Cảm giác phải sống trong lo lắng và khổ sở là như thế nào?
Chính là cái cảm giác ăn bữa nay, lo bữa mai, mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống. Thảm hại đến mức mỗi bữa chỉ có thể ăn cháo để lót dạ, còn phải tưởng tượng rau là thịt, mắm muối là cá, xem đó là sơn hào hải vị mà vui vẻ mỉm cười, nhưng thật ra là cười ra nước mắt.
Năm đó, ba cô bệnh nặng, mẹ cô thì chỉ kiếm được vài đồng ít ỏi, phải đi vay mượn khắp nơi mới có tiền chi trả viện phí, đã vậy còn bị người khác mắng nhiếc, nói những lời khó nghe.
Cái cảnh đói khổ và tù túng đó đã ám ảnh cô cho đến tận ngày hôm nay, vậy nên mỗi phút mỗi giây cô đều suy nghĩ phải làm việc thật chăm chỉ để kiếm tiền, phải tiết kiệm để có tiền dư giả gửi về cho gia đình, để ba mẹ cô đỡ phải khổ sở, đỡ phải vất vả.
Thật ra, anh cảm thấy cô tâm cơ, cảm thấy cô thấp hèn, bần tiện cũng không sai, bởi về trên thế giới này không chỉ có một mình anh nghĩ vậy mà còn có hàng trăm, hàng nghìn người khác cũng suy nghĩ giống như anh.
Nhưng mà, bởi vì đó là anh nên cô mới cảm thấy đau lòng, mới thấy bị tổn thương. Tại vì trong lòng cô anh là một người cực kì, cực kì tốt, cô chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ ghét cô đến mức này, còn muốn lấy tiền ra để làm một cuộc trao đổi, như vậy có khác nào là cô đang bán thân chứ.
Mà vốn dĩ, Mễ Nhu chưa từng cảm thấy thiệt thòi khi dành lần đầu cho người mình thích. Mặc dù là đêm đó không phải là dành cho cô, cũng không phải là do cô tự nguyện.
...
Mễ Nhu được quản gia phân công quét dọn phòng chứa đồ, bên trong có rất nhiều quần áo của anh, nào là sơ mi trắng, sơ mi đen, sơ mi màu, áo vest, giày, cà vạt, tất cả đều được phân loại ra một cách ngăn nắp và trật tự.
Và đặc biệt là, mọi thứ ở đây đều mang theo mùi hương của anh, một mùi hương dịu nhẹ và nam tính.
Mễ Nhu to gan ngửi mùi hương trên áo sơ mi của anh, khoé môi bất giác mỉm cười, không có cách nào che giấu được một trái tim thiếu nữ.
Nhưng, ở trong góc tủ, cô chợt nhìn thấy trên cổ của một chiếc áo sơ mi trắng có một vết son đỏ do phụ nữ để lại, lúc này nụ cười của cô dần trở nên méo mó.
Thì ra, bên ngoài còn có rất nhiều người phụ nữ khác quay quanh anh, xem ra cô cũng chỉ là một ngọn cỏ trong hàng vạn bông hoa mà thôi, vốn dĩ không đáng để anh phải để mắt đến. Nếu không phải do gương mặt cô giống với cô ấy thì có lẽ... anh cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy cô.
Bỗng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, trong lòng Mễ Nhu hốt hoảng, cô vội vàng trốn sau giá treo quần áo, cũng không hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy chột dạ.
"Cạch!"
Tiếng mở cửa vang lên, Chu Thế Tước bước vào, anh đi đến bên tủ quần áo, thong thả cởi từng chiếc cúc áo.
Qua khe hở, Mễ Nhu đã nhìn thấy bờ vai rộng và tấm lưng tràn của anh, trông vô cùng mạnh mẽ và quyến rũ.
Nhưng cô sợ hãi nhanh chóng thu mắt lại, gáp gáp muốn rời khỏi nơi này trước, nếu không, khi bị anh phát hiện ra, anh chắc chắn sẽ lại hiểu lầm cô.
Chỉ là, mọi chuyện không dễ dàng như cô nghĩ, Chu Thế Tước đột nhiên lại bước về phía này. Cơ thể Mễ Nhu bắt đầu run lên, sắc mặt tái nhợt, cô bấu chặt tay vào váy, hai mất nhắm nghiền, cô cho rằng nếu như cô không thấy anh thì anh cũng sẽ không thấy cô.
"Là kẻ nào? Còn không mau bước ra đây?" Anh lạnh giọng, dáng vẻ cứ như muốn đánh người.
Cô hoảng loạn đến mức không dám cử động, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Xoạt!"
Chu Thế Tước kéo giá treo quần áo sang một bên, anh cau mày, lạnh lùng nhìn cô, khiến bầu không khí xung quanh cũng vì vậy mà bị đóng băng.
Trong lúc này, Mễ Nhu không biết nên giải thích như thế nào, thậm chí cô còn không có cách nào mở miệng nói chuyện.
"Lại là cô? Xem ra những điều mà tốt qua tôi nói với cô cô đều quên cả rồi?" Anh trầm giọng, trên người toả ra một loại khí tức bức người khiến người ta bất chợt run rẩy.
Mễ Nhu vốn dĩ là một kẻ không bản lĩnh, cô mím chặt môi, bờ vai run run có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Tôi... tôi chỉ là vào đây quét dọn thôi, tôi... không cố ý... nhìn... nhìn trộm anh thay đồ đâu." Cô nhỏ giọng, ánh mắt né tránh không biết nên nhìn đâu mới đúng.
"Vậy thì tại sao cô lại trốn?" Anh hỏi cứ như là thẩm vấn tội phạm, quả thật vô cùng doạ người.
"Tôi... tôi..."
"Sao hả? Không giải thích được?" Anh nheo mắt lại, bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.
"Lư Mễ Nhu, cô có còn nhớ là tôi đã nói gì với cô không hả?" Anh thấp giọng, có đôi phần chế giễu sau đó lại dột nhiên quát lớn: "Tôi nói là cô cút xa tôi ra một chút, đừng xuất hiện trước mật tôi cô có nghe không? Là do thính lực của cô có vấn đề hay là do tôi nói chưa đủ rõ vậy?"
Anh tiến lên một bước cô liền lùi lại một bước, anh tiến lên hai bước cô liền lùi lại hai bước, anh ép cô đến mức không còn đường lui sau đó bước nhanh đến như một cơn gió, ghì chặt lấy cần cổ cô, đẩy mạnh cô vào chân tường.
"Đừng có thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Cô không biết hậu quả của việc đi quá giới hạn là gì đâu."