Bạo Vương Liệt Phi

Sáng sớm, Tử Liên bưng nước đến hầu hạ, vừa bước tới cửa liền nhìn thấy hai thị vệ canh giữ ở cửa, mặt nhăn nhíu suy nghĩ, muốn đẩy cửa bước vào.

“Đứng lại”. Thị vệ lập tức ngăn lại nàng.

“Nô tỳ tới hầu hạ nương nương.” Tử Liên đáp.

“Vương có lệnh, bất luận là kẻ nào cũng không được đến gần nơi này.” Thị vệ nói, sắc mặt không đổi.

Không được đến gần nơi này? Tử liên sửng sốt, đã xảy ra chuyện gì sao? Vội vàng nói: “Nô tỳ là cung nữ của nương nương, đương nhiên có thể vào hầu hạ.”

“Không được… đây là mệnh lệnh của Vương, ngươi nghe không hiểu sao? Bất luận kẻ nào đều không được đi vào.” Thị vệ cứng nhắc lặp lại lần nữa.

Tử Liên biết bọn họ sẽ không để mình đi vào. Đành phải giả bộ rời đi, lặng lẽ đến gần cửa sổ nhìn vào bên trong quan sát.

Xuyên qua khe hở nhỏ, nàng thấy nương nương đang nằm trên mặt đất bất động. Chấn động hô: “Nương nương, người làm sao vậy?”

“Ngươi ở đó làm cái gì? Còn không mau rời đi? Không muốn sống nữa hả?” Thị vệ lập tức nhẹ nhàng tiến lại. Thanh kiếm trong tay hướng về phía nàng. Nàng không muốn sống nhưng bọn họ còn muốn.

“Thị vệ đại ca, nương nương ngất xỉu rồi. Người cho nô tỳ vào xem đi. Nô tỳ sợ nương nương sẽ gặp nguy hiểm. Nàng tốt xấu gì cũng là nữ nhân của Vương. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Vương trách tội xuống, các người cũng không đảm đương nổi.” Tử liên cầu xin. Cùng nương nươngở chung vài ngày nàng đã biết thân thể nương nương không tốt cho nên hiện tại thực sự lo lắng.

“Ngươi cầu chúng ta cũng vô dụng, chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, ngươi nên đi cầu xin Vương thì hơn.” Thị vệ nhắc nhở. Nàng nói đúng, chẳng may xảy ra chuyện gì bọn họ cũng khó tránh bị liên lụy.

Tử Liên biết bọn họ thật sự khó xử, cầu xin bọn họ là vô dụng. Lúc này mới xoay người hướng ra bên ngoài, một đường chạy vội tới ngự thư phòng chờ ở bên ngoài, nàng biết Vương sau khi tan triều bình thường đều là trở lại nơi này.

~~~~~~~~~

Nàng có chút lo lắng khi chờ đã lâu cũng không thấy Vương trở về. Vương hẳn là đã tan triều, vì sao còn chưa trở về. Định đến hỏi xem chợt nhìn thấy một công công, trong tay ôm tấu chương đi tới.

“Công công, bây giờ Vương đang ở đâu vậy?” Tử Liên đi đến hỏi.

“Tử Liên, tại sao ngươi lại ở trong này? Vương đến tẩm cung của Lệ phi nương nươngrồi. Ngươi có chuyện gì sao?” Công công đem tấu chương đặt ở trên bàn trong thư phòng, sau đó hỏi. Vẻ mặt nàng lo lắng giống như đã xảy ra chuyện gì lớn lắm?

“Công công, Yên phi nương nương ngất xỉu, tính mệnh nguy hiểm. Nô tỳ muốn gặp Vương bằng không nương nương sẽ mất mạng. Cầu xin người giúp nô tỳ.” Tử Liên quỳ xuống trước mặt hắn.

“Phải không? Thật nghiêm trọng như vậy sao?” Công công hiển nhiên sửng sốt cùng khó xử : “Nhưng mà, ngươi cũng biết lúc này Vương không cho người quấy rầy. Ta cũng không dám đi thông báo.”

“Công công ngươi nghĩ lại xem còn có biện pháp nào không? Nương nương nhất định sẽ hội báo đáp công công mà.” Tử Liên biết hắn nhất định sẽ có biện pháp, nắm lấy áo hắn không buông.

“Ngươi hãy buông ra trước, ta sẽ cố hết sức thử xem thế nào.” Công công ở bên tai nàng thì thầm. Hắn tin chắc rằng biện pháp này có thể thành công, nhưng biện pháp này thường thì không ai dám dùng tới đâu.

Tử Liên không ngừng gật đầu. “Chỉ cần có thể cứu nương nương, muốn tôi làm gì cũng được hết.”

“Vậy thì chúng ta đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui