Bất Ái Thành Hôn

“Anh, anh xem tin tức trên mạng chưa?” Lâm Lệ hỏi rất cẩn thận, cẩn thận quan
sát sắc mặt của anh.

Chu Hàn sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, nhưng
nhanh đến mức không người nào có thể phát hiện.

Để cà phê trong tay xuống, một lần nữa cầm lấy giấy tờ
trên bàn nhìn xem, chỉ nói: “em đang nói đến chuyện Lăng Nhiễm lấy dao kèm hai
bên Cố An Nhiên sao?” Thanh âm rất bình thản, bình thản đến mức không có chút
chút phập phồng nào, cứ như là đang nói đến người khác, không liên quan gì đến
anh.

“Hả.” Lâm Lệ sửng sốt, có phần bất ngờ là anh đã biết,
còn bất ngờ hơn là anh lại có thể bình tĩnh như thế! Không phải là anh còn chưa
dứt bỏ được Lăng Nhiễm sao?

“Anh, anh thật…” Lâm Lệ muốn hỏi anh thật sự đã không
còn cảm giác sao, nhưng là lời kia đến khóe miệng lại không nói nên lời, hoàn
toàn không biết nên mở miệng thế nào.

Chu Hàn ngẩng đầu, nhìn cô, hỏi: “tôi cái
gì?”

Lâm Lệ há mồm muốn nói, nhưng cuối cùng lại nuốt trở về,
lắc đầu, chỉ nói nói: “Không có gì.” nói xong, xoay người liền ra khỏi phòng làm
việc của anh.

Chu Hàn nhìn bóng dáng cô biến mất ở phía sau cửa, để
giấy tờ trong tay xuống, tựa lưng vào ghế phía sau, tất nhiên anh biết Lâm Lệ
muốn hỏi cái gì, thật ra thì lúc sáng trước khi đi làm anh đã nhìn thấy tin tức
kia rồi, thoạt tiên vừa nhìn anh khiếp sợ, nhưng mà sau khi khiếp sợ rồi anh lại
bình tĩnh, với tính cách của Lăng Nhiễm, làm ra chuyện như vậy thật ra thì anh
cũng không thấy bất ngờ, cô ta lúc này có thể nói là do một tay cô ta tạo thành,
có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất cho Lăng Nhiễm, cô ta nên chịu trách nhiệm vì
những chuyện mình làm.

Tựa lưng vào ghế ngồi một lúc lâu, Chu Hàn một lần nữa
ngồi thẳng người cầm lấy giấy tờ tiếp tục xem.

Phía ngoài Lâm Lệ gọi điện thoại cho An Nhiên, xác định
cô ấy cũng không có chuyện gì, lúc này mới yên lòng lại.

Lại ngồi trước máy tính một lúc lâu, nhìn những lời lẽ
và hình ảnh kia, Lâm Lệ càng nhìn càng thấy lo âu, nghĩ, rốt cuộc quyết định tự
mình đi xem mới được.

Đứng dậy đi vào phòng làm việc của Chu Hàn muốn xin nghỉ

đi ra ngoài một chuyến, không nghĩ tới sau khi nghe xong, Chu Hàn suy nghĩ một
lúc, thu dọn giấy tờ trên bàn, nhìn cô nói: “anh đi với em.”

Chu Hàn cùng đi là chuyện Lâm Lệ vẫn còn có chút bất
ngờ, cô nghe được từ chỗ An Nhiên và mẹ Chu, biết anh và Tô Dịch Thừa trước đây
là bạn bè, nhưng cuối cùng vì chuyện Lăng Nhiễm mà hai người cãi nhau trở
mặt.

Khi Lâm Lệ còn đang sửng sốt, Chu Hàn đã trực tiếp đứng
lên cầm cặp công văn từ phía sau bàn làm việc đi ra ngoài, nói với cô nói: “Đi
thôi.”

Lúc này Lâm Lệ mới hoàn hồn, gật đầu, chỉ nói nói:
“Nha.”

Khi đến nhà An Nhiên, cô liền bị An Nhiên lôi kéo vào
phòng ngủ chính, An Nhiên thần thần bí bí hỏi chuyện cô và Chu Hàn thế nào, thật
ra thì nhiều lần cô đã muốn nói đến miệng rồi, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nói cô
nhát gan cũng tốt nói cô khác người cũng được, chẳng qua là cô không muốn nếu về
sau cô và Chu Hàn thật không thành, đến lúc đó lại khiến An Nhiên lo lắng, khổ
sở vì cô.

Lâm Lệ không biết lần này Chu Hàn tới nói chuyện gì với
Tô Dịch Thừa ở phòng khách, đến lúc cô và An Nhiên đi ra khỏi phòng thì Chu Hàn
đã đi rồi, trong phòng khách chỉ còn Tô Dịch Thừa ngồi ở trên ghế sa lon một tay
lật xem công văn đặt trên bàn trà.

Chu Hàn không đợi cô mà đi thẳng khiến Lâm Lệ có chút
bất ngờ, nhưng mà việc Chu Hàn đi trước dường như đã làm cho An Nhiên tin tưởng
giữa cô và Chu Hàn không có gì, lôi kéo cô lại nói mấy câu, này mới cho cô rời
đi.

Ra khỏi thang máy vừa định bắt xe về công ty, nâng mắt
nhìn thấy chiếc xe Cayenne màu đen của Chu Hàn đang đỗ trước cửa tòa nhà, cửa sổ
xe mở ra, giờ phút này anh đang ngồi ở bên trong xe như đang nghĩ gì
đó.

Lâm Lệ tiến lên, gõ lên vành cửa xe, đợi anh quay đầu
lại, mới hỏi: “chưa đi à.”

Chu Hàn nhìn cô, chỉ nói: “Chờ em.”

Có lẽ bản thân Lâm Lệ cũng không nhận thấy được, khi
nghe thấy anh nói đợi cô thì miệng cô nở nụ cười nhàn nhạt, không quá rõ ràng,
rất mơ hồ, nhưng vẫn là có.


“Lên xe đi.”

Lâm Lệ gật đầu, chỉ nhẹ giọng đáp: “ừ.” Vòng qua đầu xe
trực tiếp lên xe từ bên kia, ngồi lên ghế lái phụ.

Buổi tối khi Chu Hàn và Lâm Lệ tan việc ăn cơm ở bên
ngoài xong rồi cùng nhau về, mở cửa đi vào trong nhà, thế mà đèn lại đang
sáng.

“Sáng nay lúc đi em nhớ đã tắt đèn rồi a?” Lâm Lệ có
chút nghi hoặc lẩm bẩm.

Chu Hàn thả cặp công văn trong tay lên trên cái tủ bên
cạnh, cúi người xuống chuẩn bị lấy dép lê từ bên trong ra, mở tủ giày vừa hay
nhìn thấy một đôi giày to và một đôi nhỏ ở tầng thấp nhất.

Thay dép ngẩng đầu nói: “Là mẹ và Tiểu Bân
tới.”

Lâm Lệ sửng sốt, cúi đầu nhìn thấy giày dép trên tủ
giày, đổi dép vội nói: “em qua xem một chút.” Nói xong vội vã chạy vào phòng
Tiểu Bân.

Khẽ gõ cửa, không nghe thấy đáp lại, Lâm Lệ nhẹ nhàng
đẩy cửa đi vào, chỉ thấy thăng bé kia đang nằm trên giường ngủ, mẹ Chu ở bên
cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng nó, miệng thì khẽ ru.

Lâm Lệ muốn mở miệng, lại bị mẹ Chu ngăn lại, chỉ thấy
mẹ Chu đưa tay đặt ở khóe miệng làm động tác đừng lên tiếng, ý bảo cô đừng nói
chuyện.

Lâm Lệ vội vàng gật đầu, hơn để càng bước nhẹ, tới bên
giường, thằng bé kia đang nhắm mắt nằm đó, trên trán còn dán miếng hạ sốt, mí
mắt khẽ run rẩy, nhìn ra được ngủ không hề sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sốt cao mà
vẫn đỏ bừng.

“Mẹ, như thế nào, còn chưa hạ sốt sao?” Lâm Lệ nhìn
thằng bé, nhỏ giọng hỏi mẹ Chu.

Mẹ Chu nhẹ giọng đáp, “đã khá hơn so với hôm qua rồi,
nhưng mà vẫn còn hơi sốt.” Nhìn cháu trai, vẻ mặt mẹ Chu đau lòng và thương
xót.

Sợ làm ồn thằng bé, Lâm Lệ cũng không nói cái gì nữa,

đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó.

Chu Hàn cũng từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, đã cởi áo
khoác tây trang mặc được một ngày, lúc này chỉ mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo
được xắn lên đến khuỷu tay.

Mẹ Chu thấy anh đến, quét mắt một cái, sắc bén như một
cây đao, một đao có thể chém anh bị thương.

Chu Hàn chỉ liếc mắt đi, coi như không nhìn thấy, đi
thẳng tới bên cạnh Lâm Lệ, đứng ở đầu giường nhìn thằng bé, nhìn một lúc lâu,
cuối cùng cũng không nói một câu hay là đưa tay ra chạm đến, trực tiếp xoay
người ra khỏi gian phòng.

Thấy anh muốn đi, mẹ Chu vội vàng xuống giường, đi giày
rồi vội chạy ra ngoài.

Lâm Lệ lo lắng hai người bọn họ xảy ra xung đột, liếc
nhìn thằng bé, xác nhận lúc này nó đã ngủ say, hô hấp chầm chậm vững vàng rồi,
cũng vội vàng xoay người ra khỏi gian phòng, đưa tay đóng cửa
lại.

Lâm Lệ đến phòng khách không thấy người, chỉ nghe có
tiếng truyền ra từ bên trong thư phòng, bất chấp tất cả, vội vàng bước nhanh về
phía thư phòng.

Cửa thư phòng khép hờ, lần này mẹ Chu thật sự tức giận
rồi, giọng nói cao vút: “mẹ bảo con quay về thăm nó một chút, con đùn đẩy bận
việc, được lắm, bây giờ mẹ đưa thằng bé về đây, con xem nó có được
không!”

Chu Hàn không nói chuyện, đứng bên cửa sổ đưa lưng về
phía mẹ mình.

Về chuyện Chu Hàn đối đãi với Tiểu Bân, mẹ Chu thật sự
rất tức giận, cả người kích động nói: “bây giờ con muốn làm gì, con con phát sốt
lên bảo con đến xem một cái mà con cũng không chịu, trước đây mẹ và ba con đối
với con như thế sao? Tại sao bây giờ con lại đối với tiểu Bân như
thế!”

Chu Hàn vẫn không nói lời nào, đứng thẳng người trước
cửa sổ, ánh mắt nhìn thẳng ra bên ngoài.

“Chu Hàn, con khiến mẹ quá thất vọng rồi, bất kể con và
Lăng Nhiễm cãi nhau không vui thế nào, nhưng dù thế nào tiểu Bân vẫn là con trai
con, con sinh ra nó, thì con có nghĩa vụ chăm sóc cho nó!” mẹ Chu chỉ ngón tay,
tâm tình có chút kích động.

Ngoài cửa, Lâm Lệ có chút lo lắng nhìn Chu Hàn, cô nhìn
thấy khi mẹ Chu nói tiểu Bân là con trai anh, hai tay hai bên hông anh nắm thật
chặt, Lâm Lệ nhìn chằm chằm anh, trong lòng thật sự đổ mồ hôi thay anh, rất sợ
anh không nhịn được một cái liền thốt ra rằng Tiểu Bân không phải con trai
anh!


Nhưng mà hiển nhiên khả năng tự kiềm chế của Chu Hàn rất
tốt, Lâm Lệ không biết anh biết chuyện này từ lúc nào, nhưng mà nhất định là
không ngắn, cô cũng không biết anh dùng tâm tình gì để mang thằng bé theo, nhưng
hẳn là không dễ dàng gì.

Thư phòng đột nhiên rơi vào im ắng, mẹ Chu cũng không
nói nữa, Chu Hàn trước sau không hề mở miệng, lúc này Lâm Lệ đứng ở cửa không
biết là nên đi vào hay là không nên đi vào, đứng ở cửa ngần ngừ
mãi.

Một lúc lâu, mẹ Chu mở miệng lần nữa nói: “Chu Hàn, con
nói cho mẹ biết, con đối với Tiểu Bân như vậy có phải là vì Lâm Lệ
không?”

Lâm Lệ đứng cửa nghe vậy, vừa muốn mở miệng giải thích,
đã nghe thấy Chu Hàn mở miệng nói: “không liên quan đến Lâm Lệ, mẹ đừng nghĩ
lung tung.” (VL: nhắc đến chị là anh mở miệng ngay.
^_^)

Mẹ Chu tiến lên, tức giận xoay người anh lại, nhìn chằm
chằm mắt anh, nói: “vậy thì con đối xử với Tiểu Bân như vậy là vì Lăng Nhiễm
phải không?”

Chu Hàn mấp máy miệng, lại bắt đầu không
nói.

“Thật sự là bởi vì cô ta?” mẹ Chu tức giận, nói: “Lăng
Nhiễm cái loại phụ nữ đó căn bản là không đáng, trước đây con vì cô ta mà ruồng
bỏ tình nghĩa anh em, ruồng bỏ cha mẹ, những điều này còn chưa đủ sao, giờ đã
chia tay vì sao còn phải liên lụy đến tình cha con của con và tiểu Bân! Còn có,
con có biết hiện giờ bên cạnh con còn có Lâm Lệ hay không, con còn nghĩ đến Lăng
Nhiễm thế này có xứng đáng với Lâm Lệ không? Có xứng đáng với cha mẹ Lâm Lệ đã
giao con gái họ cho con không?”

Chu Hàn có chút đau đớn nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang
một bên, cũng đúng vào lúc quay đầu đi vừa vặn bắt gặp Lâm Lệ đứng ngoài cửa,
ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

Mẹ Chu còn muốn nói điều gì, lại đột nhiên phát hiện ánh
mắt anh có phần không bình thường, nhìn theo ánh mắt anh, lúc này mẹ Chu mới chú
ý tới Lâm Lệ đứng ở cửa, sắc mặt đột nhiên biến đổi, dường như là sợ cô nghe
được cái gì lại hiểu lầm, khẽ kéo áo Chu Hàn, nói với Lâm Lệ: “Tiểu Lệ, tiểu Lệ
đến đây lúc nào?”

Lâm Lệ cũng có chút bị động lúng túng cong cong môi,
gượng cười chỉ nói: “vừa mới đến.” Nói xong đi về phía bà, vừa đi vừa nói: “mẹ,
tối nay ở lại đi, chờ con đi dọn phòng cho mẹ.”

Mẹ Chu gật đầu, chỉ khẽ cười nói: “được được.” Nụ cười
kia lúng túng có chút cứng ngắc.

Lâm Lệ cười cười, quay đầu liếc nhìn Chu Hàn, lúc này
mới lôi kéo mẹ Chu cùng ra khỏi thư phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận