Bạo Vương Liệt Phi

Long Hạo Thiên chủ động cõng nàng, nàng nhẹ nhàng ghé vào sau lưng hắn,
cánh tay ôm chặt cổ hắn.
Cuối cùng cũng vào đến trong thành, ở trước một nhà dân hết sức bình
thường, nàng bảo hắn: “Dừng lại, công tử, đến nhà của ta rồi.”

“Chính là nơi này sao?”

Long Hạo Thiên buông nàng xuống, nhìn xung
quanh, có vẻ không tin được một nơi bình thường như vậy lại có thể nuôi
dưỡng được một nữ tử xinh đẹp như nước đến thế.
Nàng gật đầu, thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi liền lấy khăn lụa ra nhẹ nhàng lau giúp hắn.
Long Hạo Thiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt thật mê người, thật
hưởng thụ, liền để nàng lau mồ hôi trên trán mình.

Hắn nhìn khuôn mặt
xinh đẹp của nàng, trái tim đột nhiên rung động.
“Hai vị công tử, cám ơn hai vị, nếu không ngại mời đến hàn xá nghỉ ngơi
một lát rồi đi tiếp.”

Nữ tử rất lễ phép, chân thành nói.
“Tiểu thư, hình như làm vậy không ổn lắm…”

Hắc Ưng còn chưa nói hết lời, Long Hạo Thiên liền cướp lời nói: “Được, đúng lúc ta thấy hơi khát
nước.”

Hắc Ưng nhìn thấy hắn nháy mắt một cái, lập tức hiểu được, chắp tay nói: “Tiểu thư, vậy xin quấy rầy.”

“Không có gì, trong nhà vốn chỉ có một mình ta, hơn nữa ta vẫn chưa báo
đáp được các vị.”

Nữ tử nói xong liền xoay người mở cửa.
“Tiểu thư, ta giúp nàng.”

Long Hạo Thiên bước nhanh đến đỡ nàng.

Nàng
thấy hắn đỡ lấy cánh tay của mình, sắc mặt lập tức đỏ lên, ngượng ngùng
cúi đầu.
Long Hạo Thiên nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của nàng, trong lòng càng thêm
yêu thích.

Trong hoàng cung nữ nhân nhiều như vậy nhưng không ai giống
như nàng cả, vừa liếc nhìn một cái liền khiến tim hắn xao động.
Đợi đến khi vào trong nhà, hắn mới phát hiện nơi này tuy rằng rất đơn sơ nhưng lại được bày biện rất ấm áp, sạch sẽ, chứng tỏ nàng rất khéo léo.
“Hai vị công tử mời tùy ý ngồi, ta đi rót trà cho hai người.”

Nữ tử nói.
“Chân nàng như vậy không tiện lắm, hay là để chúng ta tự mình làm đi.”

Hắc Ưng nói xong liền cầm lấy bình trà đặt ở trên bàn rót cho Long Hạo
Thiên một chén, rồi cũng tự rót cho mình một chén.
“Thật sự xin lỗi.”

Nữ tử vẫn ngồi ở đó, ánh mắt vẫn luôn rũ xuống,
ngượng ngùng nhìn bọn họ.
Long Hạo Thiên uống một ngụm trà rồi đột nhiên nhìn nàng hỏi: “Nàng nói
trong nhà nàng chỉ có một mình nàng phải không?”

“Phải.”

Nàng gật đầu rồi nói: “Ta vốn định đến nương nhờ họ hàng nhưng
đến nơi này mới biết được cả nhà cậu sớm đã chẳng biết đi đâu, cho nên
ta dùng bạc đem theo mua gian phòng nhỏ này, bình thường giúp người khác thêu thùa gì đó để sống.”

“Nàng đến nương nhờ họ hàng? Vậy nàng là người ở đâu?”

Long Hạo Thiên tò mò hỏi, hắn đã nói rồi, nàng không giống như là con cái nhà bình
thường.
“Mẹ của ta vốn là người Long triều, sau lại gả đến Tiền triều, cha ta là một người giàu có, một năm trước mẹ của ta qua đời, cha cùng đại nương
liền muốn gả ta đi vì muốn dùng việc này để lôi kéo quan hệ, nhưng đối
phương lại là một lão già hơn năm mươi tuổi nên ta không chịu.

Dùng số
trang sức mẹ để lại, ta trốn thoát đến đây nương nhờ cậu nhưng không
ngờ….”

Nữ tử vừa nói vừa lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng, Long Hạo Thiên càng thêm
đau lòng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, nàng cũng được xem như là một nửa người Long triều.

Đúng rồi, nàng tên là gì?”

“Lăng Nhi, Trình Mỹ Lăng.”

Nữ tử nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt mình, lộ ra ý cười nhợt nhạt.
“Mỹ Lăng… tên rất êm tai.”

Long Hạo Thiên khen ngợi, sau đó lo lắng hỏi: “Hiện tại chân nàng đang bị thương, một mình làm sao tự chăm sóc bản
thân được?”

“Không sao, ta có thể di chuyển từ từ tự nấu cơm.

Không cần lo lắng, ta
cũng quen rồi.”

Lăng Nhi cười khẽ nói.
Hắc Ưng vẫn nhìn bọn họ, nụ cười trên khóe môi càng ngày càng rõ, xem ra sư đệ này của hắn đã sa vào lưới tình rồi.

Hắn lén dùng tay huých Long
Hạo Thiên nói: “Chúng ta phải đi rồi.”

“Tiểu thư Lăng Nhi xin bảo trọng.”

Lúc này Long Hạo Thiên mới lưu luyến
không rời, từ biệt nàng.
Mãi cho đến khi ra tận ngoài cửa lớn, Hắc Ưng mới trêu đùa hắn: “Được
rồi, không cần nhìn nữa, không phải đệ đã biết nàng ở đây sao, lúc nào
muốn có thể đến.

Làm gì mà lưu luyến như vậy?”

“Đúng vậy, sao đệ lại không nghĩ đến nhỉ?”

Long Hạo Thiên vỗ trán, nhìn
hắn hỏi: “Sư huynh, huynh nói Lăng Nhi cô nương có đẹp không?”

“Đẹp, đệ thích nàng rồi sao?”

“Nàng có điểm gì đó rất lạ.

Nhưng trong Hoàng cung nữ nhân nào không
đẹp, vì sao đệ lại chỉ động tâm với nàng?”

Long Hạo Thiên không hiểu
hỏi.
“Đệ hỏi ta, ta biết hỏi ai.”

Hắc Ưng lườm hắn một cái.
“Ha ha…”

Long Hạo Thiên cười, ánh mắt trong veo thẹn thùng của nàng vẫn
luôn hiện lên trước mắt hắn.
Vân Yên dựa vào trên lưng hắn, nhìn thấy đã đến cửa thành mới nhẹ giọng
nhắc nhở: “Vương, thả thần thiếp xuống.”

Nhưng dường như hắn không nghe thấy, vẫn đi lên phía trước.
Vân Yên có chút nóng vội, nói ở bên tai hắn: “Vương, để thần thiếp
xuống, đã đến cửa Hoàng cung rồi.”

“Cái gì?”

Lúc này Long Hạo Thiên mới hơi hồi phục lại tinh thần.
“Vương, chàng đang nghĩ gì mà lại thất thần như vậy? Thần thiếp nói là
đến cửa thành rồi, bảo chàng để thần thiếp xuống, nếu không người khác
sẽ nhìn thấy.”

Vân Yên nói rồi buông tay ôm hắn ra, trượt xuống khỏi
lưng hắn.
Nàng nhấc chân bị thương lên, chậm rãi đi về phía trước.
Long Hạo Thiên nhìn nàng lắc đầu, không nói hai lời liền ôm lấy nàng:
“Không thể cõng, vậy có thể ôm chứ?”

“Đương nhiên, cám ơn Vương.”

Vân Yên lấy tay ôm thắt lưng hắn, tựa đầu
vào trước ngực hắn, khóe môi hơi cong lên hạnh phúc.
“Thuộc hạ tham kiến Vương, tham kiến nương nương.”

Thị vệ giữ cổng thành nhìn thấy hắn ôm nương nương vào thành liền không thể tin được hai mắt
của mình, đây là Vương của bọn họ sao?
“Đứng lên đi.”

Long Hạo Thiên ôm nàng lập tức đi vào trong.
Ngự hoa viên.
“Xuân Nhi, ngươi có biết Vương đi đâu không?”

Lệ phi không quay đầu nhìn Xuân Nhi hỏi.
“Nô tỳ cũng không rõ lắm.

Nhưng nghe nói hình như Vương cùng Yên phi
nương nương xuất cung.”

Xuân Nhi đáp.
“Xuất cung? Xuất cung làm gì?”

Lệ phi nghi hoặc hỏi: “Chắc không phải là đi chơi, bởi hiện tại nàng ta đang mang thai.”

“Nô tỳ không biết.”

Xuân Nhi lắc đầu.
Lệ phi suy nghĩ một lắt rồi cúi đầu phân phó ở bên tai nàng: “Đi điều
tra rõ ràng cho bổn cung, nàng ta xuất cung làm gì?”

“Dạ, nô tỳ hiểu.”

Xuân Nhi gật đầu, đột nhiên nhìn thấy người ở phía
trước đang đi tới.
“Nương nương, người xem, đó không phải là Vương sao?”

Lệ phi nhìn theo hướng Xuân Nhi chỉ, liền thấy Long Hạo Thiên đang ôm
Vân Yên đi đến, lập tức kéo Xuân Nhi tránh ở phía sau một gốc cây, đợi
bọn họ đi qua mới bước ra.

Hai tay nắm chặt.

Vương sao lại ôm Vân Yên,
nàng không thể tiếp tục đợi nữa, nhất định phải nhanh chóng hành động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui