Bạo Vương Liệt Phi

Long Triều cùng Hán Quốc cách nhau cũng không xa lắm, biên giới giáp nhau, lộ trình mười ngày đã đến.

“Vương… Vương… Vương…” Binh lính thấy hắn đến lập tức hoan hô vang dậy, sĩ khí vốn uể oải đã được vực dậy.

“Mạt tướng tham kiến Vương, thần vô năng thỉnh Vương xử phạt.” Mấy người tướng quân ra đón lập tức quỳ xuống thỉnh tội.

Vân Yên ở bên cạnh hắn, trong lòng thầm nghĩ đến hắn nhất định sẽ phát hỏa, có lẽ sẽ giết bọn họ, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, chính là hắn cư nhiên đi đến nâng bọn họ dậy.

“Đứng lên đi, Bổn Vương biết các ngươi đã tận sức. Các ngươi đã lập bao nhiêu chiến công hiển hách, Bổn Vương không thể chỉ vì một lần thất bại liền xử phạt các ngươi.”

“Tạ ơn Vương đã tha thứ.” Mấy tướng quân cảm động, lệ đã lưng tròng.

Vân Yên không thể nghĩ được hắn sẽ như vậy, xem ra hắn chỉ lãnh khốc với chính mình thôi.

“Có điều, các người đã quá khinh địch, vẫn phải chịu trừng phạt cắt bổng lộc một năm, có ai có ý kiến gì không?” Long Hạo Thiên nhìn bọn họ.

“Mạt tướng không có ý kiến.” Mấy người bọn họ đều đồng thanh đáp lại.

Vân Yên ở một bên nhìn thấy hắn thật uy nghiêm, có điều Vương ở trên chiến trường phải như vậy thì tướng mới có thể kính phục, tựa như cha nàng vậy. Thì ra hắn còn có bộ mặt khác.

“Vương muốn nghỉ ngơi một chút không?” Một tướng quân hỏi.

“Không cần, các ngươi lập tức trình bày lại tình huống hiện tại ở nơi này cho Bổn Vương biết.” Long Hạo Thiên phân phó.

“Dạ.” Mấy tướng quân lập tức cùng hắn hồi bẩm.

Vân Yên đứng bên cạnh cẩn thận nghe bọn họ nói chuyện, cùng bọn họ thảo luận tình huống.
Sau một thời gian, Long Hạo Thiên mới phân phó: “Cứ như vậy đi, ngày mai Bổn Vương tự mình xuất chiến, tốc chiến tốc thắng. Bổn vương không muốn lãng phi thời gian cho một Hán Quốc nhỏ bé.”

“Dạ, mạt tướng lập tức đi chuẩn bị.” Mấy tướng quân chắp tay nói.

“Không thể.” Vân Yên ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng ngăn cản.

Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn nàng, mấy vị tướng quân nghi hoặc, bên người Vương từ khi nào lại có thị vệ vừa nhỏ vừa gầy cư nhiên dám ngăn cản Vương.

“Vì sao không thể?” Long Hạo Thiên nghiêm túc nhìn nàng, nàng biết gì mà dám nói có thể hay không.

“Binh lính Hán Quốc dũng mãnh thiện chiến, không sợ chết, chúng ta hẳn là nên dùng trí, không nên tiến công bằng sức mạnh.” Vân Yên nói ra quan điểm của mình.

“Hừ.” Long Hạo Thiên hừ lạnh, châm chọc nói: “Chẳng lẽ binh lính của Bổn Vương không dũng mãnh, không thiện chiến, lại sợ chết sao?”

“Vương rõ ràng là hiểu được lập trường cả hai bên. Bọn họ là bảo vệ quốc gia, phía sau là gia đình của họ, cho nên bọn họ không tiếc gì. Huống chi vừa rồi tướng quân cũng nói quân sư của bọn họ trí dũng song toàn. Vương chắc chắn là nên quyết định cho chu toàn.” Vân Yên thật lòng đề nghị.

“Ý của ngươi muốn nói Bổn Vương là kẻ xâm lược cho nên chắc chắn thất bại ư?” Long Hạo Thiên tức giận, không có người nào dám cãi lời hắn, huống chi hắn đã chinh chiến nhiều năm, chẳng lẽ không bằng một nữ nhân như nàng.

“Ta không phải có ý đó, chỉ là cùng bàn luận, hi vọng Vương có thể lo lắng chu toàn, không nên quá tự phụ, kiêu binh tất bại Vương hẳn là biết.” Vân Yên không để ý đến sự tức giận của hắn.

“Cùng bàn luận, ngươi biết cái gì? Ngươi đã từng ra chiến trường sao? Ngươi đã từng đi đánh giặc sao?” Long Hạo Thiên liên tiếp hỏi nàng.

“Ta…” Vân Yên lắc đầu, “Không có…”

“Vậy không cần phải lý luận suông với Bổn Vương, Bổn Vương sẽ cho ngươi xem đến ngày mai làm sao đánh bại bọn họ.” Long Hạo Thiên không có ý định thay đổi.

“Nếu ngươi đã khư khư cố chấp, ta cũng không có biện pháp, tùy ngươi.” Vân Yên biết không thể thay đổi hắn, cũng biết tiếng nói của mình không thuyết phục, hết thảy chỉ có thể chờ đến mai.

~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau.

Long Hạo Thiên cố ý sắp xếp cho Vân Yên ngồi tại vị trí cao, tầm nhìn xa, có thể thấy rõ toàn cảnh chiến trường.

Nàng đứng từ xa nhìn hắn, giống như trong truyền thuyết, một thân áo trắng, mặt nạ trắng có họa hoa U Linh, dẫn binh lính vọt lên phía trước.

Trên chiến trường, âm thanh đinh tai nhức óc, tro bụi cuồn cuộn, rất nhiều người ngã xuống, từ rất xa đã có thể ngửi được mùi máu tươi.

Vân Yên lúc này mới hiểu được chiến trường là vô tình và đáng sợ như thế nào, nhìn mỗi một người ngã xuống, lòng nàng càng trầm trọng như bị xé ra từng mảnh, nếu như không có chiến tranh, những người này hẳn là sống rất tốt.

Nàng tưởng tượng được phụ thân ở trên chiến trường, có lẽ cũng ngã xuống như vậy, ánh mắt trở nên ướt ướt.

Trong lúc nàng đang đắm chìm trong hồi tưởng, chiến trường bỗng xảy ra biến hóa, đối phương đột nhiên thay đổi chiến thuật.

Chỉ thấy mấy chục người tạo thành một đội ngũ, tay cầm thiết liên cùng trường thương gắt gao vây quanh Long Hạo Thiên, tuy rằng không hẳn chế phục được hắn, nhưng hắn cũng khó lòng thoát thân.

Tướng quân Long triều cùng binh lính nhìn Vương bị vây hãm, lập tức khẩn trương.

Vân Yên chợt hiểu được đối phương là đánh đòn tâm lý, chỉ còn chờ đến lúc bọn họ tự loạn bên đầu trận tuyến.

Nhìn đến thân ảnh màu trắng bị vây giữa thiết liên cùng trường thương, không ngừng múa kiếm, Vân Yên không biết hắn có thể trụ được bao lâu. Đối phương chính là muốn tiêu hao thể lực của hắn.

“Vương… mạt tướng đến cứu người.” Một vị tướng quân muốn xông lên hỗ trợ.
“Đứng lại… không được lại đây… dốc toàn lực tấn công bọn họ.” Long Hạo Thiên đã rõ ý đồ của địch, lập tức ra lệnh. Nếu bọn họ giải vây cho hắn cũng không có ý nghĩa gì, cho dù hắn bị nhốt nhưng bọn họ cũng không thể gây thương tổn cho hắn.

“Dạ.” Tướng quân không dám chậm trễ.

“Haha… Vương của các người sẽ nhanh chóng bị bọn ta bắt sống, các ngươi còn chống cự nỗi gì, mau giơ tay chịu trói đi, chúng ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.” Một tướng quân Hán triều cười lớn.

“Muốn chết sao?” Tướng quân Long triều nổi giận đùng đùng, dùng kiếm trong tay đâm tới.

“Không tin đúng không?” Chỉ nhìn thấy Tướng quân Hán triều ngăn cản kiếm hắn đâm tới, lập tức ra lệnh: “Bắn tên.”

Sau tiếng hô, đột nhiên từ bên cạnh đi ra mười cung thủ cùng nhau bắn về phía Long Hạo Thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui