Bạo Vương Liệt Phi

(*có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm)
Vân Yên nhìn theo bóng lưng vô tình của hắn, trong mắt chứa lệ, trái tim thật sự bị tổn thương.

Trong kỳ vọng của nàng, một người phu quân nên giống như cha, chăm sóc đối xử với nương dịu dàng, ôn tồn vui vẻ, làm việc gì cũng phải có thương có lượng, càng phải tôn trọng và thấu hiểu.

Nàng thật muốn có một gia đình tương thân tương ái như vậy.

Nàng nuốt nước mắt vào trong…không, nàng phải khiến hắn thay đổi.
Một mình Tử Liên ở tại phòng bếp sắc thuốc, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng: “Tử Liên….”

“Ta ở đây, ai đang gọi ta vậy?”

Tử Liên bước ra cửa, đi một vòng xung quanh nhìn xem.

Sao lại không có ai? Lạ thật, chẳng lẽ nàng nghe nhầm, nhưng rõ ràng nàng không có nghe nhầm mà.
Giữa lúc nàng đang nghi hoặc thì một bóng đen bay vào từ cửa sổ, nhanh chóng đổ một gói thuốc vào trong ấm thuốc đang sắc, sau đó lại biến mất rất nhanh.
“Thật là lạ lùng.”

Tử Liên vừa nói vừa trở vào trong, nhìn thấy thuốc đã sắc xong liền nhanh chóng đổ ra chén.
Lệ phi ở trong Ngự hoa viên nhìn thấy Tử Liên bưng thuốc đi đến Tử Yên các, liền khẽ hỏi Xuân nhi: “Đã bỏ thuốc vào chưa?”

“Dạ nương nương, hắn nói đã bỏ vào rồi.”

Xuân Nhi nói.
Lúc này Lệ phi mới nở một nụ cười ác độc: “Vân Yên, ngươi chớ trách ta lòng dạ độc ác, chỉ là sống ở trong Hoàng cung này không phải ngươi chết thì ta chết.

Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, muốn trách thì trách số mệnh đi.”

Tử Liên lại không hề phát hiện ra, bưng thuốc đến Tử Yên các, vừa đến cửa liền nhìn thấy Lý mama, lập tức lên tiếng gọi: “Mama, người đang bận sao?”

“Thuốc của nương nương đã sắc xong rồi sao?”

Lý mama cười nói.
“Dạ, đã xong rồi, vậy nô tỳ bưng vào cho nương nương đây.”

Tử Liên gật đầu rồi đi qua người bà.
Trong không khí thoảng qua một mùi thuốc lạ khiến Lý mama biến sắc, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, liền vội vàng đi đến tẩm cung.
“Nương nương, uống thuốc thôi.”

Tử Liên đưa chén thuốc cho nàng.
Vân Yên đón lấy chén thuốc, thổi nhẹ định uống.
“Nương nương, chờ một chút.”

Lý mama vội vàng kêu lên, ngăn cản nàng.
Vân Yên hơi sững lại, nhìn sắc mặt có vẻ lo lắng của bà, rồi lại nhìn chén thuốc ở trong tay, dường như hiểu được gì đó liền buông chén thuốc xuống, vẫn thật bình tĩnh hỏi: “Mama, có chuyện gì sao?”

“Nương nương, nô tỳ muốn thêu cho tiểu chủ tử một ít đồ nhưng không biết nương nương thích kiểu hoa văn nào cho nên mới tới hỏi.”

Lý mama tìm một lí do nói.
Tử Liên cười, oán giận nói: “Mama, người thật là làm ta sợ đến mức nhảy dựng, còn tưởng rằng có chuyện gì nữa chứ.

Đợi nương nương uống thuốc xong rồi nói cũng không muộn mà.

Thái y cũng đã dặn thuốc này không thể uống nguội được.”

“Tử Liên, ngươi đi lấy cho ta chút mứt ngọt, thuốc này càng ngày càng đắng.”

Vân Yên phân phó, biết mama không muốn nói trước mặt Tử Liên.
“Dạ, nương nương.”

Tử Liên đáp, không nhận ra Vân Yên và Lý mama có điểm lạ.
“Mama nói đi, thuốc này có vấn đề gì sao?”

Sau khi nhìn thấy Tử Liên rời đi, sắc mặt Vân Yên liền trở nên nghiêm túc hỏi.
“Nương nương thật thông minh, nô tỳ cũng không biết ở trong chén thuốc này có gì, nhưng nô tỳ có thể khẳng định trong đó có bỏ thứ gì đó nên mới ngăn nương nương lại.”

Lý mama khẳng định.
“Sao ngươi lại biết trong chén thuốc này nhất định là có gì đó khác thường?”

Vân Yên nhìn bà hỏi, thuốc cũng không phải do bà kê đơn.
“Nương nương, lúc còn trẻ nô tỳ đã từng làm việc ở Thái y viện, chính là chịu trách nhiệm bảo quản thuốc dưỡng thai cho nên mùi vị của nó nô tỳ rất quen thuộc, vừa ngửi liền biết.

Vừa rồi Tử Liên bưng thuốc đi qua, nô tỳ ngửi được mùi thuốc liền biết có gì đó không ổn.”

Bà hồi đáp.
“Vậy trong chén thuốc này có thể bị bỏ thêm cái gì?”

Vân Yên nhìn chằm chằm chén thuốc màu đen kia.
“Không phải thuốc nạo thai thì cũng là thuốc độc.

Dù sao khẳng định là sẽ bất lợi với nương nương.”

Lý mama khẳng định, bằng không cũng sẽ không có người cố ý thêm vào.
“Ừ.”

Vân Yên hơi gật đầu, nàng đã sớm nghĩ đến chuyện này nhưng thật không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

Chuyện này là do ai làm?
“Nương nương, có thể nào là Tử Liên đã bị người khác mua chuộc không?”

Lý mama đoán.
“Không, ta tin tưởng Tử Liên sẽ không làm như vậy.

Thật ra, hiện tại thì người hận ta thấu xương chỉ có thể là những nương nương khác ở trong hậu cung.

Đều là những nữ nhân đáng thương tội nghiệp nhưng lại làm ra những chuyện càng đáng xót xa như vậy.”

Vân Yên thở dài.

Đương nhiên Lệ phi chính là người đáng nghi ngờ nhất, tuy rằng nàng không hề có chứng cứ.
“Nương nương biết là tốt rồi, chuyện như vậy ở trong Hoàng cung là rất bình thường, cũng không biết là đã có bao nhiêu đứa trẻ vô tội bị giết chết.

Nương nương, sau này chuyện ăn uống hay những đồ vật sử dụng đều phải cẩn thận gấp đôi.

Vậy chuyện ngày hôm nay nên làm sao đây? Có muốn nói cho Vương biết hay không?”

Lý mama hỏi.
“Không được, nếu chúng ta nói cho Vương biết, thì dựa vào tính tình của Vương, chỉ sợ nếu không thể làm rõ được trắng đen phải trái sẽ khiến, rất nhiều nương nương sẽ chịu oan uổng.”

Vân Yên lập tức lắc đầu, nàng không muốn làm lớn chuyện.
“Nương nương, người thật quá thiện lương, nếu là những nương nương khác e rằng chỉ ước gì càng lớn chuyện càng tốt.”

Lý mama cảm động nói.
“Mama, ta biết rằng làm nữ nhân trong Hoàng cung thật không dễ dàng, cho nên người khác không làm khó ta thì ta cũng nhất định sẽ không làm khó họ.”

Vân Yên nói.
“Tấm lòng thiện lương này của nương nương thật khó tìm, nhưng từ giờ trở đi nương nương phải cẩn thận gấp đôi.

Sau này, việc đưa thuốc đến cứ giao cho nô tỳ.”

Lý mama tự mình tình nguyện nói.
“Được, có ngươi ở đây ta rất yên tâm.

Vất vả mama rồi.”

Vân Yên gật đầu.
“Sao nương nương lại nói như vậy? Có thể hầu hạ nương nương là phúc phận mà nô tỳ đã tu luyện từ kiếp trước.”

Lý mama nói.
Vân Vụ các.
Lệ phi không thèm động đũa đến bữa tối, vẫn liên tục hỏi: “Xuân Nhi, sao rồi? Tình hình của nàng ta bên kia thế nào rồi? Sao vẫn chưa có động tĩnh gì, rốt cuộc ngươi có hỏi thăm rõ ràng không?”

“Bẩm nương nương, vừa rồi lúc nô tỳ đến xem không thấy có chuyện gì ngoài ý muốn cả, cũng không có thái y tiến cung.

Có phải là thuốc kia có vấn đề gì hay không?”

Xuân Nhi đoán.
“Thuốc đó khẳng định là không có vấn đề gì cả, nếu hắn thật sự đã bỏ vào rồi, vậy vấn đề có thể là nằm ở chỗ nàng ta đã không uống chén thuốc kia.”

Đôi mắt Lệ phi đảo qua.
“Nương nương, nô tỳ lại đi nghe ngóng một chút.”

Xuân Nhi nói.
“Ừ, đi nhanh về nhanh.”

“Theo lý mà nói thì hẳn là đã phải phát tác rồi, sao lại không có động tĩnh gì?”

Lệ phi thì thầm.
Một lúc sau Xuân Nhi liền chạy về.
“Sao rồi? Nghe ngóng được gì không?”

Lệ phi vội vàng hỏi.
“Không có, vừa rồi nô tỳ có gặp Tử Liên, liền cố ý trò chuyện vài câu với nàng ta, Tử Liên nói Yên phi nương nương vừa mới dùng xong bữa tối.”

Xuân Nhi hồi đáp.
“Sao lại có thể như vậy? Rốt cuộc là tại sao?”

Lệ phi ngồi yên, thì thào.
“Nương nương, người đừng lo lắng, nói không chừng công hiệu của thuốc phát tác chậm, phải đợi đến nửa đêm mới phát tác.

Chúng ta cứ từ từ đợi.”

Xuân Nhi nói.
“Bây giờ cũng chỉ có thể đợi.

Nếu sáng ngày mai mà vẫn không có tin tức gì thì chứng tỏ đã thất bại.”

Lệ phi nói.

Nàng không hiểu tại sao lại có thể thất bại? Nếu Vân Yên phát hiện ra sẽ không im lặng như vậy.

Chẳng lẽ nàng ta không muốn truy cứu sao? Chỉ sợ không có chuyện tốt như vậy, có người làm tổn thương con của mình mà có thể thờ ơ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui