Nhà của thầy Dư ở gần học viện thể thao của tỉnh, cách đội thể thao của tỉnh không xa, chẳng mấy chốc họ đã ngồi trong nhà thầy Dư.
Huấn luyện viên cấp cơ sở được trả lương cố định, tiền thưởng có quan hệ mật thiết với thành tích của các đội viên do họ đứng tên.
Dư Vũ đã làm huấn luyện viên bơi lội được mười một năm, ông vẫn sống trong một ngôi nhà cũ hai phòng ngủ và một phòng khách do đơn vị phân, có thể thấy mấy năm nay ông không dẫn dắt ra được một đội viên xuất sắc nào.
Nhưng nhà lớn không có hơi ấm so với nhà cũ, khi chồng dẫn theo bọn nhỏ trở về, sư mẫu đang tất bật trong bếp, căn phòng nồng nặc mùi thức ăn, nhưng gói sủi cảo cho bốn tên đực rựa ăn cũng không dễ làm, thầy Dư chào hỏi một lát rồi đeo tạp dề vào bếp.
Trong phòng chỉ còn lại ba người đội viên trẻ.
Ân Học Lâm chộp TV, huấn luyện viên vừa đi đã cầm điều khiển từ xa đôi kênh liên tục, xem chăm chú.
Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì ngồi trên sô pha của ba người, trước mặt là một chiếc bàn cà phê thủy tinh màu trà cũ kỹ, trên bàn bày đầy đồ ăn thức uống, dường như sợ họ ăn không đủ, chất đống như một ngọn núi nhỏ.
Thấy Nguyễn Minh Trì luôn cẩn thận dè dặt, Quý Hạo cầm lên một quả lựu đỏ mọng rồi hỏi: “Muốn ăn không.”
Nguyễn Minh Trì nhìn quả lựu đưa tới trước mặt mình, im lặng một lúc rồi cầm dao lên.
Động tác gọt trái cây của cậu rất chậm, vô cùng tỉ mỉ, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc khiến Quý Hạo nhớ tới miêu tả Nguyễn thượng tiên trong sách, nhã nhặn đoan chính.
Thật sự không giống một đứa trẻ nhà quê, dáng vẻ này, nếu nói cậu là con của một gia đình gia giáo cực kỳ nghiêm khắc thì cũng không ai nghi ngờ.
Ngón tay thon dài trắng nõn mân mê trái lựu đỏ tươi, lớp da mỏng bóc ra lộ ra lớp thịt trong suốt như pha lê, những hạt lưu xếp sát nhau đẹp như từng viên mã não, nhưng lại không thể sánh bằng bàn tay trắng như ngọc đó.
Một bàn tay như vậy, vuốt ve cầm Vô Hoa, móc dây đàn cũng là sát khí đầy trời.
Ánh mắt Quý Hạo hơi tối, hắn không trông thấy nhiều phương diện về Nguyễn Minh Trì, chỉ biết vừa gặp chàng trai như ngọc này nhất định sẽ giết hắn, mà bản thân lại để cho bàn tay không tỳ vết đó nhuốm đầy máu.
Màu đỏ tươi làm ướt bàn tay trắng trẻo, hệt như nước chảy ra từ quả lựu này.
“Bé Tiên.” Quý Hạo không nghiêm túc kêu một tiếng.
Lông mi Nguyễn Minh Trì khẽ run, không để ý đến hắn.
“Cho anh một viên.”
Nguyễn Minh Trì không phản ứng, như bị ám ảnh cưỡng chế muốn lột hết vỏ lựu.
“Anh đói rồi, vừa đói vừa thèm, vì bữa tối này mà trưa nay anh không ăn gì hết, đồ ăn sư mẫu làm thơm quá, nhóc còn bóc lựu trước mặt anh.”
Nguyễn Minh Trì ném quả lựu đã bóc vỏ vào tay hắn.
Quý Hạo nhanh chóng “xé xác“ quả lựu đã bóc vỏ hoàn hảo, sau đó chọn hai miếng ngon nhất đặt trước mặt Nguyễn Minh Trì: “Anh đã ăn rồi, siêu ngọt.”
Nguyễn Minh Trì cầm một miếng, gỡ xuống một hạt bỏ vào đôi môi hơi hé mở của mình.
Quý Hạo thấy cậu chậm rãi ăn, chỉ muốn bốc hết hạt lựu ra, cho một tay đầy vào miệng, sau đó lại vươn một tay khác đưa đến miệng Nguyễn Minh Trì: “Lựu phải ăn như thế này thì mới ngon, hạt mềm có thể nuốt luôn.”
Nguyễn Minh Trì nghiêng đầu né tránh.
Quý Hạo càng muốn đưa.
Nguyễn Minh Trì kiên quyết từ chối.
Đột nhiên Quý Hạo nắm lấy cằm của cậu, vừa định nhét vào miệng cậu, Nguyễn Minh Trì tức giận trợn to hai mắt thì Quý Hạo bật cười “ha ha ha”.
Lúc hắn thu tay về, Quý Hạo nói: “Thoải mái đi, huấn luyện viên, đồng đội đều là người quen biết, còn sợ tướng ăn của mình không đẹp? Không thấy mệt à!”
Quý Hạo nói xong nhét quả lựu vào miệng, đứng dậy đi vào phòng bếp nói: “Em biết làm sủi cảo, để em giúp!”
Dư Vũ cả giận nói: “Không nói sớm, mau rửa tay đi!”
Khi sủi cảo mang lên bàn, Quý Hạo chú ý thấy lựu đặt trước mặt Nguyễn Minh Trì đã ăn hết, cậu ngồi trước bàn ăn một cái sủi cảo, nhỏ giọng nói một câu: “Ngon lắm, cảm ơn.”
Sủi cảo trắng ú chất đống trên đĩa, giống như một khuôn mặt tươi cười.
Nguyễn Minh Trì lại gắp một cái sủi cảo khác bỏ vào miệng, khóe miệng hơi nhếch lên.
…
Ăn sủi cảo xong, sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Nguyễn Minh Trì đã đi.
Quý Hạo ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, Ân Học Lâm thức dậy hắn còn chưa thức dậy, cậu ta hỏi hắn không về nhà à? Quý Hạo lầm bầm đáp lại, nhưng cũng không đứng dậy, Ân Học Lâm đi ăn sáng một mình.
Quý Hạo nằm ở trên giường đáy mắt sinh ra sương đen, chẳng mấy chốc đã “thấy” tất cả những gì xảy ra xung quanh Nguyễn Minh Trì…
Lúc này Nguyễn Minh Trì về nhà không lâu, vừa đặt ba lô xuống đã lau chùi dọn dẹp phòng mà không hề nghỉ ngơi.
Trong nhà bừa bộn, mặt bàn phủ một lớp bụi dày, ga trải giường và chăn bông đã lâu không thay, cậu lấy ga trải giường đã thay từ trong phòng ngủ ra, còn chưa đi đến trước máy giặt, cậu đã nghe thấy tiếng ba cậu hét lên: “Tháng trước máy giặt bị hỏng, sửa mất 180 tệ nên ba không sửa, con giặt tay đi.”
Nguyễn Minh Trì “Dạ” một tiếng, ôm chăn đi ra cửa.
Ba đang chẻ những nan tre ngoài sân, những sợi tre mảnh như sợi tóc được bàn tay khéo léo của ba dệt thành những món đồ thủ công tinh xảo, tay nghề của ba cậu rất tốt, đáng tiếc là những sản phẩm bằng tre này không bán được giá, chỉ đủ sống qua ngày.
Ba cậu nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại than thở: “Về còn phải tốn tiền, không có việc gì đừng về quá thường xuyên, một mình ba vẫn tốt, không cần con chăm sóc.”
“Ai về đấy?” Đột nhiên một giọng nói lớn vang lên, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông đầu trọc mập mạp bước vào, lớn tiếng nói: “Sao Minh Trì lại về rồi?”
Nguyễn Minh Trì dừng phơi quần áo, gọi một tiếng: “Chú Hai.”
Chú hai khoát tay, đi thẳng đến bên cạnh ba, nói: “Nghe nói máy giặt nhà anh bị hỏng? Lát nữa tôi gọi người thu gom rác tới, lát nữa giúp anh chuyển đi.”
Ba ngơ ngác, lúng túng bảo: “Còn sửa được.”
“Vậy anh sửa đi, để đó không sửa thì cũng thành phế phẩm à.” Chú hai thản nhiên nói xong, chẳng thèm nhìn vẻ mặt buồn bã của anh cả, lại nhìn sang Nguyễn Minh Trì: “Sao mày lại trở về?”
Khi nói chuyện, chú hai đi tới trước mặt Nguyễn Minh Trì, bóng râm bao phủ, sắc mặt cậu lập tức trắng bệch.
Quý Hạo từ xa nhìn thấy cảnh này, nheo mắt lại.
Khi Nguyễn Minh Trì sáu tuổi, ba cậu lái xe ba bánh giao đồ ăn thì ngã xuống khe núi gãy chân, tiền chữa bệnh vô cùng nhiều đã vét sạch gia đình này, gia đình nông thôn mất sức lao động bỗng chốc rơi vào cảnh nghèo khó, người lớn cãi vã không ngớt, cuối cùng người mẹ không chịu nổi cuộc sống này, lấy cớ ra ngoài làm ăn rồi không bao giờ trở lại.
Nguyễn Minh Trì còn nhỏ, đành phải tạm thời giao cho chú hai chăm sóc.
Thím hai là một người phụ nữ chăm chỉ và tốt bụng, nhưng chú hai của cậu lại là người ham thích chè chán, sau khi uống xong thì tính tình nóng nảy nên thường xuyên dạy dỗ Nguyễn Minh Trì với thân phận người lớn, có một lần người đàn ông uống rượu say đã dùng cây lau nhà đánh vào đầu Nguyễn Minh Trì, cậu chấn động não vừa nôn vừa chạy về nhà, chưa kịp khóc lóc kể lể đã bị ba không nghe không hỏi dỗ ra khỏi nhà.
Nguyễn Minh Trì đi khắp nơi hỏi thăm nơi có thể ở trọ, tiếp xúc với bơi lội không phải do tình cờ, mà do cậu ngồi xe hai tiếng, đến đội lội thành phố tự đề cử bản thân, van xin huấn luyện viên bơi lội của trường thể thao thành phố nhận mình, khi đó cậu vừa gầy vừa lùn.
Cũng may cậu rất có tài.
Tuy giờ Nguyễn Minh Trì đã vào đội tuyển tỉnh, thậm chí trúng cử “đội huấn luyện trẻ” có một tương lai tươi sáng, nhưng khi thấy chú hai vẫn sợ hãi theo bản năng.
Một gậy đó đã đánh thành nỗi ám ảnh trong lòng cậu.
Chú hai nhìn ra nỗi sợ của đứa nhỏ, nhưng ông ta cũng không hề có ý định làm dịu quan hệ, trái lại sai bảo: “Nếu đã trở về thì vào phòng tao quét dọn vệ sinh, thím hai của mày mấy ngày nay đi đứng không được thoải mái, thím nói đau bụng đụng nước không được, mày lau sàn nhà lau cửa sổ, tiện thể quét luôn trần nhà.”
Nguyễn Minh Trì “dạ” một tiếng, còn nói: “Để sau đi.”
“Tối nay còn gọi mày nữa! Làm giờ đi!” Chú hai định tát vào đầu Nguyễn Minh Trì, nhưng cậu đã tránh được, ông ta tát hụt thì càng khó chịu: “Trốn? Mới ra ngoài một bận mà to gan rồi?”
Nguyễn Minh Trì trốn ở ngoài ba mét, cả người căng thẳng, khí thế hung hăng, người đàn ông bị nhìn như vậy có hơi rén, lúc này mới mấy tháng không gặp, sao nhìn còn cao hơn mình.
Người đàn ông lên giọng để tăng can đảm: “Sao? Học bơi xong thì cảm thấy mình có năng lực? Mấy năm nay mày kiếm được tiền về nhà chưa? Cha mày bị tàn tật, mày không ở nhà chăm sóc, mà y hệt mẹ mày, đi rồi không trở về! Tự dưng mày về làm gì? Về định lấy tiền à?”
“Không có.”
“Mỗi lần mày về, ngoài lấy tiền ra còn có thể làm gì?”
Tiếng răn dạy của chú hai gần như truyền khắp cả thôn, nhiều họ gia đình đều mở cửa đi ra, thậm chí còn có người cầm một nắm hạt dưa đứng ở ngoài cửa thập thò.
Người đàn ông được chú ý, càng ngày càng phô trương: “Mấy ngày mày không ở nhà thì ai chăm sóc ba mày? Là tao! Mày không cảm ơn tao còn trốn? Tao nhờ mày chút việc mà thái độ gì thế? Mày nhìn tao thế à? Tao đã nói từ lâu, bơi lội gì đó đừng có học, suốt ngày phải trả tiền, mày đừng có kiêu căng ngạo mạn như vậy, ỷ bơi lội là có thể phát tài sao? Tỉnh mộng đi!”
Người cuối cùng “thọc” một đao chính là ba Nguyễn Minh Trì.
Khi người đàn ông bị gãy chân, cầm khúc gỗ xoay người lại, ông thất vọng nói: “Con quay lại lấy tiền thì nhà không có tiền cho con đâu.
Nếu không con xem bơi lội thôi đừng tập, tốt nghiệp ra ngoài làm công nhân, không làm được thì ở nhà giúp cũng tốt.”
Nguyễn Minh Trì lạnh lùng nói: “Con… không lấy tiền, con chỉ về nói phải đi thành phố A tập huấn một tháng…”
Cậu còn chưa kịp nói xong, chú hai đã hét lên: “Thành phố A? Chỗ đó tốn bao nhiêu tiền? Tập huấn gì vậy? Không trả tiền thì đừng đi, biết chưa?”
“Không trả tiền.” Nguyễn Minh Trì chỉ nhìn ba mình: “Con chỉ muốn chính miệng nói cho ba biết, con đã được chọn vào đội tập huấn.” Con chỉ muốn ba tự hào về con.
Nhưng người cha đã mất chủ kiến từ lâu lại chỉ biết nghe theo lời của chú hai: “Có trả tiền cũng không đi.”
Điều luôn lấy làm niềm tự hào?
Có gì đáng để tự hào chứ?
Trong gia đình ngu dốt bần hèn này, tất cả tình cảm dư thừa đã bị đồng tiền mài dần từng chút một.
Nguyễn Minh Trì hít sâu.
Sau đó cậu khó khăn nở nụ cười: “Tối nay con trở lại đội báo cáo, một lát nữa sẽ đi.”
“Ý mày là sao? Mày lái xe đi chơi phải không?” Nhất thời chú hai càng không muốn: “Không vội thì ngày mai đi, giờ giúp tao làm việc.”
Nguyễn Minh Trì nhìn chú hai đang cản mình, lại nhìn ba mình vẫn đang gật đầu phụ họa, biết hôm nay mình không đi được.
Không phải cậu sợ làm việc, chỉ đơn thuần là sợ ở cùng một chỗ với chú hai, sợ ông ta dùng giá trị quan của ông ta để cười nhạo mình, còn sợ mình lại bị đánh.
Cậu sợ chú hai như thỏ gặp rắn, nỗi sợ hãi bị người đàn ông này tự tay khắc sâu vào cơ thể cậu, chưa bao giờ phai mờ.
“Reng reng reng…”
Đột nhiên, điện thoại di động trong túi quần của chú hai vang lên.
Chú hai dừng lại nghe điện thoại, cứu Nguyễn Minh Trì ra khỏi nỗi sợ hãi dời non lấp biển.
Chú hai nhìn số điện thoại xa lạ, nhíu mày nhận máy: “Ai vậy?“
Một giọng nói trầm ấm phát ra từ điện thoại: “Xin chào, có phải nhà Nguyễn Minh Trì không? Tôi là nhân viên của hiệp hộp bơi lội tỉnh, muốn thông báo cho ông biết tin Nguyễn Minh Trì được chọn vào đội tuyển thanh thiếu niên quốc gia.
Lần huấn luyện này được nhà nước công nhận, khuyến khích và hỗ trợ, suất này rất quý, không chỉ bao gồm tiền ăn ở mà còn có trợ cấp tốt nghiệp sau khi khóa này, nhưng do Nguyễn Minh Trì còn là vị thành niên, chúng tôi cần tài khoản ngân hàng của người giám hộ và tiền trợ cấp khi xong khóa học sẽ được chuyển vào tài khoản.
Này, ông còn đó không?”
Hai mắt chú hai sáng lên, mắt thường có thể thấy khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Ở đây, tôi trở về lấy thẻ, đúng rồi, bao nhiêu tiền thế?”
Khi trò chuyện chú hai xoay người bước ra khỏi cửa, lúc này Nguyễn Minh Trì mới từ từ sợ hãi tột độ tỉnh thần.
Nhưng chú hai đi ra khỏi cửa lại đúng lúc này trở về.
Nguyễn Minh Trì nhanh chóng căng thẳng.
Chú hai nói: “Minh Trì, đến thành phố A huấn luyện cho tốt, phải nghe lời huấn luyện viên biết không? Giờ đi ngay đi, lát nữa sẽ không có xe, nhanh lên.”
Nguyễn Minh Trì không biết tại sao chú hai lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng hoàn cảnh áp lực này cậu không hề muốn ở lại một giây phút nào, vào nhà vác ba lô còn chưa mở lên lưng rồi ra cửa.
Ở trong sân, ánh mắt Nguyễn Minh Trì bắt gặp ánh mắt của ba mình, cậu trông thấy bản thân trong đôi mắt vẩn đục mê mang đó, cũng nhu nhược, tự ti lại kém cỏi gai góc như thế, đúng là vẻ ngoài đáng ghét.
Lúc này đây, cậu chưa bao giờ muốn đứng lên, muốn lao ra ngoài, sống một cách phóng khoáng như vậy… giống như… giống như..
Quý Hạo, không sợ gì hết, liều lĩnh thả ga.
Đội S.
Phòng 303.
Quý Hạo cầm di động đi vào từ ngoài cửa, khóe miệng nhếch lên không che giấu được vẻ giễu cợt.
Ân Học Lâm ăn xong bữa sáng trở về thì ngây ra: “Hả? Cậu còn chưa đi? Đã mấy giờ rồi? Về nhà trễ, bố mẹ cậu lo đấy.”
Quý Hạo che đi nụ cười bên môi, sau đó hắn cảm thấy đau đầu.
Bố mẹ?
Hắn không có thói quen nhận vơ bố mẹ, phải nghĩ cách mới được..