Bạo Vương Liệt Phi

“Hả? Nô tỳ không hiểu ý của Vương?”

Vân Yên ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn rõ Long vương đang đứng trước mặt, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, tâm chợt rung động.

Nam tử mỹ mạo này chính là U Linh Vương tàn bạo lãnh khốc ư? Nàng là thấy nam nhân môi hồng răng trắng trước mắt thật sự là rất đẹp mắt.

Khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc tinh tế, sống mũi thanh tú cùng với khóe môi như cánh hoa đào hoàn mỹ, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ châm chọc thâm thúy không chút che dấu, lại còn toát lên vẻ lãnh khốc khinh thường.

“Không hiểu?”

sắc mặt Long Hạo Thiên lạnh thêm vài phần: “Có muốn bổn vương sai người đến nhắc nhở ngươi một chút không?”

“Nếu vương cảm thấy cần thiết phải làm như vậythì nô tỳ cũng không có ý kiến.”

Vân Yên hạ ánh mắt, thái độ thờ ơ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Nếu hắn đã có lòng muốn tra tấn nhục nhã nàng, vậy không phải nàng nói gì cũng đều sai sao.

“Tại sao muốn vào cung?”

Long Hạo Thiên dùng tay nâng cằm nàng lên, đột nhiên dùng sức bóp chặt.

Đau đớn làm cho nàng hơi nhíu mày, ánh mắt trong suốt đầy nghi hoặc: “Không phải Vương là người muốn nô tỳ đến hòa thân sao?”

“Hừ, ngươi trả lời cho cẩn thận, ngươi đến cuối cùng không muốn nói có phải hay không? Không sao, một ngày nào đó ngươi sẽ phải cầu bổn vương cho ngươi được nói.”

Long Hạo Thiên cười lạnh vài tiếng, sau đó buông nàng ra.

Trong lòng Vân Yên nghi hoặc, không biết hắn nói những lời này là có ý gì?

“Ngây người ra đó làm gì? Mau đến hầu hạ bổn vương nghỉ ngơi.”

Long Hạo Thiên giang hai tay, chờ nàng đến thay quần áo cho hắn.

Hắn muốn xem thử nàng sẽ làm như thế nào?

Vân Yên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt dần trở nên ửng hồng: “Vương, chúng ta còn chưa có bái đường thành thân.”

“Thành thân?”

giọng nói của Long Hạo Thiên đều mang ý châm chọc.

“Ngươi không phải đã quá đề cao bản thân sao, bất quá ngươi chỉ là một công chúa hòa thân, chỉ là một nữ nhân hầu hạ bổn vương mà thôi, còn không xứng cùng bổn vương bái đường thành thân.”

Nghe được hắn nói như vậy, tâm Vân Yên không tránh khỏi run lên, nhưng không khác với trong suy nghĩ mà nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước.

“Dạ, nô tỳ hiểu được.”

Nàng cúi đầu, đi đến trước mặt hắn.

Long Hạo Thiên lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, nàng kính cẩn nghe theo lời hắn là thái độ dục túng cố cầm (dục cầm cố túng – muốn bắt phải thả – ại khái như là bắt thả con tép bắt con tôm ây) ư? Khóe môi cười lạnh, nàng nghĩ rằng ta sẽ vì thế mà cho nàng cơ hội hay sao? Lập tức đẩy nàng ra, lạnh lùng mở miệng nói: “Ngươi hiểu được là tốt.

Còn nữa, mỗi một nữ nhân tiến cung, bổn vương cũng sẽ không để cho nàng giữ thân được đến ngày mai, mà bổn vương đối với ngươi thì lại không hề có hứng thú, nhưng cũng không thể để người khác biết bổn vương không sủng hạnh ngươi.

Bây giờ ngươi hẳn là đã biết nên làm thế nào.”

Vân Yên lui về phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn nói vậy là có ý gì? Không muốn sủng hạnh mình nhưng lại cũng không cho chính mình giữ lại thân trong sạch, nàng nên làm như thế nào đây?

“Cần bổn vương dạy ngươi sao?”

Long Hạo Thiên nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, từ trong người lấy ra một thanh chủy thủ, cầm trong tay thưởng thức: “Vậy là ngươi hi vọng bổn vương động thủ hay là ngươi tự mình động thủ?”

Nhìn thấy thanh chủy thủ, Vân Yên dường như đã hiểu được ý hắn muốn mình làm gì? Thản nhiên đón lấy: “Không cần, nô tỳ tự biết nên làm thế nào…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui