Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai

Phòng VIP, khách sạn Nhĩ Đốn.

Cửa sổ sát đất được che bởi một tấm màn được trang trí theo phong cách Châu Âu, trong phòng chỉ có ánh sáng vàng nhàn nhạt của ngọn đèn, điều này
càng khiến cho không khí tăng thêm phần ám muội cùng kiều diễm.

Trên chiếc giường to, hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, trông như một
đôi rắn đang kỳ động dục. Giọng rên rĩ kiều mị của nữ cùng âm thanh thở
gấp của nam, không ngừng vang lên. Khoảng chừng nửa tiếng sau, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, thân thể nặng nề đè lên người của người phụ nữ.

Hai người đồng thời hít thở dồn dập, cho đến khi không khí dần yên tĩnh trở lại thì người đàn ông mới rời khỏi thân thể người phụ nữ, lăn sang một
bên nằm vật xuống.

Thân người hắn ta có chút phát phì, dưới ánh
đèn nhàn nhạt có thể nhìn thấy chiếc bụng mỡ to như một người phụ nữ
mang thai ba bốn tháng.

“Giám đốc Lưu, anh hài lòng không?”
Người phụ nữ, đúng là Dương Phỉ Phỉ. Ngón tay của cô ta di chuyển vẽ
thành những vòng tròn trên lồng ngực trần truồng của hắn ta, đôi mắt híp lại, mỵ lực còn sót lại sau khi kích tình càng khiến cho lòng người khó chịu.

Người đàn ông được gọi là giám đốc Lưu đưa tay nắm chặt bàn tay đang làm loạn của cô ta, nghiêng đầu cười đến ám muội.

“Bảo bối, câu này phải là anh hỏi em mới đúng. Em hài lòng không?”

“Giám đốc Lưu…” Dương Phỉ Phỉ ra vẻ thẹn thùng, thanh âm kéo thật dài làm cho đùi người ta phải mềm nhũn.

Giám đốc Lưu nở nụ cười, nhưng nụ cười kia lại như đang cất giấu sự khinh
miệt đối với Dương Phỉ Phỉ. Hừ, người phụ nữ này trước kia còn giả bộ

thanh cao, bây giờ không phải cũng bò lên giường của hắn ta như vậy sao? Thế nhưng hắn ta vẫn không biết mục đích của cô ta là gì.

“Bảo
bối, em muốn cái gì?” Tay hắn ta nâng cằm Dương Phỉ Phỉ, giống như đang
dịu dàng hỏi han. Đối với những người phụ nữ đã cho hắn ta cảm giác
khoái hoạt, hắn ta không tiếc những món quà tặng đáp lễ. Huống chi bây
giờ hắn ta còn cảm thấy có chút hứng thú đối với Dương Phỉ Phỉ này,
trước khi không còn hứng thú với cô ta nữa, hắn ta đương nhiên sẽ muốn
giành cho cô ta một chút ngon ngọt.

“Giám đốc Lưu, người ta có
muốn cái gì đâu” Dương Phỉ Phỉ làm ra vẻ từ chối khéo, nhưng ánh mắt kia lại không che dấu được sự đắc ý. Quả nhiên mọi chuyện đang diễn ra theo hướng cô ta mong muốn.

“Không muốn gì sao?” Giám đốc Lưu làm sao không nhìn ra sự dối trá trong ánh mắt cô ta. Hắn ta cố ý nói: “Bảo bối thật ngoan, lần này thôi vậy, lần sau anh sẽ tặng quà cho em”

Dương Phỉ Phỉ vừa nghe, nụ cười trên mặt liền cứng đờ. Cô ta sợ rằng tự mình
phá hỏng mọi chuyện cho nên liền đưa tay sờ sờ hắn ta, nói: “Quà tặng,
Phỉ Phỉ có thể không cần. Thế nhưng nghe nói giám đốc Lưu hiện tại đang
là người phụ trách phần quảng cáo của nhãn hiệu nước hoa LOVE đúng ko?”

Giám đốc Lưu cũng đã hiểu nguyên nhân vì sao Dương Phỉ Phỉ chủ động yêu
thương nhung nhớ mình, thì ra là vì chiếc vé quảng cáo lần này. Thế
nhưng bây giờ cô ta cũng chẳng còn giống như lúc trước, nói trắng ra thì cô ta chỉ là một diễn viên hết thời, đương nhiên không cam lòng, muốn
“Đông Sơn tái khởi” mà thôi. Mà bản thân hắn ta lại chính là tấm ván vô
tình được cô ta vớ phải.

“Sao? Bảo bối cảm thấy có hứng thú với kế hoạch quảng cáo của nước hoa LOVE à?” Giám đốc Lưu nhìn cô ta, ra vẻ khó hiểu.


“Giám đốc Lưu” Dương Phỉ Phỉ lại làm nũng “Anh cũng biết Phỉ Phỉ chính là một diễn viên mà, lần quảng cáo này đương nhiên người ta cũng muốn có cơ
hội thử vai…”

“Vậy sao? Bảo bối rất xinh đẹp nè, vóc người cũng
rất quyến rũ nè. Lần quảng cáo này cũng không phải là không thể” Giám
đốc Lưu tiếp nhận đề tài.

“Cám ơn giám đốc Lưu đã khích lệ”
Dương Phỉ Phỉ đắc ý “Vậy anh nói xem, em có thể nhận một vai trong kế
hoạch quảng cáo lần này không?”

“Quả thật không phải là không thể, nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?” Dương Phỉ Phỉ nghe thấy hắn ta chần chừ, nghĩ rằng mình còn
chưa cho đủ ngon ngọt. Cô ta nhanh chóng nhích thân thể trần truồng của
mình đến, bàn tay không ngừng vẽ vẽ vài vòng ngay vị trí mẫn cảm của hắn ta.

“Giám đốc Lưu đã là người phụ trách chính của chi nhánh bên Trung Quốc, ai chụp hình quảng cáo còn không phải do một câu nói của
anh sao?” Thuốc mê cũng cần phải có người chuốc.

“Đúng là thế, nhưng người tham gia quảng cáo lần này lại do tổng công ty bên kia chỉ định” Giám đốc Lưu nói chính là sự thật.

“Sao chứ?” Dương Phỉ Phỉ ngồi bật dậy, chiếc mền mỏng trước ngực rơi xuống,
hai bầu ngực no căng trong phút chốc đập vào tầm mắt của giám đốc Lưu.
Thế nhưng lúc này cô ta cũng không quan tâm, chỉ là trợn to mắt không
thể tin điều mình vừa nghe thấy.


“Làm sao có thể? Nếu như do
chính tổng công ty bên kia tuyển định thì còn phải thử vai làm gì?”
Không phải chuyện này chính là trêu chọc những diễn viên tham gia thử
vai lần này sao? Hơn nữa nếu thật là do tổng công ty tuyển định, há
không phải bản thân cô ta cho tên đàn ông thối tha này ăn một bữa miễn
phí à? Trong lòng cô ta tràn đầy giận dữ.

“Đúng vậy. Thế nhưng
quảng cáo lần này cũng có chút đặc biệt, nó được chia làm nhiều phần.
Thế cho nên diễn viên tham gia quảng cáo chính tuy được tổng công ty
tuyển định, nhưng vẫn cần những diễn viên đóng vai phụ”

“Nói cách khác thử vai chính là để chọn lựa diễn viên phụ?” Dương Phỉ Phỉ không
ngờ mình xuất ra một cái giá lớn như vậy chỉ để tranh giành một vai phụ. Cô ta tức giận, nhưng không ngờ nhận ra bản thân mình lại có thể bình
tĩnh như thế.

“Có thể coi là như vậy” Giám đốc Lưu gật đầu.

“Thế diễn viên chính được chọn là ai? Giám đốc Lưu có thể lộ ra cho người ta một chút không?” Dương Phỉ Phỉ muốn biết ai lại có thể may mắn như vậy.

“Cái này sao…” Giám đốc Lưu chần chừ. Trước khi quảng cáo được đóng máy thì
nội dung vẫn phải giữ bí mật, nếu mọi chuyện bị đồn ra ngoài thì hắn ta
cũng không thoát khỏi liên can.

“Giám đốc Lưu, anh nói cho người ta biết đi. Phỉ Phỉ nhất định sẽ không nói cho ai khác cả” Dương Phỉ
Phỉ lại nằm úp sấp trên người hắn ta, đưa lưỡi liếm.

Giám đốc Lưu làm sao chịu được tư thế hấp dẫn như thế của Dương Phỉ Phỉ. Tâm tư ngứa ngáy, rất nhanh liền khúm núm dưới công phu của cô ta.

“Được rồi, anh sẽ nói cho em biết, nhưng nhớ kỹ là phải giữ bí mật đó”


“Yên tâm đi” Dương Phỉ Phỉ cười duyên, trong lòng lại cực kỳ hận. Tên đàn
ông thối tha, muốn nói thì nói, mè nheo như vậy thì còn là đàn ông hay
không?

“Người do tổng công ty chỉ định chính là cặp đôi mới nổi
trong giới giái trí gần đây, vợ chồng Hạ Tư Lạc” Thế nhưng ngoại trừ sự
xuất sắc của hai vợ chồng họ thì khí chất mới chính là nguyên tố quyết
định. Bên cạnh đó, tình cảm thắm thiết giữa họ lại vô cùng phù hợp với
chủ đề của nhãn hiệu nước hoa LOVE. Hắn ta không thể không công nhận
tổng công ty bên kia thật sự tinh mắt.

“Là họ!” Trong mắt Dương
Phỉ Phỉ xẹt qua tia sáng chết chóc, trong lòng đã đem Hạ Tư Lạc cùng Tô
Khinh Lăng mắng tới tám đời tổ tông. Không ngờ người được tổng công ty
chỉ định lại chính là người mà cô ta hận nhất. Chết tiệt! Chẳng lẽ cô ta không thể đạp qua xác của tiện nhân Tô Khinh Lăng kia sao?

“Giám đốc Lưu, anh không phải đã nói cần diễn viên phụ phối hợp với hai người họ sao? Vậy anh cảm thấy em thế nào?” Thu lại sự không cam lòng nơi đáy mắt, Dương Phỉ Phỉ lại dùng mỹ nhân kế với giám đốc Lưu. Cô ta quyết
định, cho dù không làm diễn viên chính thì cũng muốn chen một chân vào
vai phụ. Hừ! Vai phụ thì vai phụ, cô ta sẽ không để cho Tô tiện nhân kia sống dễ chịu như vậy.

“Cái này thì còn phải xem biểu hiện của
em như thế nào” Giám đốc Lưu cười ám muội với Dương Phỉ Phỉ, sau đó đưa
tay lên xoa nắn bầu ngực đầy đặn của cô ta.

Dương Phỉ Phỉ thầm
mắng trong lòng, nhưng trên mặt cũng toàn ý cười. Cô ta đưa tay ôm lấy
thân hình mập mạp của giám đốc Lưu, cười khẽ vào tai hắn ta.

“Vậy thì phải xem giám đốc Lưu muốn được phục vụ như thế nào”

Dứt lời, hai bóng dáng trần truồng lại quấn lấy nhau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận