Bạo Vương Liệt Phi

Vân Yên đứng ở trước cửa sổ, hai tay chắp vào nhau cầu
nguyện.

Tuy rằng hắn đã nói sẽ không thương tổn cha nàng nhưng nàng vẫn hi vọng
cha và ca ca có thể chạy trốn trở về Vân triều, dù sao nơi đó mới là nhà của
bọn họ.

Cũng không biết ca ca và Vân La có…hay không?

“Nương nương không cần lo lắng, lão gia và thiếu gia
nhất định sẽ bình an vô sự.”

Tiểu Thanh đứng bên cạnh an ủi, nàng biết
nương nương đang lo lắng, chính nàng cũng rất lo lắng nhưng lại không dám biểu
hiện ra ngoài.

“Hi vọng là vậy.”

Vân Yên vẫn còn có chút thấp
thỏm không yên, dù sao nơi này cũng là Long triều, nếu như có người giúp nàng
thì tốt rồi.

Trong lòng đột nhiên khẽ động, lập tức phân phó: “Tiểu Thanh,
ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Dạ, nô tỳ cáo lui.”

Tiểu Thanh nhẹ nhàng giúp
nàng đóng cửa thật kỹ, trong lòng nghi hoặc, sao nương nương lại muốn nghỉ ngơi
vào lúc này?

Lúc này, Vân Yên mới tìm chiếc còi kia rồi thổi lên,
sau đó yên lặng chờ đợi.

Một canh giờ trôi qua, hắn không xuất hiện, hai canh
giờ cũng trôi qua, hắn vẫn không xuất hiện.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, từ hi
vọng tràn đầy cho đến thất vọng, có lẽ hắn có chuyện gì đó không thể thoát
thân.

Nàng tự an ủi mình như vậy.

Vừa định đóng cửa sổ thì một bóng dáng liền lóe lên
trước mặt nàng.

“Hắc Ưng, ngươi đã đến rồi.”

Không cần nghĩ cũng
biết là hắn.

Hắn Ưng lại chỉ nhìn nàng chằm chằm, đáy lòng đấu
tranh kịch liệt, có một loại tình cảm trong lúc vô tình đã chậm rãi sinh sôi trong
hắn, hắn biết mình đã động tâm.

Nhận được tin của nàng, hắn đã đến từ sớm nhưng
vẫn do dự có nên tiến vào hay không.

Nhưng nhìn thấy nàng chờ đợi ở cửa sổ,
cuối cùng vẫn không đành lòng rời đi.

“Ngươi làm sao vậy?”

Vân Yên cảm thấy hắn cứ nhìn
mình chằm chằm như vậy nên có hơi mất tự nhiên hỏi.

“Không có gì.”

Ánh mắt của Hắc Ứng dời khỏi nàng,
hỏi: “Tìm ta có việc gì không?”

“Ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ cha ta cùng mọi người rời
khỏi nơi này, được chứ?”

Vân Yên nhìn hắn, chỉ cần hắn chịu giúp thì nhóm
người của cha nhất định có thể rời đi.

“Thật xin lỗi, ta không thể giúp ngươi.”

Hắc Ưng
lại một lời liền cự tuyệt, hắn biết mình phải thật nhẫn tâm.

“Vì sao?”

Vân Yên không ngờ hắn sẽ cự tuyệt, lập
tức giật mình.

“Không vì sao cả, sau này ta sẽ không tiếp tục giúp
ngươi, cũng sẽ không gặp ngươi nữa.”

Hắc Ưng nói, hắn sợ nếu cứ tiếp tục
như vậy sẽ không thể kìm được lòng mình, hắn sợ sẽ lặp lại cảnh tượng của nhiều
năm trước, hắn không muốn bi kịch tái diễn, lại càng không muốn mình phải áy
náy thống khổ.

Vân Yên chậm rãi rủ mắt xuống, rồi lại ngẩng đầu lên,
mỉm cười nói: “Không sao, quả thực là ngươi không có nghĩa vụ phải trợ
giúp ta nhưng cho dù thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn là bằng hữu, không phải
sao?”

“Không, chúng ta chưa từng là bằng hữu, đừng nói với
ta là ngươi không biết ta luôn luôn lợi dụng ngươi.”

Hắc Ưng nhìn nàng.

“Ta biết, ta cũng từng hận ngươi, nhưng may mắn là sự
lợi dụng của ngươi chỉ là thiện ý, ngươi chỉ hi vọng ta yêu hắn mà thôi, cũng
không phải điều gì làm thương tổn người khác.”

Vân Yên nói.

“Vậy ngươi thích hắn sao? Yêu hắn sao?”

Giọng
điệu của Hắc Ưng hơi cấp bách, hắn hi vọng nghe được nàng
nói “Phải”

nhưng cũng rất sợ nàng sẽ nói “Phải”

.

“Ta….”

Vân Yên đột nhiên nói không nên lời, nàng
yêu hắn sao? Nàng cũng không biết.

Từ trên mặt nàng, Hắc Ưng biết nàng đã yêu Long Hạo
Thiên, tim hơi lặng đi, hắn nở nụ cười châm biếm chính mình.

Hắn đang làm gì
vậy? Đây chẳng phải là điều mà hắn đã hy vọng sao?

“Hắc Ưng, giúp ta một lần nữa đi, được không? Một lần
cuối cùng, sau này ta sẽ không tiếp tục cầu xin ngươi nữa.”

Vân yên khẩn
cầu nhìn hắn.

“Ngươi cảm thấy điều này còn cần thiết sao? Cho dù cha
ngươi không rời đi thì Long Hạo Thiên cũng sẽ không làm khó bọn hắn, không phải
sao?”

Hắc Ưng cũng nhìn nàng, hắn biết mình không nên tiếp tục xen vào.

“Thật sao? Ta không dám khẳng định.”

Vân Yên thì
thầm, dù sao thì tính tình của hắn cũng âm trầm bất định, nói không chừng lúc
nào đó lại nổi giận không rõ lí do.

“Tin tưởng chính bản thân ngươi cũng như hãy tin tưởng
hắn, sau này có chuyện gì lại tìm ta.

Đúng rồi, gần đây ta có chút chuyện
riêng, có thể phải rời khỏi đây một thời gian dài, tự mình bảo trọng.”

Hắn
Ưng nói xong lại nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi, hắn cần yên tĩnh một
mình trong chốc lát, cũng biết rằng rời đi là điều tốt nhất với tất cả bọn họ.

Vân Yên sững sờ nhìn bóng lưng của hắn biến mất.

Hắn
làm sao vậy? Tại sao hôm nay cứ là lạ? Nàng thở dài, hắn không giúp nàng, bây
giờ cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Hắn Ưng vừa rời khỏi phòng của nàng liền nhìn thấy
bóng lưng của Long Hạo Thiên đang đứng ở nơi đó.

Hắc Ưng liền dừng bước, biết
là hắn đang chờ mình.

“Tại sao lần này lại không giúp nàng?”

Long Hạo
Thiên chậm rãi xoay người, nhìn Hắc Ưng chằm chằm, truy hỏi.

“Nàng không còn cần ta giúp đỡ nữa rồi, bởi vì nàng đã
có ngươi.”

Hắc Ưng nói, Long Hạo Thiên đã yêu nàng, hắn cũng không cần
phải làm gì nữa.

“Có Bổn Vương?”

Long Hạo Thiên hừ lạnh, nhìn hắn.

“Hạo Thiên, buông thù hận trong lòng, quý trọng người
trước mắt, đừng khiến cho mình phải hối hận.”

Hắc Ưng cũng nhìn hắn chằm
chằm, lời nói thành khẩn, khuyên giải.

“Hối hận, ngươi cảm thấy Bổn Vương còn có chuyện sẽ
phải hối hận sao?”

Long Hạo Thiên cười lạnh, ánh mắt phẫn nộ vằn đỏ, hắn
lại nghĩ tới cảnh tượng của nhiều năm trước.

“Bảo trọng.”

Trong lòng Hắc Ưng đều là bất đắc
dĩ, biết cho dù nói gì thì cũng đều là dư thừa, nên chỉ nói với hắn hai chữ.
Bây giờ, điều hắn phải làm là rời khỏi bọn họ.

“Chờ một chút.”

Long Hạo Thiên gọi hắn
lại.

“Ngươi nói vì sao lần này lại không giúp nàng, nếu ngươi giúp bọn hắn
chạy trốn rồi lại mang nàng đi cùng không phải là nhất cử lưỡng tiện
sao?”

Mặc dù hắn biết mình sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Hắc Ưng đột nhiên nở nụ cười, hỏi ngược lại
hắn: “Ngươi sẽ cho ta mang nàng đi sao? Đối xử thật tốt với nàng, nếu
ngươi không quý trọng nàng, có lẽ có một ngày nào đó ta thật sự sẽ mang nàng
đi.”

Nói xong, không đợi Long Hạo Thiên kịp nói gì, Hắc Ưng đã xoay người
bay ra khỏi Hoàng cung.

Long Hạo Thiên nhìn hắn, nắm chặt tay: “Bổn Vương
sẽ không cho người có được cơ hội đó.”

*************************************

Nhìn những món ăn hợp khẩu vị ở trước mắt nhưng Vân
Yên lại không ăn miếng nào.

Bây giờ nàng chỉ lo lắng cha và ca ca thế nào rồi?
Đã rời đi hay chưa?

“Nương nương, không cần lo lắng, ăn cơm trước đi, thân
thể của người quan trọng hơn nhiều.”

Tiểu Thanh ở bên cạnh khuyên giải, an
ủi.

“Nương nương, người không thoải mái sao?”

Tử Liên
ở bên cạnh cũng nói, không hiểu vì sao nương nương lại không vui.

“Không có, ta muốn yên tĩnh một mình, các ngươi ra
ngoài hết đi.”

Vân Yên phân phó.

“Dạ, nương nương.”

Tiểu Thanh và Tử Liên vừa định
đi ra ngoài liền nhìn thấy công công thân cận của Vương bước vào.

“Nô tỳ tham kiến công công, công công có chuyện gì
sao?”

Tiểu Thanh hỏi.

“Có việc.”

Vẻ mặt Công công tươi cười hành lễ với
Vân Yên: “Nô tài tham kiến nương nương.”

“Công công, mời đứng lên.”

Vân Yên khách khí nói.

“Nương nương khách khí rồi, nô tài không dám nhận,
Vương bảo nô tài đến mời nương nương qua đó.”

Một chữ “mời”

của nàng khiến
công công được sủng ái mà lo sợ.

“Mời ta qua đó?”

Tim Vân Yên hơi hồi hộp, đầu óc
lập tức choáng váng, bước chân cũng không vững.

Chẳng lẽ cha lại bị hắn tìm
được nhanh như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui