Bạo Vương Liệt Phi

Hả? Mọi người đều nhìn Vương, có phải Vương điên rồi hay không? Không trừng phạt hắn, hay là đầu óc có vấn đề, còn ban cho hắn nữ nhân và vàng bạc.
Vân Yên lại lập tức hiểu được, Vương là muốn thử thách tình yêu của nam nhân này đối với Linh phi, xem có phải trung trinh không đổi, một lòng một dạ hay không, hy vọng hắn có thể trải qua được lần thử thách này, nói không chừng bọn họ sẽ có một con đường sống.
Linh phi cũng hiểu được, nhìn Thích ca ca trước mắt, nhưng nàng tin tưởng Thích ca ca nhất định lựa chọn nàng.
“Công công, chuẩn bị hai chén rượu độc mang lại đây.”

Long Hạo Thiên phân phó.
“Dạ, Vương.”

Công công lui xuống
Long Hạo Thiên mới nhìn chăm chú hắn, nói: “Bây giờ bổn Vương cho ngươi thời gian suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc là ngươi muốn lựa chọn cái gì? Là muốn cùng nàng chết chung, hay là muốn sống tiêu diêu tự tại.”

“Không cần lo lắng…”

Nam nhân vẫn còn chưa nói xong đã bị hắn ngăn cản: “Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ,người chết rồi, thì sẽ xong hết mọi chuyện, cuộc sống vui vẻ, vinh hoa phú quý, ngươi đều không được hưởng thụ, vì một nữ nhân, làm vậy đáng giá sao? Giữ lấy tính mạng của mình, từ bỏ nàng, ngươi còn có thể có được rất nhiều nữ nhân khác.”

Long Hạo Thiên dụ dỗ hắn.
Nam nhân nhìn thấy các nữ tử đứng ở một bên muôn hình vạn trạng, đủ các màu sắc, trong đầu hắn lại nghĩ muốn mười ngàn lượng vàng, tuy rằng hắn yêu Linh nhi, nhưng là nam nhân, hắn càng yêu tiền tài hơn, đứng trước tiền tài hắn đúng là có chút động tâm.
Vân Yên đứng ở một bên, trong lòng đã hơi khẩn trương, hắn đưa ra điều kiện rất mê người, chỉ sợ không có bao nhiêu nam nhân có thể chống đỡ được.
Linh nhi thấy ánh mắt hắn nhìn về phía những nữ nhân này, sắc mặt có chút khó coi, tự tin một chút, nhưng tự tin trong lòng dần dần tan rả, nàng âm thầm cầu nguyện, Thích ca ca, đừng nha, đừng làm cho muội thất vọng.
“Vương, rượu độc đã chuẩn bị xong.”

Trong tay công công bưng hai chén rượu, đi vào nói.
“Đặt ở trước mặt bọn họ.”

Long Hạo Thiên phân phó.
“Dạ, nô tài tuân mệnh.”

Công công đặt hai chén rượu độc ở trước mặt bọn họ.
“Đã suy nghĩ kỹ chưa? Lúc này sống hay chết đều do suy nghĩ của ngươi.”

Long Hạo Thiên vừa theo dõi biểu hiện của hắn vừa hỏi.
Vân Yên đã có chút lo lắng, nếu bọn họ thật sự lựa chọn cái chết, hắn thật sự sẽ để cho bọn họ chết sao? Nhưng tình cảnh lúc này nếu mình nói giúp chỉ sợ là thêm dầu vào lửa, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng nhất thời nghĩ không ra biện pháp gì vẹn toàn cả.
Nam nhân quả thật đang do dự, sức hấp dẫn của mỹ nữ và hoàng kim đối với hắn mà nói còn hơn cả tình yêu mà hắn dành cho Linh nhi.
“Thích ca ca, chúng ta đã từng nói, tuy không sinh cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện được chết cùng năm cùng tháng, hôm nay, cuối cùng chúng ta cũng đã thỏa mãn tâm nguyện, từ nay về sau có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

Linh phi đi đến bưng lên hai chén rượu độc, chính mình cầm một ly, một ly có ý định đưa cho hắn, nếu hắn còn đang do dự, vậy thì nàng sẽ thay hắn lựa chọn.
Tất cả mọi người ngừng thở, chờ xem nam nhân kia lựa chọn như thế nào?
“Linh Linh.”

Nam nhân khẽ gọi tên nàng, ánh mắt không dám nhìn thẳng nàng, cũng không có vươn tay tiếp nhận chén rượu trong tay nàng.
“Thích ca ca, muội hiểu được, muội hiểu được.”

Trong mắt Linh phi phút chốc tuôn ra nước mắt, vẻ tuyệt vọng trên mặt làm cho người ta nhìn thấy đều đau lòng.
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!”

Nam nhân lặp đi lặp lại liên tục, nghĩ đến hành vi của mình hắn cảm thấy áy náy
“Muội không trách huynh, Thích ca ca, muội chỉ hy vọng sau này huynh có thể thường xuyên nhớ đến muội.”

Nàng nói xong, tuyệt vọng cầm chén rượu trong tay đưa lên miệng uống cạn, uống xong, lại lấy tiếp chén còn lại uống hết, nàng tin là hắn yêu mình, chỉ là tình yêu này quá nhỏ bé so với vàng bạc châu báu hiện ra trước mắt.
“Linh Linh, muội thế nào rồi?”

Nam nhân cuống quýt ôm lấy nàng, thấy nàng uống xong rượu độc, tâm mới hoảng sợ, thì ra hắn thật sự rất quan tâm nàng.
“Linh phi.”

Vân Yên muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa.
Tất cả nữ tử đều như hít phải một ngụm khí lạnh, nàng thật sự lựa chọn chính mình chết, để cho hắn còn sống sao?
“Thích ca ca, chúc huynh hạnh phúc.”

Linh phi nằm ở trong lòng ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Mau truyền thái y.”

Vân Yên lo lắng hô to, không biết có còn kịp hay không?
“Không cần, trong rượu đó không có độc.”

Long Hạo Thiên cũng có chút thất vọng, hắn thật sự hy vọng bọn họ có thể khiến cho hắn nhìn thấy tình yêu, nhưng hắn đã thất vọng rồi, thì ra này trên đời thật sự không có cái gì gọi là tình yêu.
“Không có độc?”

Trên mặt Vân Yên lộ ra nụ cười tươi, thì ra hắn thật sự chỉ muốn thử, hắn cũng chưa phải mất hết lương tâm.
Không có độc? Linh phi và nam nhân kia cùng nhìn nhau.
“Không phải các ngươi luôn miệng nói yêu sao? Bổn vương chẳng qua là muốn thử các ngươi một chút, các ngươi liền hiện nguyên hình, bây giờ các ngươi còn dám ở trước mặt bổn vương nói yêu sao?”

Long Hạo Thiên chất vấn bọn họ.
Khuôn mặt nam nhân lập tức xấu hổ đỏ bừng, không còn mặt mũi gì nữa.
“Đúng, ta không có tư cách nói yêu, ta không xứng với tình yêu của Linh Linh, tình yêu của ta bị dao động trước những cám dỗ do ngươi đưa ra, ta đã làm trái với lời thề của chúng ta.”

Nam nhân nói xong, xoay người lại nhìn nàng, nói thêm: “Linh Linh, tha thứ cho huynh, muội là tình yêu của huynh, ở trong khoảnh khắc sắp mất đi muội, huynh mới biết được, muội quan trọng đối với huynh như thế nào, huynh không thể không có muội.”

“Thích ca ca, huynh không cần nói gì cả, muội tin tưởng huynh.”

Linh phi nói, tình yêu không thể vượt qua thử thách, cũng không thể nói đó không phải là tình yêu chân thật.
“Cám ơn muội, Linh Linh.

Huynh đã không xứng để có được tình yêu của muội rồi, lại càng không còn mặt mũi nào sống ở trên đời này.”

Nam nhân nói xong, vụt qua cầm lấy thanh bảo kiếm mà Long Hạo Thiên đặt ở một bên, cứa một đường lên cổ của mình…
Máu tươi bỗng chốc bắn tung tóe ra.
Mọi người đều bị cảnh tượng đột ngột này dọa đến ngây dại.
Máu tươi bắn lên mặt Linh phi, nàng cũng sững sờ khi nhìn thấy thân thể hắn chậm rãi ngã xuống…
“Thích ca ca.”

Nàng khóc lớn, bổ nhào vào người hắn, “Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?”

“Linh Linh, đừng quá đau lòng, cũng đừng khổ sở, huynh không đáng để muội đối tốt với huynh như vậy, cũng không có mặt mũi nào đối diện với muội, cho nên huynh chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội.”

Hơi thở của hắn đã càng ngày càng yếu.
“Thích ca ca, tại sao huynh lại ngu ngốc như vậy, muội chưa từng trách huynh, thật sự chưa từng trách huynh.”

Linh phi ôm chặt hắn.
“Hãy… Sống… Thật… Vui vẻ… ”

Nam nhân lấy tay vuốt mặt nàng, nói xong một câu cuối cùng, tay đột nhiên trượt đi xuống.

.

.
“Thích ca ca.”

Linh phi gọi hắn, nhưng lại nhẹ nhàng buông hắn ra, nhìn chằm chằm hắn, lại thấy nụ cười thản nhiên hạnh phúc trên mặt hắn, “Thích ca ca, huynh đợi muội một chút, Linh Linh lập tức sẽ đến tìm huynh, cuối cùng chúng ta có thể không lo không sầu ở cùng một chỗ rồi.”

Nói còn chưa nói xong, nàng đã cầm lấy thanh kiếm dính máu kia, lần nữa nhắm về hướng chính mình.
“Linh phi.”

Vân Yên vươn tay ra thì đã chậm mất rồi, cứ như vậy trơ mắt nhìn thấy một đôi tình nhân tự tử, mà nàng lại không hề có biện pháp nào.
Linh phi dùng hết khí lực cuối cùng, nằm song song với hắn, mười ngón đan chặt vào nhau, mỉm cười nhìn hắn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Tình huống này làm cho người ta cảm thấy lòng chua xót, thật cảm động, trong mắt mọi người đều ngân ngấn nước, bởi vì bọn họ, hơn nữa là vì tình yêu của bọn họ, những người yêu nhau có thể chết cùng một chỗ, cũng là một loại hạnh phúc, nhưng tại sao bọn họ không thể còn sống, tại sao con người lại yếu ớt như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui