Bất Ái Thành Hôn

Kích tình qua đi, Lâm Lệ vì mệt
mỏi nên nhắm mắt ngủ, khóe mắt còn vương nước mắt bởi vì kích tình lúc
trước.

Chu Hàn xoay mình đứng dậy khỏi
giường, đi thẳng đến phòng tắm, sau khi xả nước ấm đầy bồn tắm mới đi ra ngoài
ôm Lâm Lệ vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ cho hai người.

Lâm Lệ thật sự mệt đến nỗi cả
quá trình tắm mắt cũng không mở ra, để mặc Chu Hàn tắm sạch sau đó ôm cô trở lại
giường, đầu ngả lên gối, cọ cọ trực tiếp ngủ luôn.

Chu Hàn nhìn vẻ mặt an tĩnh ngủ
của cô, đột nhiên cảm thấy hoảng thần, nhớ tới câu hỏi của Lâm Lệ lúc ở trong
phòng khách.

“Hồi đó điểm gì ở Lăng Nhiễm
khiến anh yêu mến?”

Vấn đề cô hỏi, thật ra trước
đây anh cũng từng tự hỏi mình không chỉ một lần, rốt cuộc Lăng Nhiễm có điểm nào
khiến anh một mực yêu mười mấy năm, thậm chí không tiếc vì Lăng Nhiễm mà phản
bội bạn bè ruồng bỏ cha mẹ. Nhưng lần nào cũng không có đáp án, anh hoàn toàn
không biết, không biết Lăng Nhiễm rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn mình, làm cho
mình sẵn lòng vì cô ta mà làm tất cả. Có lẽ là yêu quá lâu, lâu đến nỗi chính
anh cùng đã quên nguyên nhân ban đầu yêu cô ta.

Khóe miệng cong lên cười chua
chát, liếc nhìn Lâm Lệ ngủ yên bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Nói em ngốc, thì ra là
tôi còn ngốc hơn em, em yêu mười năm ít nhất còn biết lý do yêu ban đầu, tôi yêu
đến mười mấy năm, nhưng vẫn không hiểu rõ nguyên nhân vì sao
yêu.”

Nằm tựa lưng vào thành giường,
Chu Hàn không hề buồn ngủ, càng về khuya lại càng tỉnh táo, chưa từng cảm thấy
mỏi mệt như giờ, không phải về thân thể, mà là trái tim.

Đưa tay qua mở ngăn kéo tủ bên
cạnh đầu giường, từ bên trong lấy thuốc lá, rút một điếu, cầm bật lửa châm
thuốc, nặng nề hít một hơi, khói thuốc màu trắng từ trong miệng phun ra sau đó
chậm rãi bay lượn ở trong phòng.


Thật ra thì anh nghiện thuốc lá
không nặng, trong vài trường hợp cần thiết mới hút mấy điếu cùng đồng nghiệp,
bình thường cũng chỉ vào lúc tâm tình vô cùng buồn bực khó chịu mới hút một điếu
để kích thích thần kinh.

Vừa hít một hơi, cả cái gian
phòng thoáng tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm, trong giấc mộng Lâm Lệ có chút
nhạy cảm với thuốc lá, không lâu sau nằm ở trên giường liền ho, chân mày cũng
khẽ nhíu lại.

Thấy thế, Chu Hàn nhìn cô một
cái, liền dụi điếu thuốc còn một nửa trong cái gạt tàn thủy tinh trong suốt đặt
trên bàn, sau đó xuống giường vào phòng tắm rửa sạch sẽ mới đến bên giường nằm
xuống bên người Lâm Lệ.

Lâm Lệ là bị đau tỉnh, trong
đầu dường như có máy cắt đang không ngừng hoạt động, bổ cắt đầu cô, cộng thêm
đau đớn trên người giống như bị xe cán qua, cả người mệt mỏi rã rời, thật giống
như toàn bộ tay, chân đều không phải là của mình, làm cho Lâm Lệ rõ ràng là chưa
hết buồn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Nhắm mắt, nhíu chặt chân mày,
Lâm Lệ giơ tay lên vỗ đầu óc nặng nề của mình, hy vọng có thể làm cho cái ‘máy
cắt’ kia dừng lại công việc trong đầu cô, nhưng giơ tay lên, làm động tới toàn
thân, mệt mỏi rã rời cùng đau nhức làm cho cô không khỏi than thành tiếng, “a
ui…” xoay xoay cái cổ, lúc này mới cảm giác được bên hông có một vật nặng đang
đặt ở trên bụng của mình, đỉnh đầu đang có một luồng hơi thở có quy luật thổi
lên trán cô.

Lâm Lệ dừng lại động tác, chậm
rãi mở mắt ra, rèm cửa sổ chặn lại ánh sáng phía ngoài, khiến cho hiện tại cả
gian phòng thoạt nhìn còn có chút tối tăm.

Nhưng cái đèn thủy tinh treo
trên trần nhà ở trên đỉnh đầu nhắc nhở Lâm lệ nơi này không phải là gian phòng
bình thường cô ngủ, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, đầu cố gắng hồi tưởng. Cô
nhớ ngày hôm qua bởi vì lo lắng cho An Nhiên cho nên đi tới nhà cô ấy, xác nhận
mọi chuyện đều tốt mới rời đi, lúc xuống lầu dưới vừa lúc gặp được Trình Tường,
cô còn nhớ rõ cô nói chuyện với Trình Tường một lúc, sau đó liền đi thẳng về
nhà. Sau khi về nhà bởi vì tâm tình buồn bực liền tùy tiện chọn một bình rượu đỏ
từ tủ rượu ra, ngồi một mình trong phòng khách uống, sau đó cô cũng không biết

mình đã ngồi bao lâu, rõ ràng là muốn mượn rượu giải sầu lại không nghĩ rằng
càng uống lại càng tỉnh, sau đó cô nhớ được Chu Hàn về, trong lòng cô rất khó
chịu, sau đó nói rất nhiều chuyện trước kia với anh, tiếp theo, cô nhớ, cô nhớ
rõ …

Lâm Lệ chợt ngừng việc nhớ lại,
ánh mắt trợn thật lớn nhìn chằm chằm đèn thủy tinh treo trên trần nhà, nhẹ giọng
nói: “Không phải chứ?” Giọng nói kia mang theo một tia cầu
may.

Nhưng mà sức nặng ở trên bụng
cùng nhiệt độ ấm áp trên trán kia đó là chân chân thực thực thế nào, khiến người
ta không thể bỏ qua.

Hít một hơi thật sâu , sau đó
Lâm Lệ nín thở, chậm rãi nghiêng người quay đầu sang, chỉ thấy một bức tường
thịt nằm bên người, da thịt màu đồng cùng nhiệt độ ấm áp nhàn nhạt trên da thịt,
làm cho Lâm Lệ có cảm giác khóc không ra nước mắt, nếu như cô nhớ không lầm thì
hình như tối hôm qua chính cô là người chủ động ….

Lâm Lệ ảo não cắn cắn môi, thấp
giọng thầm mắng mình: “Ta TMD (con mẹ nó) là nữ tráng sĩ sao? !” Cô nhớ rõ tối
hôm qua Chu Hàn từ chối!

Có chút đau khổ nhắm lại mắt,
than thở nói: “Rượu là đồ hại người a!”

Hướng về phía bức ‘ tường thịt
’ tự mình sám hối xong, Lâm Lệ nghĩ tới lát nữa khi Chu Hàn tỉnh lại hai người
bốn mắt nhìn nhau, cảm giác lúng túng đó, cũng chẳng quan tâm đầu đau như búa bổ
vì say rượu cùng thân thể đau nhức sau khi ‘miệt mài’, cô phải lập tức rời đi
trước khi Chu Hàn tỉnh mới được, nếu không đoán chừng cô xấu hổ đến muốn nhanh
chóng đào một cái hố chui vào cho xong, nhưng chôn mình không thành vấn đề, vấn
đề chủ yếu là cô không thể đào hố a, vì thế cái vấn đề này thật quá mức nghiêm
trọng!

Quyết định xong, Lâm Lệ ngẩng
đầu nhìn, xác nhận Chu Hàn còn nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, lúc này mới hơi an
tâm , di chuyển thân mình, dè dặt từng li từng tí chuẩn bị kéo tay của anh ra
khỏi người mình .


Nhưng tay cô mới chạm phải bàn
tay đang đặt tại bụng mình, bất chợt đã bị anh cầm tay, sau đó chỉ nghe thấy
giọng nói trầm thấp từ tính vang lên trên đỉnh đầu cô: “Làm sao, muốn chạy
sao?”

Lâm Lệ dừng lại động tác, ngừng
thở, ngay cả hô hấp cũng không dám, tự mình an ủi mình nghĩ chỉ cần mình không
hô hấp anh ta sẽ không phát hiện mình tồn tại.

Mãi cũng không thấy cô trả lời,
Chu Hàn nắm tay cô nhẹ nhàng kéo vào lồng ngực mình, nâng người cô lên, để cho
đầu cô gối lên cánh tay mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cô. Khi thấy khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô vì nín thở đến mức đỏ bừng lên, không khỏi cảm thấy có chút buồn
cười, khóe miệng không tự chủ cong lên thành một độ cong đẹp mắt, sau đó bàn tay
dưới chăn cố ý vỗ xuống cái mông đầy đặn mềm mại của cô.

“A! ——” Lâm Lệ kêu thành tiếng,
lúc này thì đã thuận khí rồi, nhưng nhiệt độ trên mặt cũng không vì được thuận
khí mà giảm đi, ngược lại càng đỏ hơn nhiều. Thật ra thì Chu Hàn vỗ xuống không
mạnh, chẳng qua là động tác như vậy quá mức mập mờ rồi, Lâm Lệ còn có chút không
thích ứng được.

Chu Hàn bình tĩnh nhìn cô, đáy
mắt mang theo ý cười, dịu dàng đến chính bản thân anh cũng không chú ý tới, khóe
miệng nở nụ cười đẹp mắt, chậm rãi mở miệng, hỏi: “Đừng nói với tôi là sáng sớm
nay cô tỉnh lại liền quên sạch chuyện tối hôm qua.”

Lâm Lệ nhìn anh, tim đập dồn
dập, môi mấp máy nhưng một câu cũng không nói nên lời, cô cũng muốn nói là tối
hôm qua làm cái gì cô đều không nhớ rõ, nhưng hiện tại hai người trần truồng nằm
ở chung một chỗ, làm sao cô mở mắt nói dối được, người phía trước tin tưởng mới
là lạ!

Chu Hàn nhìn bộ dạng ngây ngốc
của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, tâm tình tối tăm ngày hôm qua đột nhiên trở nên rất thoải mái, tiếp đó trong lòng cười một tiếng, đáy lòng lại bỗng
nhiên nảy sinh ý nghĩ trêu chọc cô, cho nên tay kia đặt ở bên hông cô liền nắm
chặt cô hơn, để cho cả người Lâm Lệ dán vào trên người mình, thân thể nam nữ có
cấu tạo khác biệt làm cho mỗi người xuất hiện cảm giác.

Lâm Lệ đưa tay chống đỡ ở lồng
ngực rắn chắc của anh, nhưng tại sao khi tạo ra con người, Thượng Đế lại thiên
vị đàn ông một cách rõ rệt, để cho phụ nữ nhỏ bé hơn rất nhiều, sức lực cũng yếu
hơn nhiều so với đàn ông.

Đẩy anh không ra, Lâm Lệ có thể
cảm giác được rõ ràng thân thể hai người dán chặt vào nhau, làm khuôn mặt nhỏ bé
hồng rực như bị lửa thiêu.


Như thế Chu Hàn còn chưa dừng
tay, hơi cúi đầu để cho môi dán lên cái trán trơn bóng của cô, thấp giọng hỏi:
“Thật quên mất tối hôm qua chúng ta là làm sao mà ngủ cùng trên một cái
giường?”

Chu Hàn vừa nói chuyện, hai
cánh môi mỏng liên tiếp di động, ma sát lên trán Lâm lệ, loại cảm giác này quá
mức mập mờ, làm cho thân thể Lâm Lệ không khỏi nhạy cảm run
lên.

Phản ứng của cô khiến Chu Hàn
thấp giọng bật cười, dán vào cái trán của cô buồn cười nói, “Em quả nhiên rất
nhạy cảm.”

Lâm Lệ vừa thẹn vừa giận, nhưng
một câu cũng không nói được, chỉ có thể lấy ánh mắt trừng anh.

Chu Hàn coi như là đã nhìn ra,
cô bé hung ác tối qua căn bản là mượn rượu chơi đùa, trên thực tế da mặt mỏng
muốn chết, nói vài lời mặt liền hồng.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Chu
Hàn ngừng cười, chăm chú nhìn cô, hỏi: “Hối hận rồi?”

Lâm Lệ nhìn chằm chằm anh, cô
bây giờ quá tức giận và xấu hổ, dường như không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hướng về
phía anh nói: “Tôi mới không có, tôi chưa bao giờ hối hận về chuyện mình đã
làm!” Những lời này là thật, cho dù yêu Trình Tường 10 năm, cuối cùng bị anh ta
làm tổn thương chồng chất, nếu muốn hỏi cô hối hận hay không về cuộc tình này,
cô nghĩ đáp án của cô nhất định là không.

Nghe vậy, Chu Hàn cười, nhìn
vào mắt cô, chỉ nói: “Vậy thì tốt.” Đưa tay xoa xoa đầu của cô, quyết định không
trêu chọc cô nữa, anh ngồi dậy trước, liền xoay mình xuống giường, cũng không để
ý trên người áo rách quần manh(*), đi thẳng vào phòng quần áo.

(*)quần áo rách
rưới

Lâm Lệ vẫn còn xấu hổ, xoay đi
không nhìn tới anh, đợi anh thay quần áo rồi rửa mặt mũi ở trong phòng vệ sinh
xong rồi đi ra ngoài, cô mới chậm rãi quay đầu nhìn cánh cửa căn phòng đã được
đóng lại, lúc này quấn chăn bông xuống giường đi vào phòng để quần áo, quần áo
mang sang đây lúc trước còn chưa dọn đi, cho nên tất cả quần áo của cô đều ở
trong phòng quần áo, trực tiếp cầm qua vào phòng tắm thay là
được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận