Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Lão phu nhân ra lệnh một tiếng, mấy nha đầu bà tử tất cả đều xông lên. Oành một tiếng, phá cửa tất cả xông vào.

Mộ Dung Khanh đỡ lão phu nhân cũng đi theo vào, bên trong phòng lầu một có một cái nhuyễn tháp, lúc này nằm trên có hai người. Trong đó một người ước chừng khoảng mười hai mười ba tuổi, y phục trên người tất cả đều đã thoát, đang kêu ai u theo động tác lắc lư, trên mặt tràn đầy thỏa mãn thoải mái tươi cười.

Mọi người đều xông vào, thế nhưng nàng không hề phát hiện.

"Tuyết nhi!" Đại phu nhân kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, nghiêng ngả lảo đảo tiến tới, bắt được cánh tay Mộ Dung Tuyết dùng sức kéo, "Tuyết nhi, ngươi làm gì vậy?"

"Ha ha ha, đến a, lại đến a." Mộ Dung Tuyết điên cuồng kêu, thấy có người lôi kéo chính mình, không kiên nhẫn vung cánh tay.

Bịch!

Đại phu nhân ngã trên mặt đất, đầu đập vào cạnh bàn trà, máu bắt đầu chảy ra ngoài.

"Tuyết nhi!" Đại phu nhân không dám tin kêu lên, sao lại thế này, nữ nhi bảo bối của nàng làm sao vậy?

"Vô liêm sỉ, thể diện của tướng quân phủ đều bị ngươi làm mất hết." Lão phu nhân tức giận đến cả người phát run, "Đều thất thần làm cái gì, còn không mau kéo người ra ngoài.

"Trượng tễ." Lão phu nhân lạnh lẽo nói.

Tuy rằng không rõ là ai, nhưng người trong cuộc đều biết, bà muốn nói cái nam nhân kia.

Làm gì có Tam hoàng tử, căn bản chính là một nam nhân thô thiển, tai to mặt lớn, ghê tởm vô cùng.

Mộ Dung Khanh nhìn thoáng qua, không khỏi ngưng mi, như thế nào thay người?

Hơn nữa người này?

Trí nhớ Mộ Dung Khanh khẽ động, đột nhiên liền khẩn trương ôm lấy cánh tay lão phu nhân, giống như bị dọa, "Tổ mẫu, là hắn, là hắn."

Lão phu nhân đang định mang Mộ Dung Khanh rời đi, thấy nàng bị hoảng sợ. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Khanh trắng bệch, cả người ru run như lá rụng giữa gió thu.

"Khanh nhi, làm sao vậy, đừng sợ, đựng sợ. Đều do tên vô liêm sỉ kia, làm nên những chuyện tai tiếng này còn để cho con nhìn thấy. Quay đầu đi tổ mẫu nhất định trừng phạt nàng thật tốt, quy củ tướng quân phủ đều bị bọn họ phá hư hết tất cả."

"Không phải, không phỉa, tổ mẫu, cái nam nhân kia, hắn, hắn chính là tên cường đạo kia."

"Cái gì?" Lão phu nhân kinh hãi, vội váng bắt lấy tay nàng, "Khanh nhi, việc này cũng không thể nói lung tung, ngươi xem rõ ràng chưa?"

Mộ Dung Khanh nghiêm túc gật đầu, "Thấy rõ ràng, nhưng kì quái, sao Tam muội có thể cùng hắn ở một chỗ?"

Lão phu nhân tức giận không thôi, Mộ Dung Khanh không biết, bà làm sao có thể không biết, nhất định là do hai mẹ con đại phu nhân giở trò quỷ, nay tai họa rơi chính đầu mình.

"Oan nghiệt." Lão phu nhân hung hăng mắng, "Đi, ta muốn đến hỏi rõ ràng, xem xú nha đấu kia rốt cuộc làm gì?"

"Lão phu nhân vẫy tay mang người rời đi, Mộ Dung khanh cố ý thả chậm cước bộ, dần dần tụt xuống phía sau.

"Lục Tâm, sao lại thế này?" Mộ Dung Khanh vẻ mặt ngưng trọng. Trong kế hoạch của nàng, chuyện ngày hôm qua thất bại, hôm nay Tam hoàng tử nhất định sẽ tới tìm Mộ Dung Tuyết để hỏi cho rõ ràng. Đến lúc đó nàng có thể thiết kế để họ chung một chỗ, một khi bị người phát hiện, Mộ Dung Tuyết nhất định phỉa gả vào phủ Tam hoàng tử.

Mộ Dung Khanh cười lạnh, lấy năng lực Tam hoàng tử phi, Mộ Dung Tuyết nhất định sống không bao lâu. Huống chi, huống chi lúc này Mộ Dung Tuyết còn chưa tới mười ba, muốn lập gia đình cũng phải vài năm nữa. Trong vài năm này, náng sẽ không để cho nàng ta dễ chịu.

Chính là không nghĩ tới, lại đột nhiên thay đổi nam nhân, không phải Tam hoàng tử, mà là người hôm qua muốn bắt cóc nàng.

Lục Tâm cúi đầu, cũng là vẻ mặt nghi hoặc, "Tiểu thư, nô tỳ cũng không rõ ràng, lúc ấy thật sự Tam hoàng tử đã đi vào tiểu lâu, Tam tiểu thư theo sau cũng đi vào, lẽ ra sẽ không sơ suất."

"Có thể hay không chuyện này bị người phát hiện?" Hồng Diệp ở một bên đoán.

Mộ Dung Khanh gật đầu, hẳn là đã bị người phát hiện, nhưng người đó là ai?

"Ngươi cũng quá xem thường Tam hoang tử." Đột nhiên một giọng nam u lãnh vang lên.

Lục Tâm kinh hãi, nàng tập võ tới nay chưa bao giờ phát sinh loại chuyện này, có người tới gần cư nhiên không phát hiện ra.

Nàng đứng trước người Mộ Dung Khanh, lúc này vung tay, một trường tiên từ trong tay áo xuất ra, "Ngươi là ai?"

Mộ Dung Khanh nhìn về phía người tới, khuôn mặt nhỏ suy sụp xuống, tại sao lại là hắn?

Hạ Hầu Dịch đối diện nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang suy sụp, nhất thời chú ý, xú nha đầu, rất không vui khi nhìn thấy hắn sao, vì sao khi nhìn thấy hắn liền nhíu mày?

"Lục Tâm, lui ra." Mộ Dung Khanh vỗ vỗ đầu vai Lục Tâm.

"Tiểu thư.... ...." Lục Tâm vẫn có chút khẩn trương.

"Không sao, như thế nào Cửu hoàng tử cùng tướng quân phủ là địch được." Mộ Dung Khanh cười cười, đôi mắt sáng tĩnh lặng như nước nhẹ nhàng hướng về phía Hạ Hầu Dịch chớp chớp.

Hạ Hầu Dịch cảm thấy máu trong người như muốn phun ra, đáng chết, ai cho phép nàng chớp mắt, ai cho phép nàng cười câu hồn như vậy?

Cửu hoàng tử? Lục Tâm cùng Hồng Diệp nhìn nhau, đều tự kinh hãi. Tiểu thư đây là làm sao vậy, sao có thể dính dáng quan hệ với Cửu hoàng tử, nữ nhân trong phủ hắn, không có một trăn cũng có mấy chục.

"Cửu hoàng tử, người cũng tới dâng hương sao? Thật đúng là trùng hợp, phong cảnh Định Quốc Tự cũng không tệ lắm, không bằng người đi xem một chút. Tổ mẫu vẫn chờ ta, tiểu nữ không thể phụng bồi." Mộ Dung Khanh thanh tú đáng yêu hành lễ, xoay người muốn đi.

Hạ Hầu Dịch hận đến nghiến răng, diễn, nhìn ngươi còn có thể diễn như thế nào. Đáng chết, chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào có thể biến sắc mặt nhanh như vậy, phản ứng lại mãnh liệt.

Rõ ràng tất cả sự việc đều do một tay nàng an bài, nhưng vẫn có thể cười tự nhiên, vô tội đến như vậy với lão phu nhân.

Nhìn thấy người phát sinh quan hệ với Tam tiểu thư không phải Tam hoang tử, nàng cư nhiên có thể trong nháy mắt theo tình thế phát triển đánh rắn tùy côn trượng, phần tâm trí này, nữ nhân bình thường sao có thể so sánh.

Nhìn thân thể nàng phấn chấn như kia sao có thể nói sợ hãi bi thảm, người nào không biết còn cho rằng nàng thật bị dọa đến. Nữ nhân này, công phu giả ngu của nàng xưng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.

Càng đáng giận là, ngay trong lúc đấy, hắn cư nhiên còn hối hận không xuống tay quá nặng, làm cho Mộ Dung Tuyết các nàng không đứng dậy nổi, không bao giờ có thể làm tổn thương đến tiểu nha đầu hay biến sắc mặt này nữa.

"Ta vừa mới nhìn thấy một trò hay, đang muốn nói cho lão phu nhân. Nếu như thế, liền cùng đại tiểu thư đi bái kiến lão phu nhân."

Nụ cười trên mặt Mộ Dung Khanh cứng lại, bất mãn ngẩng đầu, "Như này có tính là Cửu hoàng tử đang uy hiếp?"

"Như thế nào, ngươi thừa nhận sự việc kia là do ngươi làm?"

"Phải, thì sao?" Mộ Dung Khanh tức giận nâng cao giọng, "Ta chỉ là tự bảo vệ mình, có gì không thể." Chẳng lẽ nàng nên chờ chết, tùy ý đại phu nhân các nàng lấn lên đầu mình, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục chết.

"Nàng ta đã tứng làm tổn thương qua ngươi?" Sắc mặt Hạ Hầu Dịch lạnh hơn.

"Cùng ngươi có quan hệ gì đâu?" Mộ Dung Khanh khó hiểu vì sao hắn đột nhiên nói sang chuyện khác, nhưng mà cảm thấy khó chịu. Nàng luôn luôn lớn lên trong sự sủng ái của lão phu nhân, tiểu tính tình tự nhiên là có. Tiểu tính tình vừa bộc phát, làm sao con để ý đối diện là Cửu hoàng tử.

Hừ lạnh một cái, nâng cằm, liếc nam nhân đối diện một cái, học giọng điệu của hắn, u lãnh mở miệng: "Ngươi quản được sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui