Bạo Vương Liệt Phi

Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, tùy ý nàng lôi kéo mình đi vào trong phòng. Hắn không hiểu giờ phút này nàng còn muốn làm gì? Cầu xin ư? Đừng nên nghĩ đến.

Vân Yên nhẹ nhàng đóng cửa, nhìn thẳng hắn, dường như nàng chưa biết mở miệng thế nào.

“Có chuyện gì, mau nói đi? Bổn Vương không muốn ở trong này lãng phí thời gian với ngươi.” Long Hạo Thiên không kiên nhẫn nói.

“Ta muốn cầu xin ngươi thả bọn họ ra, chỉ cần ngươi chịu thả bọn họ, ngươi muốn ta làm gì đều được hết.” Vân Yên lúc này mới nhẹ giọng nói, nàng không thể không cầu xin hắn, nàng càng không thể trơ mắt nhìn ca ca chết được.

“Có đúng là muốn ngươi làm gì cũng được không? Bổn Vương cũng không cần ngươi làm gì cả, ngươi có phải đang tự nâng cao bản thân hay không?” Long Hạo Thiên châm chọc.

“Vậy ngươi nói đi, phải như thế nào ngươi mới chịu buông tha cho bọn họ? Chỉ cần ngươi nói ra, ta nhất định sẽ làm.” Vân Yên nhìn hắn với vẻ “bất luận là điều kiện gì, ta cũng đáp ứng.”

“Ngươi không tiếc hy sinh tất cả, một lòng muốn cứu hắn sao? Hắn đối với ngươi quan trọng vậy à?” Ánh mắt Long Hạo Thiên đều là phẫn nộ, nàng lại có thể vì một nam nhân mà cầu xin.

“Hắn đối với ta rất quan trọng, quan trọng hơn nhiều so với tính mạng của ta.” Vân Yên gật đầu, ca ca đối với nàng mà nói đương nhiên rất quan trọng, nếu có thể dùng tính mạng của nàng đổi lấy tính mạng của ca ca, nàng tuyệt đối sẽ không chút do dự.

“Quan trọng hơn nhiều so với tính mạng của ngươi?” Long Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, oán hận trong lòng lên đến cực điểm, lộ ra nụ cười tà ác: “Vậy thì Bổn vương càng muốn hắn chết, bây giờ, ngay lập tức, lập tức.” Nói xong liền xoay người muốn đi ra ngoài.

“Không được, van xin ngươi, đừng làm vậy.” Vân Yên gắt gao giữ chặt cánh tay hắn, nàng không biết bản thân đã nói câu nào đắc tội với hắn.

“Cầu xin Bổn vương, ngươi có tư cách gì cầu xin Bổn vương.” Trên mặt Long Hạo Thiên đầy vẻ tức giận, lập tức đẩy nàng ra.

Vân Yên bất ngờ bị đẩy ngã trên mặt đất, nhưng lập tức đứng dậy, nắm lấy cánh tay hắn: “Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha huynh ấy.”

“Dù thế nào Bổn vương cũng không buông tha hắn. Hắn, Bổn vương nhất định giết.” Nàng càng cầu xin thì Long Hạo Thiên lại càng phẫn nộ, càng muốn giết hắn.

“Nếu ngươi nhất định phải giết huynh ấy thì cứ giết ta trước.” Vân Yên chắn ở trước mặt hắn, nếu đã không cứu được ca ca, nàng chỉ còn cách lựa chọn cùng chết với ca ca.

Long Hạo Thiên vươn tay túm lấy nàng: “Ngươi đang chọc giận Bổn vương sao? Ngươi cho là Bổn vương không dám giết ngươi sao?”

“Giết đi.” Vân Yên khó khăn bật ra hai chữ, hoàn toàn không hề phản ứng lại.

Nhìn thấy nàng hít thở không thông mà còn nhìn chằm chằm vào mình, hắn lập tức buông tay ra: “Được thôi, nhưng Bổn vương muốn để ngươi nhìn thấy hắn chết trước.”

“Không được.” Vân Yên lại giữ chặt cánh tay hắn, nàng làm sao có thể nhìn thấy ca ca đi vào chỗ chết.

“Bổn vương đã từng nói với ngươi, ngươi không có tư cách nói “không được” với Bổn vương.” Đột nhiên Long Hạo Thiên dùng sức đẩy nàng ra.

Vân Yên mất thăng bằng, lảo đảo ngã xuống, đầu đập vào cạnh bàn, máu tươi nhanh chóng chảy ra.

Long Hạo Thiên hoảng hốt, vừa định đi qua, nhưng vẫn là nhịn xuống, không bước đến bên nàng.

Vân Yên không thèm lau đi vết máu trên thái dương của mình, chạy đến trước mặt hắn: “Ta có điều kiện để trao đổi cùng ngươi.”

“Điều kiện gì?” Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm vết máu chảy đầy trên mặt nàng, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói nên lời.

“Nếu ngươi thả bọn họ, ta nguyện ý giúp ngươi hành quân bày trận, trợ giúp ngươi một tay.” Vân Yên nói, nàng chỉ có điều kiện này để trao đổi.

“Không cần.” Long Hạo Thiên không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Hình như ngươi nhầm lẫn rồi, dù không có ngươi, Bổn vương cũng bách chiến bách thắng (trăm trận trăm thắng), tại sao phải cần sự giúp đỡ của ngươi.”

Vân Yên bỗng nghẹn lời, thật không ngờ hắn lại nhanh chóng cự tuyệt như vậy, hy vọng trong lòng nàng đột nhiên tan biến hết, từ trước tới nay nàng chưa từng tuyệt vọng, bất lực như vậy. Nếu đã không thể thay đổi, nàng chỉ có thể chấp nhận, cùng chết cũng là một loại hạnh phúc.

Dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt mình, sau đó dùng tóc che đi miệng vết thương, bởi vì nàng không hy vọng ca ca nhìn thấy nàng bị thương, sau khi sửa sang xong hết, nàng chậm rãi đi lướt qua người hắn, bước ra cửa mà không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Long Hạo Thiên bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên, không cầu xin, không náo loạn của nàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng không yên, nàng đang chuẩn bị tự sát sao? Hắn tuyệt đối không cho phép.

Vân Yên đi đến trước mặt Vân Dương, chỉ mỉm cười nhìn hắn, cũng không mở miệng nói chuyện.

Nhưng hắn vừa nhìn đã hiểu, ánh mắt kinh hoảng: “Yên nhi, không thể, nhất định phải sống, vì huynh mà sống.”

Vân Yên cũng không có đáp lại lời hắn, nàng đã có quyết định, nếu ca ca chết thì trên đời này nàng đã không còn người thân nào nữa, nàng không biết bản thân còn có lý do gì để tiếp tục sống?

“U Linh Vương, ngươi đã từng hứa, chỉ cần ta chết, ngươi sẽ buông tha cho bọn họ, ngoài ra ngươi còn phải buông tha cho Yên nhi, để cho nàng quay về Vân triều.” Vân Dương nhìn hắn, yêu cầu.

“Vân Dương, ngươi không phải đang đòi hỏi quá nhiều sao? Nàng là nữ nhân của Bổn vương, ngươi cho là Bổn vương sẽ để nàng trở về sao? Còn nữa, ngươi không có tư cách bàn điều kiện với Bổn vương.” Long Hạo Thiên suy nghĩ, muốn một kiếm giết chết hắn.

Vân Yên nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hắn không cần nói nữa.

Nhìn thấy bọn họ liếc mắt đưa tình, Long Hạo Thiên càng thêm phẫn nộ, nổi giận vung ống tay áo, ra lệnh: “Giết hết tất cả bọn họ cho Bổn vương.”

“Dạ, Vương.” Binh lính đáp, đao trong tay họ đã giơ lên.

Vân Yên giật mình, không kịp suy nghĩ nhiều liền đoạt lấy thanh đao trong tay binh lính, nhanh chóng đặt trên cổ hắn, uy hiếp: “Không được nhúc nhích, nếu không, ta sẽ giết Vương.”

Hả? Tất cả binh lính đều sửng sờ đứng im tại chỗ, đao trong tay cũng không dám hạ xuống, bọn họ không rõ tại sao Nương Nương hết lần này đến lần khác uy hiếp Vương.

“Thả bọn họ đi.” Vân Yên ra lệnh cho Long Hạo Thiên.

Nhưng ánh mắt phẫn nộ của Long Hạo Thiên chỉ nhìn chằm chằm nàng.

“Yên nhi, giết hắn đi, mau, giết hắn đi.” Mặc dù bị binh lính kèm chặt, nhưng trong mắt Vân Dương vẫn lộ ra tia sáng phấn khởi báo thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui