Bạo Vương Liệt Phi

Vân Yên nhìn thấy hắn chắc chắn như thế, lúc này mới
chậm rãi thả lỏng lo âu trong lòng, nhưng bây giờ nàng nên làm cái gì? Ca ca
không thể đi gặp, hoàng cung cũng không thể quay về.

“Ngươi rốt cuộc đã nói cái gì? Làm cho hắn phẫn nộ
muốn giết ngươi như thế? Hắc Ưng nhìn nàng hỏi.”

“Còn có thể là cái gì nữa chứ? Đương nhiên là chuyện
mà hắn kiêng kị nhất.

Ta thật sự không rõ hắn đã từng trải qua chuyện kích động
gì?”

Vân Yên bất đắc dĩ nói.

“Ta thừa nhận sự tra tấn của hắn cho tới
nay nhưng lại hoàn toàn không hề biết thật ra tại sao lại như vậy?”

Hắc Ưng trầm mặc một hồi lâu.

Lúc này hắn không biết
có nên nói cho nàng biết sự việc đã xảy ra trước kia hay không nữa.

“Hắc Ưng ngươi không phải cường đạo sao? Vì sao ngươi
lại nhàn rỗi như vậy?”

Vân Yên nhìn hắn, đột nhiên đổi đề tài, thì ra làm
cường đạo cũng có thể thoải mái như thế.

“Bằng không ngươi nghĩ rằng ta phải có dáng vẻ như thế
nào? Chẳng lẻ không ngừng đi cướp bóc sao? Vậy số ngân lượng mà ta đây cướp
được nên để làm gì?”

Hắc Ưng cười.

Nàng nghĩ cường đạo thì phải không
ngừng đi cướp bóc hay sao?

“Làm cường đạo giàu có như vậy hả? Mỗi lần cướp bóc
ngươi đều sẽ thành công sao? Vậy ngươi có đả thương người hay không?”

Vân
Yên hỏi.

Quả thật nàng rất khó tưởng tượng được bộ dạng của người bị giết.

“Như nếu như đối phương chịu phối hợp, ta đương nhiên
sẽ không giết người, có điều từ trước tới nay, còn thật sự không có người nào
dám không phối hợp, cho nên ngay cả cơ hội giết người ta đều không
có.”

Hắc Ưng cảm thấy bất đắc dĩ nói cho nàng biết.

“Vì sao? Bọn họ không phản kháng sao?”

Vân Yên
không hiểu nhìn hắn, điều này thật không đúng với lẽ thường nha.

“Đương nhiên.

Ngươi nghĩ rằng Hắc Ưng ta đây người nào
đều chém giết, cướp bóc sao? Những quan lại quyền quý, nhiều tiền nhiều bạc lắm
cho nên bất kể chuyện gì xảy ra, đều là mạng sống so với tiền quan trọng
hơn.”

Hắc Ưng nói.

Đây chính là nguyên nhân mà hắn chỉ cướp của những kẻ
có tiền, những số tiền đó phần lớn cũng không phải là dựa vào công sức mà có.

“Tại sao phải làm cường đạo?”

Vân Yên không hiểu,
dựa vào bản lĩnh của hắn tùy tiện làm việc gì đó thì cũng đủ để không lo cái ăn
cái mặc.

“Cường đạo có cái gì không tốt chứ? Vô câu vô thúc, tự
do tự tại.”

Hắc Ưng ra vẻ thoải mái nói.

Nhưng Vân Yên lại chứng kiến trong mắt hắn hiện lên
một tia bất đắc dĩ cùng thống khổ.

Nàng biết nội tâm của hắn nhất định không
muốn như thế.

Nhất định hắn cùng Long Hạo Thiên và người con gái kia có liên
quan với nhau, nhưng nếu hắn không nói thì quên đi.

“Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm.”

Hắc Ưng
thấy nàng không nói lời nào, lại nói sang chuyện khác.

“Ta không đói bụng.”

Vân Yên lắc đầu.

Nàng làm
sao nuốt nổi cơm chứ, nàng không chỉ lo lắng cho ca ca mà còn lo lắng cho cha.

“Vậy ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi, ta đi ăn
cơm.”

Một lát sau Hắc Ưng nói.

“Được.”

Nàng gật gật đầu.

Long Hạo Thiên phẫn nộ ngồi ở ngự thư phòng, chén trà
trong tay đều bị hắn tức giận đập nát, trong mắt lừa giận hừng hực thiêu đốt.

Công công đứng ở một bên sợ hãi, một câu cũng không
dám nói, lại càng lo lắng đề phòng, ngay cả thở ra cũng không dám, chỉ sợ chuốc
lấy tai hoạ.

Bàn tay siết chặt chậm rãi mở ra, hắn không nói một
lời xoay người rời đi.

Bên ngoài hoàng cung, một ngôi nhà dân không lớn không
nhỏ, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy bình thường, nhưng không giống bình thường,
bởi vì bên trong có thị vệ canh giữ.

“Rầm.”

Long Hạo Thiên đá văng cánh cửa, liền nhìn
thấy một người ngồi ở chỗ kia uống rượu, nhắm nháp thức ăn, nghe được tiếng
động chỉ dừng lại một chút, vẫn không quay đầu lại, tiếp tục nhắm nháp thức ăn
của hắn.

Nhìn kỹ, không ngờ đó chính là người hiện tại sinh tử
không rõ Vân Hổ lão tướng quân, mặc dù không có mặc chiến bào nhưng thoạt nhìn
vẫn như trước, càng già càng dẻo dai.

“Ông đúng là sóng lớn không sợ hãi.”

Long Hạo
Thiên ngồi vào đối diện với ông, nghĩ đến người mà Vân Yên thích chính là ông
liền phẫn nộ không thôi.

“Ta còn có cái gì kinh ngạc nữa chứ? Cả đời đều ở trên
chiến trường sinh sinh tử tử, đến bây giờ còn có chuyện gì có thể khiến ta giật
mình.”

Vân Hổ để ly rượu trong tay xuống nhìn hắn.

“Nhưng thật ra có việc
gì làm cho ngươi không thể khống chế được như thế?”

“Những rối rắm của Bổn Vương ông đã không đồng ý giúp,
Bổn Vương có phải nên giết ông hay không?”

Long Hạo Thiên dõi theo ông.

Vân Hổ đột nhiên cười sang sảng: “Ngươi tự mình quyết
định thì tốt rồi, không cần nói cho ta biết.

Mấy ngày nay được Long Vương hầu
hạ chiêu đãi món ngon, ta ở trong này nói tiếng cám ơn trước, nói thật cả đời
này ta chưa từng có phút giây nào thư thái, hưởng thụ như vậy, cho dù là chết
cũng đáng.”

“Ông chết là đáng, nhưng ông không suy nghĩ đến người
khác hay sao?”

Khóe môi Long Hạo Thiên đột nhiên nhếch lên.

“Người khác?”

Vân Hổ lập tức cảnh giác.

Hắn nói
tới ai? Chẳng lẽ là Vân Dương?

“Còn có thể là ai? Đương nhiên là con của
ông.”

Long Hạo Thiên biết hắn đã muốn đoán được.

“Là nó?”

Vân Hổ vẫn khẩn trương một chút, chẳng
lẽ Vân Dương đã tới nơi này sao?

“Đúng vậy, là hắn, sẵn đây nói cho ông biết một tiếng
là hắn đã tới, nhưng mà ông yên tâm Bổn Vương còn chưa có biết xử lý hắn thế
nào, có điều, từ nay về sau Bổn Vương có xử lý hắn hay không còn phải xem thái
độ của ông.”

Lời nói của Long Hạo Thiên mang theo ẩn ý.

“Ngươi đang lợi dụng Vân Dương đến uy hiếp lão phu hay
sao? Ngươi cho rằng lão phu sẽ chịu để ngươi uy hiếp ư?”

Trên mặt Vân Hổ
hiện lên vẻ tức giận.

“Có chịu hay không đó là chuyện của ông, nếu ông không
chịu, cũng đừng trách ta đối với hắn không khách khí.”

Long Hạo Thiên cũng
không tin ông sẽ không quan tâm con của mình, dù sao máu mủ tình thâm.

“Trên chiến trường, sinh tử có mạng, cho dù ngươi ở
tại đây, trước mặt của ta giết chết nó, ta cũng sẽ không dao động, bởi vì ta sẽ
không phản bội vương triều của ta, đối với quân nhân mà nói, trung thành còn
quan trọng hơn so với sinh mệnh của mình, đôi khi cái chết đối với chúng ta
cũng là một loại vinh quang.”

Ánh mắt Vân Hổ kiên định nhìn vào hắn, muốn
dùng cách này đến uy hiếp ông, thật đúng là sai hoàn toàn.

Long Hạo Thiên nhìn ông, đã biết ông sẽ nói như vậy,
cũng chính bởi vì như vậy mình mới coi trọng, bội phục, tôn kính ông, bỗng
nhiên mở miệng xoay sang việc khác: “Nếu thêm một mạng của Vân Yên nữa thì
sao?”

Nếu sự việc giống như mình đoán thì nàng hẳn là rất quan trọng đối
với ông.

“Yên nhi?”

Vân Hổ khiếp sợ nhìn hắn.

Yên nhi tại
sao lại ở chỗ này chẳng lẽ Yên nhi đi cùng Vân Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui