Bạo Vương Liệt Phi

“Nếu ngươi có thể tha cho cha ta, ta sẽ vô cùng cảm
kích ngươi.”

Vân Yên cuối cùng lại nói một câu, nhưng nàng biết khả năng
hắn có thể là rất nhỏ, nếu hắn muốn đã sớm thả rồi.

“Ngươi muốn cảm kích Bổn vương thế nào?”

Long Hạo
Thiên lập tức mở lớn mắt, quanh quẩn nửa ngày hóa ra nàng chỉ muốn khiến mình
thả cha nàng đi.

Vân Yên hoảng sợ lắp bắp nhìn hắn: “Ngươi… ngươi…
tỉnh lúc nào vậy?”

Chẳng lẽ vừa rồi hắn nghe thấy lời mình nói, mặt nàng
dần đỏ lên.

“Vừa mới bị ngươi đánh thức, chợt nghe thấy ngươi nói
muốn cảm kích Bổn vương.”

Long Hạo Thiên thản nhiên nhìn nàng, tay hắn còn
để trên ngực của nàng.

“Vương, người nên dậy chuẩn bị vào triều sớm, thần
thiếp sẽ sai người đến hầu hạ người.”

Vân Yên thầm thở phào, nhanh chóng
lảng sang chuyện khác.

Long Hạo Thiên lại ôm lấy nàng: “Hôm nay Bổn
vương muốn nghỉ ngơi, ngủ thêm một chút.”

“Nghỉ ngơi?”

Vân Yên nhất thời có một linh cảm
xấu, lặng lẽ kéo chăn, lấy cớ để mình có thể đứng dậy nói: “Vậy Vương nghỉ
ngơi, thần thiếp hơi đói bụng, thần thiếp rời giường trước.”

“Đói bụng? Bổn vương cũng thấy đói bụng.”

Tay
Long Hạo Thiên vuốt ve trước ngực nàng, ánh mắt cực kỳ mờ ám.

Vân Yên đang không biết nên cự tuyệt hắn thế nào,
ngoài cửa đột nhiên truyền vào một thanh âm kiều mỵ: “Vương, người đã dậy
chưa? Thần thiếp có thể vào không?”

Nàng lập tức nhận ra giọng của Lệ Phi.

Long Hạo Thiên nhìn nàng một cái, mới lớn giọng
hô: “Ái phi, nàng hãy vào hầu hạ Bổn vương dậy.”

“Dạ, Vương.”

Ngoài cửa, giọng Lệ Phi đầy vui
mừng.

Kẽo kẹt… cửa lập tức bị đẩy ra, nhưng khi nhìn thấy
Vân Yên ở trên giường, nụ cười của nàng lập tức biến thành sững sờ, cuối cùng
cố nặn ra nụ cười, nói: “Vương, thần thiếp có phải đã quấy rầy người cùng
muội muội không?”

Sao nàng ta lại ở đây, tẩm cung của Vương, ngoại trừ nữ
nhân trong truyền thuyết kia, chưa từng có nữ nhân nào được vào, cho dù là mình,
tuy rằng được Vương sủng ái, nhưng cũng chưa từng được triệu đến tẩm cung thị
tẩm, vậy mà hôm nay nàng ta lại ở trong này…

“Ái phi đến thật đúng lúc, giúp Bổn vương thay quần áo
đi.”

Long Hạo Thiên không hề có ý định che chắn, cứ vậy trần trụi đứng
dậy.

Vân Yên kinh ngạc nhìn hắn, theo bản năng cầm lấy chăn
che kín thân thể mình.

Trường hợp ba người thế này, Lệ Phi cũng có chút xấu
hổ, đứng đó không biết nên làm sao, tuy rằng trong lòng đầy ghen tỵ cùng tức
giận, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt.

“Ngẩn ngơ cái gì? Giúp Bổn vương thay quần
áo.”

Long Hạo Thiên không kiên nhẫn ra lệnh.

“Dạ.”

Lệ Phi lúc này mới đi tới, cầm lấy quần áo
vứt bên cạnh, nhanh nhẹn giúp hắn mặc, cũng sửa soạn lại thật tốt.

Long Hạo Thiên ôm lấy cổ nàng, ngón tay khẽ mơn trớn
cằm nàng, giọng nói ám muội ở bên tai nàng khẽ nói: “Ái phi khổ cực rồi,
đêm nay Bổn vương sẽ từ từ thương nàng.”

“Vương…”

Lệ phi cười quyến rũ, có điều ánh mắt hạ
xuống không hề mang theo ý cười.

Tuy rằng giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng Vân Yên vẫn
nghe được, đứng xem bọn họ không coi ai ra gì mà tán tỉnh nhau, nam nhân này
tối hôm qua còn ôm mình triền miên, hiện tại lại có thể ôm một nữ nhân khác,
trong lòng nàng chợt cảm thấy thê lương, tuy rằng sớm biết phận nữ nhi trong
hoàng cung thật đau lòng, nhưng thật sự cảm nhận mới biết được loại cảm giác
thê lương này khiến người ta trở thành thế nào.

Hắn sẽ không thuộc về mình,
cũng sẽ không thuộc về bất cứ ai, thừa dịp tình yêu của mình còn chưa nảy mầm,
phải nhanh chóng bóp chết nó, nàng không muốn biến mình trở nên thống khổ như
vậy.

“Bổn vương đói bụng, ái phi đã dùng qua bữa sáng chưa?
Nếu chưa thì cùng Bổn vương dùng đi.”

Long Hạo Thiên ôm eo nàng, vừa đi
vừa nói.

“Vương, thần thiếp còn chưa có dùng qua.”

Giọng
của Lệ phi đã nhanh chóng ra đến ngoài cửa.

Vân Yên nhìn theo bọn họ.

Chính là, nếu như có nếm qua
rồi nàng cũng sẽ nhất định nói chưa nêm qua, trong lòng nàng lạnh lẽo, từ khi
hắn rời giường cũng không hề quay đầu liếc mắt nhìn mình một lần, nàng cười bi
ai, đứng dậy mặc lại quần áo tử tế, yên lặng trở lại Tử Yên các.

“Nương nương, người đã trở lại.”

Tiểu Thanh cùng
Tử Liên nhìn thấy nàng, cao hứng che miệng cười, các nàng đều biết nương nương
tối hôm qua ở cùng một chỗ với Vương.

“Ta đói bụng, các ngươi chuẩn bị cho ta chút gì
đó.”

Vẻ mặt Vân Yên lại chỉ đầy mệt mỏi cùng chất chứa tâm sự nặng nề.

“Dạ, nô tỳ đi chuẩn bị ngay.”

Các nàng ngây
người, nương nương không giống như đang vui vẻ, cũng không dám hỏi nhiều, Tử
Liên vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn sáng.

Tiểu Thanh lúc này mới đi qua sau lưng, nhẹ nhàng giúp
nàng xoa bóp: “Nương nương làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?”

“Tiểu Thanh, ngươi biết không, ta đã nhìn thấy cha ta,
cha còn sống… ông ấy còn sống…”

Vân Yên kích động quay lại nhìn nàng nói.

“Cái gì?”

Tiểu Thanh không thể tin
được, “Nhìn thấy ông ấy? Nương nương, người đang nói gì vậy? Lão gia còn
sống, lão gia thật sự còn sống? Thật sao? Quá tốt rồi, thật là quá tốt
rồi.”

Mắt nàng đã trở nên rơm rớm, đây quả là một tin vô cùng tốt lành.

Có điều Vân Yên lại ảm đạm hơn, cha còn sống nhưng lại
không có tự do, mặc dù không bị ngược đãi, nhưng có khác gì với kẻ tù tội đâu.

Tiểu Thanh biết tiểu thư lo lắng cái gì, lão gia tuy
rằng còn sống nhưng nhất định đã bị Vương nhốt lại, nàng lên tiếng an
ủi: “Nương nương, không cần lo lắng, chỉ cần lão gia còn sống là tốt rồi.”

“Ừ, còn sống là tốt rồi.”

Vân Yên gật đầu, còn
sống chính là còn hi vọng.

Tiểu Thanh nhìn nàng, quả thật rất muốn hỏi tối qua
nương nương không phải ở cùng một chỗ với Vương sao? Còn ở tại tẩm cung của
Vương, vì sao nương nương không vui, chẳng lẽ mọi chuyện không giống như các
nàng đã nghĩ? Có điều nàng không dám hỏi, sợ nương nương lại thương tâm.

“Tiểu Thanh, ngươi cùng ta xuất cung một chuyến
đi.”

Vân Yên nói, dù mình có ra sao cũng phải đem tin cha còn sống nói cho
ca ca biết, nói với huynh ấy cha rất khỏe, để tránh huynh ấy lại làm chuyện quá
khích.

“Nương nương, người có thể xuất cung sao?”

Tiểu
Thanh chần chờ một chút, có khi nào Vương biết sẽ lại nổi trận lôi đình hay
không?

“Có thể.”

Vân Yên đáp, đừng quên trên người nàng
còn có kim bài miễn tử.

“Vậy được, để nô tỳ đi chuẩn bị một chút.”

Tiểu
Thanh nói, nàng hiểu nương nương muốn đi làm gì.

Vân Yên thật không ngờ tới, dọc đường đi lại có thể
thuận lợi ra khỏi hoàng cung, dẫn Tiểu Thanh một mạch đi thẳng đến lữ quán mà
ca ca dừng chân, vừa muốn đi vào lại thấy Vân La giữ cánh tay ca ca như muốn
ngăn cản hắn.

“Buông ra, nếu còn tiếp tục không buông tay ta sẽ đánh
nàng ngất xỉu.”

Vân Dương giận dữ mắng nàng.

“Không là không.”

Vân La gắt gao giữ chặt tay
hắn.

“Vân La, ca ca, hai người đang làm gì vậy?”

Vân
Yên đã đi đến nơi.

“Yên tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi, Dương ca ca luôn muốn đi
cướp thiên lao, tỷ mau khuyên nhủ huynh ấy đi.”

Vân La nhìn thấy nàng, mắt
lập tức đỏ lên, buông tay Vân Dương, chạy tới trước mặt nàng, tựa như phải chịu
nhiều ủy khuất.

“Yên nhi, muội đã đến, thế nào rồi, đã có tin tức của
cha sao?”

Vân Dương tựa như càng nóng vội hơn.

“Hai người đừng vội, chúng ta vào phòng rồi
nói.”

Vân Yên nói, dù sao nơi này cũng là đường lớn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui