Bất Ái Thành Hôn

Ngày hôm sau Chu Hàn bị trợ lý
Từ gọi điện thoại làm tỉnh giấc, bởi vì có một văn kiện giấy tờ rất quan trọng
cần Chu Hàn xem qua, hơn nữa còn phải có chữ ký của anh mới được, cho nên trợ lý
Từ mới điện thoại đặc biệt hỏi giờ mang tài liệu đến nhà cho anh hay là đợi anh
ở công ty.

Chu Hàn vẫn còn nằm ở trên
giường, một tay nắm điện thoại đặt bên tai, một tay giơ lên đặt ở trên trán, đầu
óc như một cỗ máy công việc hoạt động không ngừng, dường như đầu sẽ nổ tung
vậy.

Thật lâu cũng không nghe thấy
tiếng Chu Hàn trả lời, trợ lý Từ không có chút chắc chắn gọi khẽ, “Tổng giám
đốc?”

Chu Hàn đưa tay gõ vào cái đầu
như muốn vỡ ra, lúc sau mới mở miệng nói: “Để lát nữa tôi sẽ qua công
ty.”

Biết được đáp án của anh, biết
mấy ngày qua anh bận rộn phiền lòng, trợ lý Từ cũng không dám nhiều lời, chỉ
nói: “Vâng, tôi biết rồi, Tổng giám đốc tôi cúp điện thoại trước.” Vừa nói liền
muốn cúp điện thoại.

“Chờ một chút.” Chu Hàn mở
miệng, giọng nói vẫn còn chút say rượu của ngày hôm qua.

“Tổng giám đốc còn có việc
gì?” Bên kia điện thoại trợ lý Từ hỏi.

Chu Hàn im lặng một lúc, mới mở
miệng nói: “Giúp tôi liên lạc với các tạp chí lớn, xế chiều tôi muốn họp
báo.”

“Vâng về chuyện những bài báo
nặc danh kia?” trợ lý Từ thử hỏi.

Chu Hàn không trả lời thẳng,
chỉ nói: “Cứ làm theo lời tôi bảo.”

“Vâng, tôi biết rồi.” trợ lý
Từ cũng không hỏi nhiều nữa, nói xong trực tiếp cúp điện
thoại.

Cúp điện thoại xong, đầu Chu
Hàn vẫn còn đau như muốn nổ tung, nhíu chặt lông mày ném điện thoại sang một bên
ở trên tủ đầu giường, xoay người lúc này mới biết là bên cạnh đã trống không, sờ
thấy lạnh như băng như không có người đã ngủ.

Đứng lên mới phát hiện toàn
thân trần truồng, cúi đầu thấy quần áo hôm qua mình mặc ném trên sàn
nhà.


Chu Hàn ngẩn người nhìn quần áo
trên mặt đấy, nhớ lại tối hôm qua Tô Dịch Thừa đưa anh trở về, lúc vào nhà trong
dạ dày khó chịu cho nên trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh, sau đó trí nhớ của anh
vì rượu mà có chút mơ hồ, nhưng vẫn ấn tượng với chuyện hôm qua anh cùng Lâm Lệ
hoan ái.

Không suy nghĩ nhiều gì nữa,
trực tiếp nhặt quần áo trên mặt đất ném vào phòng tắm, sao đó lại từ phòng quần
áo cầm lấy y phục sạch sẽ đi vào nhà tắm lần nữa.

Lúc sau từ phòng tắm đi ra Chu
Hàn đã rửa mặt trang phục chỉnh chu, ra khỏi phòng cũng không thấy Lâm Lệ ở
phòng khách, không cần đoán, có lẽ bởi vì cô đã từng bị mất con, nên cô đối với
Tiểu Bân quan tâm yêu thương vô cùng như đối với con ruột mình sinh
ra.

Nhẹ nhàng đi tới phòng con
trai, cửa phòng đóng, Chu Hàn nghe thấy trong phòng con có tiếng khóc rất nhỏ,
cũng nghe thấy tiếng Lâm Lệ ôn nhu kiên nhẫn an ủi.

Hắn nghe thấy trong phòng, Lâm
Lệ ôm thằng bé nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bân, dì làm bữa sáng cho con ăn được
không?”

Thằng bé cũng không nói lời
nào, nhìn qua khe cửa mở Chu Hàn có thể thấy thằng bé đưa tay ôm chặt eo Lâm Lệ,
đầu còn vùi vào ngực mũi vẫn còn đỏ đỏ.

Lo lắng thằng bé còn nhỏ không
được đói bụng, Lâm Lệ vỗ về đầu nó, nhỏ giọng nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Tiểu Bân
phải ăn cái gì đó mới có sức lực.”

Thằng bé vẫn không buông tay,
lần này lắc đầu mở miệng nói nhỏ: “Không, không đừng bỏ con lại một mình.” Vừa
nói chuyện, giọng nói mang theo tiếng khóc nữa nở, khiến người ta nghe thấy thật
đau lòng.

Lâm Lệ cúi đầu khẽ hôn lên đầu
của bé, biết lần này đã xúc phạm tới bé, trong lòng lại càng đau lòng, nhưng vẫn
quan tâm thân thể của bé, hôm qua đã một ngày không ăn gì rồi, hơn nữa còn khóc
lâu như vậy, nếu không cho bé ăn ít đồ, cô lo lắng thân thể của bé sẽ không chịu
được, dù sao cũng là trẻ con, không thể so sánh với người lớn
được.

“Tiểu Bân, dì không đi, không
có rời xa Tiểu Bân, dì chẳng qua là đi phòng bếp, nấu chút cháo cho Tiểu Bân ăn
được không?” Lâm Lệ dụ dỗ.

Thằng bé thật sự sợ, vẫn lắc
đầu, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Con không đói bụng.”

Làm sao có thể không đói bụng,

Lâm Lệ buông bé ra, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mỉm
cười thản nhiên nói có chút khoa trương : “Tiểu Bân không đói bụng là dì đói
bụng, ngày hôm qua bởi vì Tiểu Bân không ăn cái gì nên dì cũng không ăn, hiện
tại thì bụng rất là đói.” Nói xong còn đưa tay để lên bụng, cố gắng làm cho biểu
hiện của mình giống thật một chút.

Đôi mắt to đen láy mang theo
của thằng bé nhìn cô, một lúc lâu, dường như đã quyết tâm điều gì đó, lúc này
mới gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy dì phải nhanh trở lại một
chút.”

Lâm Lệ sờ sờ đầu bé, nghĩ thầm
có lẽ nên tìm chút chuyện gì để nói phân tán sự chú ý của bé, cho nên mở miệng
nói: “Tiểu Bân có muốn cùng dì đi ra ngoài, đi ra phòng khách xem TV, dì giúp
con bật phim hoạt hình con thích nhất có được hay không?”

Bé suy nghĩ một chút, cuối cùng
lắc đầu, “Không cần, ba nhìn thấy con sẽ không vui.”

Lâm Lệ nhìn nó, trong lòng
không khỏi thở dài, hơn nửa tháng này thật vất vả mới bồi dưỡng được lòng can
đảm của nó cùng tình cảm với Chu Hàn trải qua chuyện hôm qua lại một lần nữa
quay về lúc đầu.

Đau lòng hôn lên đầu của bé,
không miễn cưỡng nó nữa, chỉ nói: “Dì rất nhanh trở lại”

Bé gật đầu, ánh mắt không hề
chớp mắt nhìn cô.

Lâm Lệ sờ sờ đầu nó, lúc này
mới ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng Tiểu Bân giờ Lâm
Lệ mới phát hiện Chu Hàn dựa lưng vào vách tường đứng một bên, giờ phút này chỉ
thấy mặt anh căng thẳng, hai bên tay cũng nắm thật chặt thành nắm
đấm.

Lâm Lệ đột nhiên nhớ tới hôm
qua lúc nửa đêm đang ngủ anh gọi tên ai đó, tâm không khỏi vô cùng đau đớn, khẽ
cắn môi rời tầm mắt. Tối hôm qua cô tắm rửa xong liền trực tiếp tới phòng Tiểu
Bân, cô không còn cách nào tiếp tục nằm bên cạnh anh nữa, từ thời điểm cô cắt
mái tóc của mình, đã tự nói với chính mình, cô tuyệt đối không làm thế thân của
người khác.

Có lẽ ban đầu cô bởi vì yêu mà
ủy khuất mất mười năm ở bên cạnh người đã có bóng hình khác ở trong lòng, nhưng
cô không bao giờ có thể u mê như vậy nữa, bởi vì cô không còn mười năm khác có
thể hoang phí, đồng thời cô cũng hiểu một việc, đó chính là tình yêu khắc cốt
ghi tâm dù bạn có tốn bao nhiêu thời gian cùng sức lực cũng không thể thay thế,

Trình Tường là vậy, Chu Hàn cũng thế.

Cô sẽ không còn ngu ngốc tin
tưởng thời gian có thể thay đổi tất cả, tình yêu là hành động hấp tấp, hiện tại
cô không còn trẻ nữa, không hề còn muốn vì ai, chỉ có cuộc sống của mình, vì
mình cũng là vì người nhà.

Thật ra thì cô cũng nên cảm
thấy may mắn, may mắn nên lần này cũng không lún quá sâu, may mắn mình cũng
không có cùng An Nhiên cùng cha mẹ nói thêm điều gì mặc dù không muốn bọ họ quá
vui mừng hay quá hi vọng, nhưng ít ra không để cho bọn họ buồn cùng thất
vọng.

Liếc mắt, cố gắng quên đi đau
đớn trong lòng, Lâm Lệ đi qua anh tiến thẳng đến phòng bếp.

Chu Hàn theo cô đi ra ngoài,
khi đến phòng khách mới trầm giọng nói: “Anh đến công ty.”

Lâm Lệ không xoay người lại
cũng không có trả lời, chỉ lãnh đạm (lạnh nhạt) khẽ gật
đầu.

Chu Hàn cũng không chú ý đến vẻ
lạnh nhạt của cô, chỉ cầm lấy công văn nhét vào cặp tối qua để trên ghế salon,
sau đó trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Xé chiều khi Tiểu Bân đang ngủ,
Lâm Lệ nhận được điện thoại của mẹ Chu, từ trong giọng nói cô hiểu được sự quan
tâm của mẹ Chu đối với Tiểu Bân, nhưng cũng đồng thời nghe được trong đó còn có
sự nhàn nhạt xa cách, bà cũng không hỏi rõ ràng, nhưng mà Lâm Lệ nghe được bà
đối với thân thế của Tiểu Bân có hoài nghi và bận tâm.

Lâm Lệ hiểu tâm tình của bà,
không nhiều lời, tránh những vấn đề nhạy cảm, chỉ nói cô có thể chiếu cố tốt
thằng bé.

Phút cuối trước lúc cúp điện
thoại, mẹ Chu có nói một câu sâu xa, “Tiểu Lệ, con ủy khuất
rồi.”

Lâm Lệ nghe trong giọng bà có
chút áy náy, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Tiểu Bân cũng giống như là con ruột
của con.”

Cô đau lòng vì Tiểu Bân, vẫn là
cho rằng mình không thể khiến cho đứa con ngoài ý muốn kia của mình hưởng tình
thân của mẹ, nên ông trời để cô tái giá đưa Tiểu Bân đến bên cô, cho dù tất cả
mọi người không muốn nó ( Tiểu Bân), cô cũng sẽ không bỏ nó, giống như
cô bảo đảm với đứa con lúc trước, cô sẽ không bỏ nó (đứa bé trong bụng Lâm
Lệ).

Sau khi nghe điện thoại trong
lồng ngực Lâm Lệ thấy rầu rĩ khó chịu, muốn gọi điện thoại cho An Nhiên, nhưng
lại nghĩ cô ấy vẫn còn đang lo lắng thân thể của mẹ Cố cũng không muốn vì mình
mà phải bận tâm.

Nghe tới mẹ Lâm, Lâm Lệ đột
nhiên muốn khóc, không biết cảm xúc từ đâu tới, đến rất mãnh liệt và dữ dội,
muốn nhịn mà không được. Cuối cùng giống như đứa bé cầm lấy điện thoại mà

khóc.

Cô khóc như thế khiến mẹ Lâm
thấy sợ hãi liền kêu lên, “Lâm Lệ, sao vậy? Sao lại khóc, mau nói cho mẹ truyện
gì đã xảy ra?” Mẹ Lâm nói xong, liền đưa cho ba Lâm, ông cũng không biết tình
huống thế nào, lo lắng đến nhảy chân ( ý là cuống quýt) cho đầu dây
điện thoại bên kia, dành lấy điện thoại trong tay mẹ Lâm nói thẳng: “Tiểu Lệ,
tại sao, có phải là bị người ta khi dễ, đừng khóc, nói cho ba, ba sẽ làm chủ cho
con.”

Lâm Lệ khóc một lúc lâu mới
ngừng lại, đưa tay vừa lau nước mắt vừa nức nở, vừa không muốn làm cho ba mẹ lo
lắng cho mình, chỉ đành nói: “Không có, không có.”

“Vậy sao con lại khóc, nhất
định đã xảy ra chuyện, nói cho ba, đã xảy ra chuyện gì?” Ba Lâm rõ ràng là không
tin.

“Không có, thật không có.” Lâm
Lệ chống chế trả lời.

Bên kia điện thoại ba Lâm còn
muốn nói điều gì, điện thoại di động lại mẹ Lâm đoạt lấy, bên tai truyền tiếng
mẹ Lâm hỏi: “Tiểu Lệ, nói cho mẹ, có phải là cùng Chu Hàn cãi nhau hay
không?”

Mẹ Lâm vừa nói như vậy, Lâm Lệ
thật vất vả mới đè được ý muốn khóc giờ lại trỗi dậy, trong lòng không khỏi đau
lòng cùng thương tâm sao mà có thể đè nén được, giữ điện thoại di động để xa ra:
“Không có, không có, thật không có.”

“Vậy tại sao con
khóc?”

“Con, con…” Lâm Lệ không nói
nên lời, cuối cùng như là chấp nhân, tùy tiện lấy mấy lý do, “Thật ra thì, thật
ra thì cũng không có gì, bởi vì có chút chuyện nhỏ, con và anh ấy có to tiếng
mấy câu.”

Nghe vậy, mẹ Lâm cười nói :
“Đứa ngốc, hai vợ chồng bất đồng va chạm là khó tránh khỏi, đầu giường gây lộn
cuối giường hòa, cuộc sống vợ chồng cũng là một môn nghệ thuật, thỏa hiệp cùng
khiêm nhường là nghệ thuật, hai người nhất định phải hiểu cho nhau, phải đứng ở
góc độ của đối phương để nhìn nhận vấn đề, như vậy mới có thể hiểu được tâm tình
của đối phương, biết không?”

Không muốn mẹ lo lắng, Lâm Lệ
gật đầu, hùa theo lời của cô nói: “Vâng, con nghe mẹ.”

Chỉ nghĩ là đơn giản bọn họ vợ
chồng cãi nhau, mẹ Lâm truyền thụ hết đạo lý kinh nghiệm ngộ ra qua ba mươi mấy
năm hôn nhân nói với Lâm Lệ: “Tiểu Lệ, kết hôn không phải là hai người hòa hợp
nhau mà bắt đầu, vấn đề các con phải đối mặt còn rất nhiều, nhưng nếu hai người
đồng lòng cùng nhau, như vậy dù có chuyện gì cũng không sợ, cuộc sống vợ chồng
quan nhất là nói chuyện, cho nên tìm Chu Hàn hai đứa ngồi nói chuyện thật tốt,
biết không?”

Lâm Lệ chỉ có thể gật đầu, đưa
tay lau nước mắt trên mặt, may mà cô còn có cha mẹ, dù thế nào cô cũng có thể
như đứa trẻ khóc ở trước mặt bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận