Bất Ái Thành Hôn

Chu Hàn trở lại phòng lần nữa thì trên tay bưng cốc
nước, đưa cái cốc trong tay cho Lâm Lệ, nói: “Dùng nước lạnh súc miệng đi, sẽ
ổn hơn chút.”

Lâm Lệ che miệng, đầu lưỡi còn rát, bưng nước lạnh trong
tay anh, liền uống một ngụm to, lúc này mới dễ chịu hơn chút.

Muốn uống nữa, cái cốc trong tay đã bị Chu Hàn lấy đi,
nghe thấy Chu Hàn nói: “hiện giờ em bị cảm, đừng uống nhiều nước lạnh như vậy.”
Nói xong đặt cái cốc lên trên tủ đầu giường, sau đó bưng bát nước gừng để lên
trên mép thổi thổi, dùng cái thìa nếm thử, xác định nhiệt độ không bỏng nữa, mới
đưa cái bát cho Lâm Lệ, nói: “uống đi, không nóng, uống từ từ là được, rồi ngủ
một giấc.”

Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm
ơn.” Sau đó mới bưng bát đặt lên trên miệng, có bài học đau đớn lần trước, lần
này Lâm Lệ uống vô cùng cẩn thận, đầu tiên là nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ, xác
nhận nhiệt độ vừa phải, lúc này mới yên tâm uống ngụm lớn, nhưng mà cô vẫn tính
sai, vị cay của nước gừng kia khiến cô nhất thời chưa thích ứng được, nhe răng
nhếch miệng híp mắt nói: “sao lại cay như thế a!”

Chu Hàn nhìn vẻ mặt phong phú của cô, không khỏi nhẹ
cong khóe miệng.

Cay thì cay, cuối cùng Lâm Lệ vẫn uống hết bát nước trà
gừng.

Chu Hàn nhận lấy cái bát không từ trong tay cô, đưa tay
đỡ cô nằm xuống, vừa nói: “nằm ngoan, hiện tại nhắm mắt lại ngủ một giấc, ra
nhiều mồ hôi sẽ thoải mái hơn.”

Lâm Lệ gối đầu lên trên gối, cũng không nhắm mắt lại như
Chu Hàn nói, mở mắt to nhìn chằm chằm anh cúi dịch góc chăn cho cô, đột nhiên
phát hiện bên dưới vẻ mặt lạnh lùng kia thật ra mà một trái tim rất dịu
dàng.

Giống như là chủ ý đến ánh mắt của cô, Chu Hàn dừng động
tác trên tay, quay sang đối diện với ánh mắt Lâm Lệ.

Cảm giác như là thời gian dừng lại trong nháy mắt, Lâm
Lệ cứ nhìn chằm chằm anh như vậy, rất trực diện, không có chút nào che dấu. Chu
Hàn cũng nhìn lại cô, ánh mắt ổn định thâm thúy.


“Em đang nhìn cái gì?”

Tiếng nói trầm thấp cực kỳ từ tính của Chu Hàn vang lên
bên trên Lâm Lệ, khi đang nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào mặt Lâm Lệ, cảm giác
âm ấm dường như xen lẫn sương mù.

Lúc này Lâm Lệ mới lấy lại tinh thần, mắt nhìn chằm chằm
anh, ánh mắt cũng không có bởi vì lúng túng mà rời đi, nhớ tới cuộc điện thoại
mẹ Chu gọi tới lúc trước, chậm rãi mở miệng, nói: “Rõ ràng anh có trái tim rất
dịu dàng, sao lại lạnh lùng nhẫn tâm với tiểu Bân như thế.”

Ánh mắt Chu Hàn đột nhiên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm
chằm Lâm Lệ đã không còn dịu dàng như vừa rồi, đứng dậy không nhìn cô nữa, đưa
lưng về phía Lâm Lệ chỉ nghe anh lạnh giọng nói: “em nghỉ ngơi đi.” Thanh âm
cứng ngắc không hề còn chút nhu tình nào, nói xong liền muốn ra đi ra
cửa.

Thấy anh muốn đi, Lâm Lệ vội vàng ngồi dậy khỏi giường,
nhìn Chu Hàn đã đi gần đến cửa, vội lên tiếng nói: “anh đang trốn tránh sao? Tại
sao vừa nói đến Tiểu Bân anh lại như vậy, nó chỉ là trẻ con, là con trai của
anh, anh đối xử với nó thế này không cảm thấy quá đáng sao?” Lâm Lệ nói rất
nhanh, giọng nói có chút vội vàng.

Chu Hàn dừng bước, không quay đầu lại, cũng không nói
gì.

Thấy anh ngừng lại, Lâm Lệ tiếp tục nói: “lúc chiều mẹ
Chu gọi điện thoại tới đây, nói lúc tiểu Bân phát sốt mơ mơ màng màng còn gọi
anh, nó chỉ hy vọng anh đến thăm nó một chút, yêu cầu như thế rất quá đáng sao?
Tại sao anh lại đối xử lạnh lùng với nó như vậy, nó là con trai anh, chẳng lẽ
không đúng sao?”

Chu Hàn vẫn không quay đầu lại, chỉ đau đớn nói: “em
không biết gì cả.”

“Đúng, em không biết cái gì hết, em không biết rốt cuộc
giữa anh và Lăng Nhiễm từng xảy ra chuyện gì, em chỉ biết anh đối với tiểu Bân
như thế thật là quá đáng, nó làm sai cái gì? sao anh lại chuyển nỗi hận đối với
Lăng Nhiễm lên trên người nó!” Lâm Lệ chỉ trích nói, thanh âm bởi vì cảm cúm mà
mang theo nồng đậm giọng mũi và hơi khàn khàn.


“Ha ha.” Đột nhiên Chu Hàn phá lên cười, thanh âm kia
trầm thấp, xen lẫn tự giễu.

“Anh cười cái gì?” Lâm Lệ nghi hoặc nhìn
anh.

Chu Hàn dừng người, nhưng không quay đầu, lạnh giọng
nói: “Tiểu Bân không phải là con trai anh.”

“Hả…” Lâm Lệ sửng sốt, vừa rồi cô nghe lầm hay là gì?
Chu Hàn nói Tiểu Bân không là con trai anh!

Đợi Lâm Lệ phục hồi tinh thần lại, khi ngẩng đầu thì Chu
Hàn đã sớm mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Lệ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khép hờ kia, vẫn có
chút không dám tin lời Chu Hàn vừa nói là sự thật, anh nói tiểu Bân không phải
là con trai anh, vậy là con trai của ai?

Nghĩ tới, Lâm Lệ vén chăn lên đã định xuống giường đi ra
ngoài lên tiếng hỏi rõ, nhưng người đi đến cửa rồi thì cô dừng lại, tay nắm cái
nắm cửa lại do dự.

Nếu quả thật đúng như Chu Hàn nói, tiểu Bân không phải
con trai của anh, vậy tiểu Bân có thể là con trai của Lăng Nhiễm và người khác,
cho nên hồi đó anh và Lăng Nhiễm ly hôn là vì Lăng Nhiễm phản bội sao? Cho nên
anh vẫn luôn mặt lạnh với thằng bé, thật ra thì không đơn giản là vì chuyển mâu
thuẫn của hai người lên trên thằng bé, mà là vì nhìn thằng bé liền nhớ lại sự
phản bội và không chung thủy của Lăng Nhiễm hồi đó?

Cuối cùng Lâm Lệ không có mở cửa đi ra ngoài, bởi vì cô
không biết cho dù mình đi ra ngoài có thể nói gì, hỏi cái gì. Nếu quả thật như
là suy đoán kia, Tiểu Bân là đứa trẻ Lăng Nhiễm ngoại tình sinh ra, thì cô còn
có thể hi vọng Chu Hàn làm gì đây? Lại có tư cách gì?

Một lần nữa nằm lại lên trên giường, quay đầu nhìn cái
chén và cái bát đã bị bỏ quên, Lâm Lệ nhớ tới sự cẩn thận của Chu Hàn lúc anh
bưng cái bát nước trà gừng thổi thổi, cũng nghĩ tới sự dịu dàng và chu đáo lúc
anh dịch dịch góc chăn cho mình.


Cô không biết làm sao mà Chu Hàn biết tiểu Bân thật ra
thì không phải con trai ruột của anh, cũng không biết anh lấy tâm tình gì khi
quyết định giữ đứa bé lại, nhưng cô nghĩ, thoạt nhìn anh bên ngoài thì lãnh
khốc, thật ra nội tâm rất mềm lòng.

Trên mặt sàn trong thư phòng rơi đầy giấy A4, Chu Hàn
ngửa đầu ngồi ở trên cái ghế xoay bằng da màu nâu đậm phía sau cái bàn làm việc,
cái cái cúc cổ áo sơ mi trên người bị tuột ra, đầu tóc cũng hơi lộn
xộn.

Trong đầu hiện lên một màn trong bệnh viện khi đó, lúc
đó bác sĩ nói cho anh biết tiểu Bân không hề có liên hệ máu mủ gì với
anh.

Đột nhiên mở mắt ra, tay nắm chặt thành nắm đấm, Chu Hàn
ép mình đừng suy nghĩ nữa, nhưng mà dòng suy nghĩ kia căn bản là không thể không
chế, càng không muốn, nó càng nảy ra.

Khi nhận được điện thoại của người giúp việc, Chu Hàn
đang chủ trì một hội nghị liên quan đến chuyện hợp tác hàng nghìn đô la Mỹ, khi
nghe thư ký ghé vào tai anh nói người giúp việc trong nhà gọi điện thoại tới đây
nói tan học tiểu Bân về khăng khăng muốn đi tìm mẹ nó, thừa dịp bà ta không để ý
mà tự mình chạy đi, lại không cẩn thận bị một cái xe tải tụng vào, để lại rất
nhiều máu ở đó, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện.

Nghe được tin tức, Chu Hàn căn bản chẳng suy nghĩ, hơn
chẳng quan tâm kế hoạch hợp tác quan trọng kia, nhận điện thoại chỉ căn dặn qua
loa mấy câu, trực tiếp chạy tới bệnh viện.

Khi chạy tới bệnh viện chỉ có người giúp việc trung niên
da đen kia ở bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt hoang mang, đi qua đi lại trước
cửa phòng phẫu thuật.

Chu Hàn tiến lên, vội vàng hỏi: “Tô Phi Á, tình huống
như thế nào?”

Tô Phi Á kia thấy anh tới đây, vội vàng giải thích nói:
“Tiên sinh, không phải tôi cố ý, Tiểu Bân nó chạy trốn rất nhanh, tôi không kịp
phản ứng thì nó đã xông ra rồi, tôi thật không phải cố ý, xin anh đừng sa thải
tôi.” Sợ Chu Hàn đổ chuyện này lên đầu bà mà đã mất công việc!

“Tôi là hỏi bác là tình hình Tiểu Bân thế nào rồi!” Chu
Hàn gầm lên, “Nếu là Tiểu Bân có chuyện gì, tôi còn cần bác làm
gì!”

Người giúp việc da đen kia bị Chu Hàn quát, thoáng cái
sợ đến nỗi không nói ra lời, vẻ mặt sợ hãi, chỉ lắc đầu.


Chu Hàn nhìn bà ta, đấm một đấm lên tường bệnh
viện.

Bình tĩnh rồi, Chu Hàn lấy điện thoại di động ra chuẩn
bị gọi điện cho Lăng Nhiễm, mặc dù anh và Lăng Nhiễm đã ly hôn, nhưng mà dù sao
Tiểu Bân cũng là con trai hai người, Lăng Nhiễm dù thế nào cũng là mẹ của đứa
bé, cho nên cô ta có quyền biết tình hình của nó.

Lúc này vừa mới lấy điện thoại di động ra tìm số Lăng
Nhiễm gọi đi, thì cửa phòng phẫu thuật vốn đang đóng chặt đột nhiên được mở ra,
một cô y tá tóc vàng đeo khẩu trang đi từ bên trong ra ngoài, hỏi: “Ai là người
nhà của đứa bé bên trong, hiện tại thằng bé bị băng huyết, máu trong ngân hàng
máu bệnh viện có thể không đủ dùng, tốt nhất là người nhà nên chuẩn bị sẵn sàng
bất cứ lúc nào cũng có thể truyền máu.”

Nghe vậy, Chu Hàn chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều, bước
lên phía trước vội vàng nói với cô y tá kia: “là tôi là tôi, tôi là cha của đứa
bé.”

Cô y tá kia nhìn anh một cái, gật đầu, chỉ nói nói: “anh
đi theo tôi.” Nói xong liền đưa Chu Hàn đi.

Khi Chu Hàn đã làm xong mấy lượt xét nghiệm, vén tay áo
lên chuẩn bị truyền máu cho thằng bé thì cô ý tá kia nhíu mày đi vào, nhìn Chu
Hàn nói: “Máu của anh không giống với thằng bé, anh là nhóm máu A, thằng bé là
nhóm máu B, không thể dùng được máu anh, mẹ thằng bé đến chưa, tốt nhất là bảo
cô ấy đến đi.”

“Cô nói gì?” Chu Hàn mạnh mẽ đứng dậy khỏi ghế, mấy bước
tiến lên giữ chặt bả vai cô y tá kia hỏi: “có phải cô làm sai rồi hay không, sao
nó lại là nhóm máu B, con trai của tôi làm sao có thể khác nhóm máu với
tôi!”

Cô y tá giải thích: “anh bình tĩnh một chút, nhóm máu
trẻ con là theo cha mẹ, nhưng không nhất định theo cha ruột, cũng có thể là theo
mẹ thân, cho nên nhóm máu của nó không nhất định giống của anh, bởi vì có thể là
nó di truyền vợ anh, cho nên hiện tại cần gấp nhất chính là liên lạc với vợ anh,
nếu mà trong quá trình phẫu thuật không đủ máu dùng, thì con trai anh thật sự có
thể nguy hiểm đến tánh mạng!”

“Không thể nào, nhóm máu của vợ tôi giống tôi, cũng là
nhóm máu A, nhất định là các cô làm sai rồi, con trai tôi nó không thể là nhóm
máu B!” cảm xúc của Chu Hàn rất là kích động! Nhóm máu của anh và Lăng Nhiễm
giống nhau, làm sao tiểu Bân có thể là nhóm máu B được!

Nghe lời anh nói, cô y tá cũng sửng sốt, nhíu mày hỏi:
“thằng bé không phải là con ruột của các vị”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận