Bạo Vương Liệt Phi

“Thần thiếp tham kiến Vương.” Vân Yên hơi nghiêng người hành lễ, trên mặt bình tĩnh không một tia biểu tình, nhưng trong lòng đã có chút lo lắng bất an. Nàng biết hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.

Ánh mắt Long Hạo Thiên vẫn trầm lặng như nước, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nhưng lại không nói một lời nào.

Thân thể Vân Yên trở nên có chút cứng ngắc khổ sở, biết hắn cố ý gây khó dễ liền cố gắng đứng thẳng người lại. Lại thấy hắn đứng dậy đi về phía nàng, trong lòng khẽ run lên, theo bản năng lùi về phía sau từng bước.

“Hẹn hò đủ rồi sao? Ngàn dặm xa xôi chạy tới, sao hắn có thể nhanh chóng thả ngươi về như vậy?” Long Hạo Thiên mở lời, hàn khí bức người, nắm tay chặt lại, gân xanh nổi lên, giờ phút này hắn thực sự rất phẫn nộ.

Vân Yên nhìn vào mắt hắn, có chút thương hại, hắn thật đúng là bi ai, không lúc nào để cho lòng yên ổn một chút được sao? Nhất định phải đem mình cùng Hắc Ưng có gán ghép với nhau sao? Không biết phải trả lời thế nào với hắn, vậy đơn giản là không nói gì.

“Im lặng nghĩa là ngầm thừa nhận sao?” Ánh mắt Long Hạo Thiên đã muốn chuyển thành lạnh băng, tản ra hàn ý, nắm tay run run chuyển động.

“Vì sao mỗi lần đụng tới chuyện của hắn ngươi liền kích động như vậy? Vì sao ngươi không thể bình tĩnh nghĩ lại, ta và hắn nếu có quan hệ, hắn sao có thể để ta trở về, sao có thể đem ta tặng cho ngươi, nam nhân hận nhất không phải là yêu nhiều nên hận sâu sao?” Vân Yên nhìn hắn hỏi lại một câu.

“Không cần cùng Bổn Vương nói này nói nọ, Bổn Vương không muốn nghe. Nếu ngươi và hắn không có quan hệ, sao hắn có thể xuất hiện đúng lúc ở nơi này, lại còn kịp tới cứu ngươi.” Long Hạo Thiên lập tức kích động chặn lời nàng.
“Ta cũng không biết.” Vân Yên thành thật trả lời, nàng quả thật là không biết.

“Là không biết hay là không muốn nói?” Long Hạo Thiên tóm lấy cổ tay nàng, dùng sức bóp mạnh.

Trên cổ tay đau đớn làm cho Vân Yên không khỏi nhíu mày, biết hắn cố tình muốn gây sự, đột nhiên hét lớn: “Ngươi rốt cuộc muốn ta nói cái gì? Chẳng lẽ thế nào cũng phải bắt ta thừa nhận ta với Hắc Ưng có quan hệ ngươi mới vừa lòng sao? Được, ta đây nói cho ngươi biết, hắn đến đây là muốn nhìn thấy ta, muốn cùng ta hẹn hò, ngươi vừa lòng rồi chứ?”

“Ngươi thừa nhận rồi.” Long Hạo Thiên cắn răng, nhìn nàng chằm chằm, bóp mạnh thêm vào cổ tay nàng.

“Ta thừa nhận hay không, không quan trọng, tội danh này dù sao ngươi đã định sẵn cho ta rồi.” Vân Yên đã biết trở về sẽ bị hắn tra tấn nhục nhã đến cùng.

“Hôm nay Bổn Vương mới phát hiện nữ nhân các ngươi sao có thể giỏi ngụy biện như vậy. Hắn là đến để hẹn hò với ngươi đúng không? Vậy Bổn Vương sẽ cho hắn nhìn thấy ngươi hầu hạ dưới thân Bổn Vương như thế nào.” Long Hạo Thiên nói xong liền giữ chặt cổ tay nàng, hung hăng ném nàng ngã sấp xuống giường.

“Ngươi…” Vân Yên nửa nằm ở nơi đó, nhìn thấy hắn cởi đi áo giáp của mình, rồi đè ép nàng xuống dưới.

“Nói. Ngày hôm qua các ngươi đã làm gì?” Long Hạo Thiên vừa phẫn nộ xé rách quần áo nàng, vừa quát. Trong đầu đều là ảo tưởng hình ảnh bọn họ cùng nhau triền miên.

“Ngươi muốn ta trả lời thế nào? Nói không có ngươi sẽ phẫn nộ, nói có ngươi lại càng phẫn nộ, nếu ta đã nói gì cũng sai, vậy ta cần gì phải giải thích.” Vân Yên cũng cười lạnh.

“Vậy để thân thể của ngươi trả lời.” Bất luận nàng đưa ra đáp án thế nào hắn cũng sẽ không vừa lòng.

Vân Yên đau đớn, nước mắt viền quanh mi, nhưng nàng cắn răng chịu đựng. Biết phản kháng cũng vô dụng nên cũng không cần phản kháng, tùy ý để hắn hủy hoại mình.

“Kêu đi, kêu ra tiếng, để cho Hắc Ưng nghe được ngươi ở dưới thân Bổn Vương cũng thật dâm đãng.”

Vân Yên cắn chặt môi, tay dùng sức bám sau lưng hắn, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, vẫn là không để cho mình phát ra một chút âm thanh nào. Ánh mắt ngấn lệ nhìn hắn căm hận.

“Ngươi hận Bổn Vương lắm phải không?” Long Hạo Thiên đột nhiên buôn nàng ra, lấy tay nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt.

Vân Yên vẫn không nói được một lời, có điều khi ngón tay lạnh như băng của hắn chạm đến mình, nàng liền quay đầu tránh né.

Ánh mắt Long Hạo Thiên lại trở nên lạnh lùng, không chút nào thương tiếc mà va chạm vào nàng, “Ngươi muốn hận thì hận hắn đi, tất cả đều do hắn tạo nên, chính là hắn có lỗi với Bổn Vương, cho nên ngươi xứng đáng phải nhận.”

Vân Yên nhắm mắt lại, nàng đã không muốn nghe đến chuyện tình của bọn họ nữa rồi.

Long Hạo Thiên nhìn thấy trước mắt một màn đau lòng, liền không thể hô hấp được, ánh mắt càng ngập đầy thù hận, đem hạ thể nàng trở thành đối tượng phát tiết.

Vân Yên chịu không nổi va chạm mãnh liệt của hắn, chỉ thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Chờ đến khi Long Hạo Thiên rốt cuộc đã phát tiết hoàn toàn, thở phì phì đứng dậy mới nhận ra nàng đã hôn mê bất tỉnh.

“Thật vô dụng.” không thèm liếc nàng một cái liền đứng dậy rời đi.

~~~~~~~~~~

Khi Vân Yên tỉnh dậy, trời đã sáng, nhìn thấy trên giường một đống hỗn độn, trước ngực mình xanh tím, thân thể đau nhức, nàng yên lặng ngồi dậy mặc quần áo lại.

“Nương nương, mời dùng điểm tâm.” Binh lính ngoài cửa hô.

Nàng như không nghe thấy, tựa vào bên giường.

“Nương nương, mời dùng điểm tâm.” Binh lính lại một lần nữa hô lớn, nàng vẫn không đáp lời.

“Nương nương, nên ăn sáng rồi.” Binh lính nói lần thứ ba.

Vân Yên rốt cuộc cũng có phản ứng, hữu khí vô lực nói: “Mang xuống đi, ta không đói.”

Vài giờ sau.

“Nương nương, mời dùng cơm trưa.” Binh lính lại ở bên ngoài hô.

“Không cần, ta không đói bụng.” Vân Yên vẫn ngồi nơi đó, ánh mắt trống rỗng, tựa như một con búp bê không có sự sống.

Bữa trưa cũng không ăn? Binh lính mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, xoay người rời đi.

Cửa đột nhiên bị một binh sĩ đẩy ra, tay bưng một khay đồ ăn tiến vào, Vân Yên tức giận: “Ta đã nói ta không đói, ngươi có nghe thấy không?”

“Điểm tâm không ăn, cơm trưa cũng không ăn, không đói bụng sao? Ngươi muốn gây khó dễ cho chính mình sao?” Binh sĩ chậm rãi ngẩng đầu.

“Là ngươi?” Vân Yên nhìn thấy hắn chợt kích động, đứng lên chỉ tay vào mặt hắn, phẫn nộ quát: “Cút, ngươi cút ngay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui