Chu Thế Tước ngặm lấy cánh môi hồng đào của cô, lần này đã dịu dàng hơn những lần trước rất nhiều, nó khiến cô có cảm giác như được nâng niu trong lòng bàn tay, sợ sẽ khiến cô bị đau. Nhưng mà… có lẽ đó cũng chỉ là ảo giác của cô.
Chỉ một lúc sau, cô đã bị dẫn dụ vào hang sói, Chu Thế Tước lột sạch hết quần áo trên người cô ra, anh cúi người xuống, gặm lấy nhũ hoa của cô, không ngừng liếm mút và nắn bóp.
Mễ Nhu sợ hãi nhắm chặt hai mắt, thậm chí đến thở cô còn không dám thở, nhưng lần này, cảm híac vô cùng kì lạ, mỗi hành động của anh đều rất nhẹ nhàng, không chút thô bạo.
“Ông chủ… dừng… dừng lại đi, tôi… tôi không muốn.”
“Không phải cô thích tôi sao? Cô thật sự muốn từ chối tôi?”
“Nhưng… tôi không thích như vậy, tôi không thích ông chủ như vậy.”
“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cho cô biết thế nào là sung sướng.”
Chu Thế Tước chậm rãi cho hai ngón tay vào bên trong huyệt đạo của cô, nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm vào.
“Ưm… ư… đừng…” Mễ Nhu cong eo lên, cơ thể bất chợt run rẩy, không có cách nào thả lỏng.
Anh cắn nhẹ vào môi cô, bên dưới vẫn không ngừng ra vào: “Khít thật, lại còn không ngừng rỉ nước ra bên ngoài. Nếu như bây giờ mà tôi cho vào có phải cô sẽ lên đỉnh không? Hửm?”
“Tôi… tôi không biết.” Giọng cô run run, hai mắt vẫn nhắm nghiền vì sợ hãi, bờ môi cắn chặt, cảm giác vô cùng kì lạ.
Chu Thế Tước đột nhiên nâng đùi cô lên, anh vùi đầu vào nơi bí hiểm của cô, dùng lưỡi liếm ở nơi đang nhô lên kia, ngón tay vẫn không ngừng vào rồi lại ra.
“Ưm… ư… hức… không…” Mễ Nhu không kiềm chế được giọng của mình, cô vội vàng bịt miệng lại, thậm chí còn không dám mở mắt ra nhìn anh.
Bên trong cô đang thít chặt lại, cứ có cảm giác như bản thân đang ở trên mây, không thể nói rõ được rốt cuộc thì sự sung sướng đó là gì. Cô chỉ cảm thấy xấu hổ và lúng túng, nếu có thể, cô ước gì bản thân có thể ngất đi vào lúc này, như vậy thì cô sẽ không cần trải qua những cảm giác lạ lùng và đáng sợ này.
Chu Thế Tước bỗng ra vào nhanh hơn đồng thời chiếc lưỡi điêu luyện cũng hoạt động hết công xuất của nó, anh ép cô đến phát điên, khiến không ngừng rùng mình và phát ra những âm thanh kì lạ mà đến chính bản thân cô cũng không ngờ được.
“A… ứm… ức… ư…”
Chu Thế Tước giữ chặt lấy đùi cô, anh ép cô phải dạng chân rộng ra đồng thời nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng đang tuôn trào ra từ khe nhỏ, khoé môi giương lên đầy thích thú.
“Nhiều nước thật!”
Mễ Nhu thở hổn hển, cô có cảm giác như mình sắp bị trút cạn hết sức lực, thậm chí còn không đủ sức để cử động.
Chu Thế Tước phì cười, anh thở hắt ra, thì thầm bên tai cô: “Còn chưa vào việc chính mà cô đã không chịu nổi rồi? Nhưng mà dáng vẻ của cô bây giờ, tôi thật sự rất thích.”
Nói xong anh liền cầm lấy của quý của mình, từ từ chậm rãi tiến sâu vào bên trong cô, mặc dù đã rất dịu dàng nhưng Mễ Nhu vẫn không có cách nào làm quen với việc này, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, trước mắt như có hơi nước, vừa chớp mắt một cái thì nước mắt đã trào ra.
Chu Thế Tước dùng tay lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên khoé mắt cô, thân dưới vẫn liên tục thúc sâu vào bên trong, phải nói là sướng đến phát điên, nó khiến cho anh cảm thấy chỉ vậy thôi là không đủ.
Anh cúi người xuống hôn lên đôi môi cô, thỉnh thoảng cơ thể lại run rẩy, không chịu được mà cắn vào đầu lưỡi cô.
“Ưm… to… to quá… ông chủ… đau…”
“Không sao đâu, sẽ sướng ngay thôi.”
Anh đan lấy mười ngón tay của cô, thẳng lưng đâm vào, thi thoảng lại ngửa đầu về phía sau thở hắt ra một tiếng.
“Hự! Ha! Ha! Chết tiệt! Cái lỗ của cô… sướng chết mất!”
“Đừng mà… chậm lại… chậm một chút… tôi… ưm…”
Mễ Nhu ra sức van xin nhưng anh thậm chí không chậm lại mà còn đâm một cách dứt khoát và mạnh mẽ hơn, cứ như muốn đâm xuyên qua cơ thể của cô vậy.
Đột nhiên, Chu Thế Tước kéo lấy eo cô về phía mình, anh liên tục ra vào và thúc vào nơi tận cùng của cô, đến khi đã đạt đến cảm giác cực khoái, trên trán anh nổi đầy gân xanh, anh nghiến răng, không nhịn được nữa mà để thứ dịch lỏng đó xuất ở bên trong cô, nhiều đến mức chảy tràn ra bên ngoài.
“Hự! Mẹ kiếp! Tôi không biết cô lại đáng yêu như vậy đấy.”
Chu Thế Tước rút thứ đó ra khỏi người cô, ánh mắt nhìn vào nơi chứa dịch trắng đó có phần d.âm đ.ãng, thậm chí còn đắc ý nhếch môi, dùng tay bịt chặt lỗ nhỏ không cho phép nó chảy ra ngoài.
“Nếu cô mà để nó rơi ra dù chỉ một giọt, tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Anh cắn vào ngực cô, khiến cô đau đớn phải mở mắt ra nhìn anh.
“Tôi… tôi… tôi không muốn nữa, anh tha cho tôi đi được không? Sẽ chết mất!” Cô khẽ giọng, ánh mắt nhìn anh mỏng manh và yếu ớt như thể sắp tan ra thành nước.
Chu Thế Tước nở nụ cười trào phúng, sau đó lại cho thứ gân guốc kia vào người cô mà không báo trước, khiến cho cô hoảng sợ giật nảy người.
“Ức… không… đừng…”
“Gì đây? Tôi vừa cho vào mà cô đã “ra” rồi? Còn dám nói là không muốn?”
“Không phải như vậy… tôi… tôi… tôi…”
“Sao hả? Có phải là do tôi làm cô thấy sướng?”
“Tôi… không biết.”
“Không biết? Vậy thì tôi sẽ làm đến khi nào cô biết mới thôi.”