày sau, thuốc đặc hiệu chống lại độc tính đã được nghiên cứu ra, khi mũi tiêm đầu tiên được đưa vào cơ thể Quý Hạo, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyễn Minh Trì chạy ra khỏi nhà.
Người đàn ông nằm trên giường hơi thở yếu ớt như sắp trút hơi thở cuối cùng, thuốc đặc hiệu có hiệu quả hay không cũng không ai có thể khẳng định, một đám bác sĩ lộ ra vẻ căng thẳng, lông mày nhíu chặt.
Song phía sau bọn họ, một Quý Hạo càng khỏe mạnh hơn đứng trên ban công cúi đầu nhìn thanh niên đang vội vã ra đi, khi thanh niên lên xe rời khỏi trang viên, Quý Hạo ở trên ban công nhẹ nhàng bước một bước, vượt qua khoảng cách vài trăm mét, bay lên đầu xe, vững vàng đứng vững, chỉ để lại một cái vỏ rỗng nằm trên giường, đánh lừa các bác sĩ căng thẳng quá độ.
Nguyễn Minh Trì lấy hộ chiếu, chứng minh thư, tất cả các giấy tờ quan trọng, sau đó để lại vật ngoài thân, bao gồm cả Quý Hạo.
Thiên ma ngồi trên nóc xe có vẻ mặt u ám, hiển nhiên rất tức giận với quyết định chạy trốn của Nguyễn Minh Trì.
Tổng cộng ba thế giới, Quý Hạo còn chưa bao giờ giận Nguyễn Minh Trì đến thế, tuy quyết định của cậu hắn đã đoán trước, nhưng vẫn có cảm giác mình bị bỏ rơi.
Đúng vậy, giữa sinh mệnh và tình yêu, hầu như tất cả mọi người đều chọn cái thứ nhất mà chẳng hề nghĩ suy, cho dù trước đó Nguyễn Minh Trì đã không tiếc bại lộ để cứu mạng hắn, bây giờ ngoài trốn thoát, chỉ còn lại chờ đợi sự trừng phạt sau khi Quý Hạo tỉnh lại.
Quý Hạo chậm rãi ngồi xuống trên nóc xe, sau đó ngồi xuống bên cạnh thanh niên, nhìn sườn mặt quá mức bình tĩnh của cậu, lông mày nhíu chặt lại.
Rất rõ ràng, lần này rời đi, Nguyễn Minh Trì sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Vì vậy, đường tình yêu, tình thân, tình bạn nào đều không quan trọng nữa, yêu bản thân lớn hơn tất cả.
Quý Hạo vừa vui mừng vừa tức giận, trong đầu có hàng ngàn suy nghĩ muốn bắt cậu về tra tấn, nhưng lại dùng lý trí kiềm chế cảm xúc của mình.
Hắn tự nói với mình, không nên để những cảm xúc tiêu cực của mình phát triển quá mức, vì như thế sẽ thực sự khiến Minh Trì bị tổn thương, khi hắn trêu đùa Minh Trì với tâm trạng đùa giỡn, mọi thứ đều có thể kiểm soát được, hắn có thể dừng lại bất cứ lúc nào, cho nên càng tức giận càng phải bình tĩnh, dây đàn này quá yếu ớt, hắn chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết cậu, cho nên càng phải học cách khống chế độ mạnh yếu, không thể làm tổn thương cậu.
Nhưng… khi “tôi” tỉnh rồi, em tưởng em có thể thoát khỏi tôi à?
Quý Hạo lạnh lùng nhìn Nguyễn Minh Trì, đôi mắt đen như vực sâu như giếng.
Nguyễn Minh Trì đang lái xe thì rùng mình một cái, chân ga đạp càng mạnh, chạy như bay trên con đường bằng phẳng và thoáng đãng rồi lao thẳng vào thành phố.
Quý Hạo vốn tưởng rằng Nguyễn Minh Trì sẽ trực tiếp đến sân bay, sau đó bắt đại chiếc máy bay gần nhất rời đi, trốn sang bên kia trái đất, nhưng ai biết Nguyễn Minh Trì chỉ chọn một nơi trong thành phố từ từ chuyển một số tiền ra ngoài, sau đó tìm một khách sạn để ở, hơn nữa còn dùng chứng minh thư của mình.
Quý Hạo có hơi khó hiểu về thao tác của cậu.
Nhưng sau khi Nguyễn Minh Trì cuối cùng lấy ra một túi đầy thẻ ngân hàng từ hộp đồ quý giá của khách sạn, Quý Hạo cuối cùng đã hiểu mục đích của cậu.
Trong bốn ngày tiếp theo, Nguyễn Minh Trì vẫn đang chuyển tiền, vẫn ở trong khách sạn, cậu bắt đầu để râu, mua cho mình một ít quần áo mới, cứ như vậy chuẩn bị đâu vào đấy cho đến bây giờ, nửa đêm hôm đó, Nguyễn Minh Trì đội mũ lưỡi trai bẻ gãy chứng minh thư của mình, đè mũ lưỡi trai xuống rất thấp, tránh camera của khách sạn, biến mất trong thành phố vào ban đêm.
Đúng là một cách không tồi, Quý Hạo phải thừa nhận nếu không phải mình vẫn đi theo, e rằng muốn tìm Nguyễn Minh Trì lần nữa sẽ rất khó khăn.
Thế nhưng loại suy nghĩ tán thành này, kèm theo khoảng cách giữa cậu và “hắn” càng ngày càng xa thì lửa giận trong bụng như nước sôi sùng sục, đã có bọt khí nổ tung rồi.
Hả? Muốn rời khỏi tôi đến thế sao? Chắc chắn tôi sẽ trả thù? Thế nên ngay cả một cơ hội cũng không cho tôi?
Sự dịu dàng dành cho Nguyễn Minh Trì trong thời gian qua xem như hoàn toàn uổng phí.
Nguyễn Minh Trì bắt một chiếc taxi rời khỏi thành phố, đi qua các ngôi làng và thị trấn, sau đó đổi một chiếc taxi mới qua các thành phố, cuối cùng ra khỏi ngôi biệt thự đó.
Mà sau nửa tháng cấp cứu, “Quý Hạo” cuối cùng cũng mở mắt ra, nói ra câu đầu tiên: “Tìm Nguyễn Minh Trì, mang em ấy về đây.
”
Mèo canh giữ bên cạnh chuột, chờ đợi trò mèo vờn chuột, hắn không sợ tốn tiền, không thiếu thời gian, hắn chỉ muốn biết ngày hôm đó chú chuột nhỏ bên cạnh mình sẽ chui rúc trong chiếc lưới đó bao lâu.
…
Một tháng sau.
Khi Nguyễn Minh Trì từ trên giường tỉnh lại, thoáng chốc đó cậu như ngửi thấy được mùi của Quý Hạo, trong lòng đột nhiên căng thẳng, nỗi nhung nhớ như giòi bám xương cũng ngày càng sâu sắc.
Song chẳng mấy chốc, cậu phải gượng dậy khỏi chiếc giường bám đầy mùi bàn chân hôi và tanh mặn rồi cảm nhận tiếng sóng vỗ rì rào, việc làm nhiều nhất mỗi ngày là ngồi nhìn ra biển mà ngẩn ngơ.
Sau khi thoát khỏi cảm giác chạy trốn đầy căng thẳng, cách Quý Hạo ngày càng xa thì sợi dây căng thẳng trong đầu Nguyễn Minh Trì càng buông lỏng, vì vậy thói quen dại ra không biết xuất hiện từ lúc nào.
Cậu đã trốn thoát, nhưng sự tự do mà cậu tưởng tượng không đến, cậu ngày càng trở nên im lặng trong quá trình trốn thoát, chiếc mặt nạ cứng nhắc treo trên mặt, đến nỗi cả cách nói chuyện cậu cũng quên.
Thuyền đánh cá nhập cư trái phép vào nước F lênh đênh trên biển ba ngày, Nguyễn Minh Trì mua vé tàu hạng nhất, nhưng chỉ có chỗ miễn cưỡng nằm xuống ngủ, râu ria xồm xoàm, mấy ngày không tắm rửa, thật ra cũng đã quen bẩn như vậy, không cảm thấy đặc biệt khó khăn, khó khăn là bờ biển chưa bao giờ biết đến, nỗi cô đơn của con thuyền lênh đênh trên biển.
Rèm cửa bị người từ bên ngoài vén lên, một thủy thủ da đen bưng đến một bát cơm, cơm chan canh cá, canh cá hầm cải thảo, gần như một ngày ba bữa đều là loại thức ăn này.
Nguyễn Minh Trì trông thấy bát cơm tối cau mày, buồn nôn không muốn ăn, bạn cùng phòng trên giường phát ra âm thanh nuốt nước bọt như heo, chỉ làm tăng thêm cảm giác ghê tởm này.
Chiếc thuyền đánh cá chở tổng cộng mười hai người nhập cư trái phép, tổng cộng có hai “vé hạng nhất“, một vé 200.
000 nhân dân tệ, Nguyễn Minh Trì có thể lấy được, người khác cũng có thể lấy được.
Ở chung “khoang hạng nhất” với cậu là một tên tội vạm vỡ, trông hung dữ nhưng tính cách coi như cởi mở, một hơi ăn xong bữa sáng, ợ một cái hỏi: “Ngán rồi hả? Hồi nhỏ tôi thường ăn loại cơm này, ngon hay không không biết há miệng nuốt cái ực là xong, miễn sao ăn no là được.
”
Nguyễn Minh Trì nở nụ cười, không có khẩu vị với bữa sáng như nồi cháo heo đó.
Chờ thuyền viên đến thu dọn bát cơm, nhìn bát cơm chưa động đũa, cười đầy ẩn ý với Nguyễn Minh Trì rồi bỏ đi không nói lời nào.
“Chúng ta đã rời biển cả, từ đây sẽ có nhân viên tuần tra lên tàu kiểm tra bất cứ lúc nào, mấy người trốn dưới cabin đi, nếu nhanh thì rạng sáng tới nơi.
”
Nguyễn Minh Trì nhíu mày, không nói một lời xuống thuyền qua cửa bí mật.
Lúc lên thuyền cậu đã trốn ở đó bị mùi cá tanh bên trong làm cho ngạt thở, may mắn là ngày hôm sau cậu đổi cabin nên cảm thấy dễ chịu hơn, giờ quay lại thì ngoài mùi tanh còn có mùi khác, đó là mùi hôi thối của người ở lâu ngày trong không gian chật hẹp.
Có mười người nhập trái phép sống trong cabin này đã ba ngày rồi.
Mùi hỗn hợp cực kỳ hăng, nước chua trong dạ dày Nguyễn Minh Trì trào lên, suýt nữa nôn ra bữa ăn hôm qua nhưng ngày hôm qua cậu cũng không ăn cơm nên cái gì cũng không nôn ra được, cuối cùng vịn ván giường tìm một chỗ miễn cưỡng có thể ngồi xuống, chậm rãi ôm lấy hai chân của mình, cuộn tròn cơ thể thành một cục.
Sóng biển hơi lớn, tàu lắc lư không ngừng, vì không nhìn thấy tình huống bên ngoài, thời gian dường như không còn ý nghĩa vì vậy suy nghĩ trở nên tán loạn, đầu óc không tự chủ nghĩ đến một việc mà mình cố gắng lảng tránh.
Quý Hạo hắn… chữa khỏi chưa?
Bỏ đi vì sợ bị trừng phạt, nhưng tự bại lộ là vì hy vọng Quý Hạo còn sống, khi cậu giao ra gốc hoa đó, cũng đã tính sẵn đường trốn chạy nhưng càng đi xa cậu càng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Điều khiến cậu “sợ hãi” không phải là hình phạt sau khi bị bắt, mà mình làm nhiều như vậy, Quý Hạo không thể chữa khỏi.
Mỗi lần cậu nhắm mắt lại, chỉ cần vừa nghĩ đến hắn tắt thở, mà bản thân không thể ở bên cạnh hắn vào giây phút cuối cùng lại cảm thấy ân hận.
Cậu rất muốn quay lại.
Bàn tay ôm chặt hai chân siết lại, cố gắng chống lại những nỗi nhung nhớ như dời núi lấp biển đó.
Rất vất vả.
Nỗi đau đớn trong sự yên tĩnh như vậy bị phóng đại đến cực hạn, thế là nỗi nhớ biến thành một con dao xẻo thịt, cắt ra hàng ngàn mảnh cơ thể của Nguyễn Minh Trì từ trong ra ngoài.
.