Bạo Vương Liệt Phi

“Vương, cẩn thận…”

người bên cạnh nhìn thấy có biến, lớn tiếng nhắc nhở.

Long Hạo Thiên nhìn theo mũi tên đang hướng về phía mình bay tới, huơ kiếm trong tay, mũi tên xoẹt xoẹt rơi xuống đất, nhưng hắn còn chưa kịp ngơi nghỉ thì những mũi tên tiếp theo đã lập tức nối đuôi nhau lao vào.

Vân Yên đứng nhìn hắn bị vây giữa chiến trường, tình huống rất xấu.

Ánh mắt gắt gao nhìn nơi đó, tâm tình cực kỳ phức tạp, nàng hy vọng hắn chết, nhưng lại không muốn hắn chết trên chiến trường.

Từ phía sau một mũi tên thẳng tắp hướng về phía hắn, trong lòng nàng không khỏi khẩn trương.

Long Hạo Thiên chỉ cảm thấy bả vai đau nhói, mũi tên đã bắn trúng hắn.

“Vương…”

Tướng quân cùng binh lính ở bên đồng loạt lo lắng hô to.

“Ha ha… U Linh Vương danh tiếng lẫy lừng cũng đã bị thương, các ngươi vẫn là nên giơ tay chịu trói, nhanh chóng đầu hàng đi.”

Tướng quân Hán triều đắc ý cười lớn, Hán triều đã có thể diễu võ dương oai.

“Đầu hàng… đầu hàng…”

Binh lính Hán triều nháy mắt chí khí tăng vọt, hô lớn.

Vương bị thương rồi, binh lính Long triều rõ ràng đã bị bối rối, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Vương bị thương, hiện tại chợt cảm giác mất đi chỗ dựa.

“Rút lui.”

Long Hạo Thiên biết mình đã thua không còn nghi ngờ gì, lập tức hạ lệnh, bảo tồn thực lực quan trọng hơn.

“Vương.”

Tướng quân nhìn thấy hắn bị thương có chút chần chừ, bọn họ sao có thể bỏ Vương lại.

“Rút lui, đây là mệnh lệnh.”

Long Hạo Thiên quát lên, chờ bọn họ rút lui đi, bản thân mới có thể suy nghĩ biện pháp thoát thân.

Tướng quân lúc này mới đành phải ra lệnh: “Rút lui.”

Nhận được mệnh lệnh, tất cả binh lính bắt đầu lui dần.

Vân Yên nhìn biến đổi trên chiến trường, cảm thấy bội phục hắn còn có thể lấy đại cục làm trọng, không màng sinh tử của chính mình, không muốn binh lính của mình hi sinh vô ích.

Tướng quân mang theo binh lính lui trở về, lo lắng nhìn Vương đang bị vây hãm trên chiến trường.

Hán quốc đã ngưng phóng tên, nhưng lại càng gắt gao vây trụ, không để cho hắn có cơ hội thoát thân, dùng sự nhẫn nại để tiêu hao thể lực của hắn.

“Tướng quân, chúng ta không thể cứ thế trơ mắt nhìn Vương bị vây khốn như vậy, chúng ta cùng tiến lên liều mạng với bọn chúng đi.”

Binh lính cùng nhau hô.

“Nhưng Vương đã có lệnh, không thể cãi lời.”

Tướng quân nói, sao hắn lại không nóng ruột cơ chứ, nếu tiến lên có thể cứu được Vương, hắn sẽ không chút do dự mang theo người tiến lên, nhưng chẳng may nếu tiến lên bọn chúng lại bắn tên khiến Vương càng thêm thương thì làm sao bây giờ?

Long Hạo Thiên nhiều lần muốn thoát ra ngoài nhưng đều không thành công, trận pháp này của bọn chúng xem ra đã tập luyện rất lâu rồi mới có thể phối hợp điêu luyện như vậy.

“Quả nhiên không hổ danh là U Linh Vương, có điều trận pháp này của chúng ta là cố ý vì ngươi mà luyện thành, ngày hôm nay dù ngươi có chắp cánh cũng khó thoát.”

Tướng quân Hán triều ngồi ở nơi đó nhìn hắn nói, bắt sống được U Linh Vương chính là công trạng lớn nhất.

“Vậy còn phải xem các ngươi có đủ bản lĩnh bắt được Bổn Vương hay không?”

Long Hạo Thiên cười lạnh, không đến phút cuối hắn quyết không buông tay.

“Chúng ta đang chờ đây, để xem U Linh Vương ngươi có thể từ từ đánh lại bọn ta hay không? Không cần nóng nảy.”

Tướng quân Hán triều nhàn nhã nói, hắn đã dự tính kỹ càng.

Long Hạo Thiên không ngừng tránh né trường thương trong tay bọn chúng liên tiếp đâm tới, tay hắn không có cơ hội bỏ xuống.

Vân Yên nhìn thân ảnh màu trắng bị vây giữa chiến trường, trong lòng thầm phân vân cứu hay không cứu, nàng biết mình có đến một ngàn, một vạn lý do không cần cứu hắn, chỉ là có thể thật sự trơ mắt nhìn hắn chết hay sao?

“Chúng ta tiến quân lên, chết cũng không tiếc.”

Binh lính Long triều cũng không kiềm chế nổi.

Tướng quân nhìn Vương ở trên chiến trường, đã biết Vương sắp sửa bị bọn chúng bắt giữ, thật sự là một loại sỉ nhục, cắn chặt răng nói: “Được, chúng ta tiến lên, sống chết cũng phải cứu được Vương.”

“Chờ một chút.”

Vân Yên từ trên đài cao đi xuống, nàng không muốn đi cứu hắn, nhưng nàng cũng không muốn để tất cả binh lính vô tội vì cứu hắn mà chết, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, huống chi nàng cứu nhiều người như vậy.

“Nương nương có gì căn dặn?”

Tướng quân chắp tay hỏi, tối hôm qua đã biết nàng chính là Yên phi nương nương.

“Các ngươi không cần gấp, ta có biện pháp cứu Vương, trước tiên nói cho ta biết trong quân doanh có quân kĩ không?”

Vân Yên bình tĩnh hỏi.

Nàng có biện pháp cứu Vương? Tướng quân sửng sốt nói: “Hồi bẩm nương nương, có.”

“Tốt, vậy ngươi lập tức cho người gọi các nàng đến đây.”

Vân Yên phân phó.

“Gọi quân kĩ?”

Tướng quân chần chờ một chút, đây là đi đánh giặc, đem các nữ nhân này đến có thích hợp không? Nhưng nàng nói có biện pháp cứu Vương, hiện tại chỉ có thể được ăn cả ngã về không, lúc này mới hạ lệnh: “Đem các nàng đều kêu đến đây hết đi.”

“Dạ, tướng quân.”

Một thị vệ lĩnh mệnh mà đi.

“Trong đội ngũ hẳn là có cung thủ đúng không?”

Vân Yên lại hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, có.”

Tướng quân nói, mơ hồ không hiểu nàng muốn làm gì?



Cũng kêu bọn họ lại đây, ta đều cần dùng.”

Vân Yên nói.

“Dạ.”

Tướng quân rất nhanh triệu tập đầy đủ cung thủ, phía sau, binh lính cũng đã dẫn các nữ nhân trang điểm xinh đẹp, tô son điểm phấn lộng lẫy đến.

“Tham kiến nương nương.”

Các nàng cùng nhau hành lễ.

“Các ngươi đều đứng cả lên đi, các ngươi phải lên trên đài khiêu vũ ca hát, cùng thoát quần áo, có bao nhiêu yêu mị, quyến rũ đều phô diễn hết ra, biết chưa?”

Vân Yên phân phó, chuyện này với các nàng hẳn là không khó.

“Cái gì?”

Không những chỉ có nữ nhân, ngay cả tướng quân cùng binh lính đều ngây ngẩn cả người, nàng muốn làm gì vậy? Không phải cứu Vương sao?



Ta không có thời gian giải thích, nếu muốn cứu được Vương hãy làm theo ta nói.”

Vân Yên sắc mặt trầm xuống ra lệnh, dù sao nàng cũng là nương nương.

“Nương nương, cho dù chúng ta là quân kĩ, cũng không thoát y trước đông người.”

Đám nữ nhân có chút không muốn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui