Bạo Vương Liệt Phi

“Không thể.”

Long Hạo Thiên chỉ trả lời nàng đơn giản hai chữ.

“Không thể?”

Vân Yên thiếu chút nữa mất đi phản ứng, lập tức nổi giận: “Tại sao không thể? Quân vô hí ngôn, sao ngươi có thể lật lọng như vậy?”

“Bổn Vương lật lọng khi nào? Bổn Vương đã nói nếu ngươi hầu hạ Bổn Vương thoải mái, Bổn Vương sẽ cân nhắc thả các nàng, nhưng hiện tại không phải ngươi hầu hạ Bổn Vương mà là Bổn Vương hầu hạ ngươi thoải mái.”

Long Hạo Thiên giữ nguyên thân thể trần trụi mà ngồi xuống.

“Đi chết đi.”

Vân Yên bị nghẹn không thể nói nên lời, hắn thế nhưng dám đùa giỡn nàng, tức giận cầm lấy thanh kiếm bên cạnh hắn đâm tới.

Long Hạo Thiên chỉ dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy kiếm nàng, dùng chút lực đã khiến kiếm rớt xuống đất.

“Đây là lần thứ ba ngươi ám sát Bổn Vương.”

“Đối phó với loại người đê tiện vô sỉ, không giữ lời như ngươi, ta còn có thêm lần thứ tư, lần thứ năm và vô số lần khác.”

Vân Yên tức giận nói xong bỏ chạy ra ngoài, nàng biết có nói thêm cũng không có ý nghĩa gì.

Chạy ra đến ngoài, nàng há mồm hô hấp, hắn sao có thể như vậy?



Nương nương, tại sao người lại ở đây?”

Không đợi nàng thở xong, một binh sĩ chạy lại hỏi.

“Ta muốn ngắm mặt trời mọc.”

Vân Yên thuận miệng đáp.

“À…”

Binh sĩ nhìn thoáng lên đỉnh núi đã bị nhuộm đỏ, mặt trời dần nhô lên, chính là hắn không biết mặt trời mọc có gì đẹp?

“Ngươi vội thì cứ đi đi, ta muốn ở đây một mình.”

Vân Yên phân phó, nàng muốn nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ.

“Nương nương, nữ nhân trong quân doanh muốn chờ để cáo biệt nương nương.”

Binh sĩ nói.

Sắc mặt Vân Yên lập tức nghiêm lại, cuối cùng cũng không thể tránh được, biết các nàng không phải muốn cáo biệt, mà là tới nhận vàng, làm sao bây giờ, nàng không có biện pháp gì cả, chỉ có thể đi đối mặt với các nàng, đứng dậy nói: “Các nàng đang ở nơi nào? Mau dẫn ta đến.”



Nương nương, mời.”

Binh sĩ đi lên phía trước dẫn đường.

Bước chân của Vân Yên nặng nề, nàng nên trấn an các nàng như thế nào đây, tự do là mục tiêu hướng tới của các nàng, nếu nói các nàng không thể rời đi các nàng sẽ thế nào?

“Nương nương, tới rồi, đây chính là nơi các nàng ở.”

Binh sĩ vừa nói xong đã thấy các nữ nhân mang hành lý từ trong lều đi ra.

“Nô tỳ tham kiến nương nương.”

Các nàng cùng nhau quỳ xuống.

Nhìn các nàng đã chuẩn bị xong xuôi hành trang, Vân Yên nghẹn lời không nói được, trong lòng giãy dụa nửa ngày mới thốt ra ba chữ: “Đứng lên đi.”

“Tạ ơn nương nương.”

Các nàng đứng dậy, trên mặt vô cùng vui sướng cùng hưng phấn.

“Nương nương, người thật sự là ân nhân của chúng tôi, không có người chúng tôi không biết còn phải ở lại quân doanh này bao lâu.”

“Nương nương ngày hôm qua thật sự là trí dũng song toàn.”

Các nàng không ngừng ca ngợi.

Chính là, những lời ngợi ca đó rơi vào tai nàng lại cực kì chói tai, nàng rốt cục nhịn không nổi hét: “Các ngươi hãy nghe ta nói.”

Các nàng lập tức im lặng nhìn nương nương, xem ra nương nương có vẻ đang không vui.

Vân Yên hít thật sâu, mặc kệ hậu quả thế nào, nàng vẫn phải nói cho các nàng biết, bởi vì không thể giấu diếm được nữa, chính là lời đến miệng rồi vẫn còn khó thoát ra…

“Nương nương, người có chuyện gì, mau nói đi?”

Các nàng cũng chờ đến lo lắng.

“Thực xin lỗi.”

Hơn nửa ngày, Vân Yên mới khó khăn mở miệng nói ba chữ.

Hả, các nàng đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau, nương nương làm sao vậy, tại sao phải nói xin lỗi với các nàng?

“Nương nương, người…”

Các nàng còn chưa nói xong đã bị nàng chặn lại.

“Ta đã cố hết sức, nhưng Vương không đồng ý thả các ngươi, nếu các ngươi có oán cứ oán ta, có điều các ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách giúp các ngươi đào tẩu.”

Nàng nói liền một hơi đã thấy các nàng ngây ngôc nhìn nàng, có điều nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chịu đựng tức giận của các nàng.

“Nương nương, người nói gì vậy chúng tôi nghe không hiểu? Cái gì mà Vương không đồng ý thả chúng tôi, Vương không phải sai người đưa vàng cho chúng tôi ư, chúng tôi cũng đang chuẩn bị rời đi rồi.”

Hơn nửa ngày các nàng mới nghi hoặc hỏi.

“Cái gì? Việc này…”

Đến lượt Vân Yên ngẩn người.

“Nương nương đang nói giỡn với chúng tôi sao?”

Mọi người bật cười nói đến.

Sắc mặt Vân Yên chuyển từ xanh sang trắng, rồi từ trắng sang tím, hắn rõ ràng muốn đùa giỡn nàng.

Liền nhìn thấy Long Hạo Thiên từ phía xa đi tới, trên môi còn mang ý cười nhìn nàng.

“Nô tỳ tham kiến Vương.”

Các nữ nhân cùng nhau hành lễ.

“Được rồi.”

Long Hạo Thiên phất tay, một phen ôm lấy nữ nhân đang giận vào người,“Vẫn là đa tạ nương nương đi.”

“Tạ ơn nương nương.”

Đám nữ nhân cúi đầu rồi cùng nhau rời đi.

Vân Yên lúc này mới phẫn nộ trừng mắt, thoát khỏi vòng ôm của hắn.

“Ngươi dùng vẻ mặt này cảm tạ Bổn Vương sao?”

Long Hạo Thiên muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của nàng.

“Ngươi đang trêu đùa ta phải không?”

Vân Yên lập tức né đi.

Thì ra hắn đã sớm quyết định sẽ thả các nàng.

Tối hôm qua tất cả chỉ là hắn cố ý trêu đùa nàng.

“Bây giờ mới phát hiện có phải thật ngốc hay không?”

Long Hạo Thiên châm chọc nàng, chợt hiểu ra, tuy rằng nàng thông minh nhưng cũng thật đơn thuần.

“Ngươi… Long Hạo Thiên, ta hận ngươi đến chết…”

Ttrong lòng Vân Yên ủy khuất, lập tức chạy đi, ngày trước được cha và ca ca bảo hộ, bây giờ ở đây chịu đủ nhục nhã cùng trêu đùa, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nàng xoay người chạy về phía sườn núi phía xa khóc rống.

“Nương nương…”

Một binh sĩ đi đến.

“Không cần để ý đến ta.”

Lần đầu tiên phát hỏa với người khác, dọa binh sĩ kia hoảng sợ bỏ đi, chớ chọc giận nương nương, chính mình sẽ khó giữ mạng nhỏ này.

Một ngày chớp mắt đã trôi qua, mặt trời đã lặn xuống núi, Vân Yên vẫn ngồi lặng lẽ ở nơi đó nhìn về phía xa bầu trời, một cánh chim nhỏ bay qua, trên trời dần xuất hiện ánh trăng mờ ảo, nàng mới phát giác sắc trời đã sắp tối.

Vừa định đứng dậy liền cảm giác có người đứng sau lưng, đánh nàng.

Nàng còn chưa thấy rõ ràng người mới tới liền bị hôn mê bất tỉnh.

Một thân ảnh ôm lấy nàng đang hôn mê, rất nhanh biến mất trong đêm đen


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui