Bất Báo

Toàn thân Cảnh Hạo rối loạn lên.

Hắn vô thức đi trong phòng hai vòng, chỉ cảm thấy thái dương nảy lên, vội vàng hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.

Nhìn tình huống trước mắt, Lý Cố nhất định đang nghi ngờ Thiệu Trạch chính là Thiếu Chu, nếu không Lý Cố sẽ không có thái độ này, nhưng điểm xuất phát của tên đó thật ra không đúng. Bởi vì trong nhận biết của Lý Cố, sợi dây chuyền có viên ngọc là do ông Lý tặng, kẻ dùng trăm phương nghìn kế trà trộn vào để lấy nó đi có lẽ là muốn giữ làm kỷ niệm, vậy nên Lý Cố sẽ cảm thấy việc này là Thiếu Chu làm.

Nhưng sự thật người muốn lấy viên ngọc là Cảnh Hạo hắn, Thiệu Trạch cũng là do hắn sai đi lấy, bởi vậy đủ để chứng minh phán đoán của Lý Cố là sai, chỉ có điều chính vì Lý Cố nảy sinh nghi ngờ nên vấn đề này mới to ra.

Hiện tại ngẫm lại, từ minh hôn đến lính đánh thuê, sau đó là lùng bắt sấm rền gió cuốn, rất có khả năng từ đầu Lý Cố đã sắp đặt mọi thứ. Tạm thời cứ xem như những việc này là do Lý Cố động kinh đi, nhưng cũng vừa vặn nói rõ bên ngoài phòng ngủ của Thiếu Chu có rất nhiều vệ sĩ canh gác ngầm. Như vậy dưới tình huống đó, rốt cuộc làm sao mà Thiệu Trạch thuận lợi chuồn vào, ở trong thời gian ngắn thoải mái tìm được sợi dây chuyền có viên ngọc, cuối cùng thành công trốn ra?

Là vì Thiệu Trạch có năng lực mạnh và may mắn, hay là… y chính là Thiếu Chu?

Thế nhưng Thiếu Chu luôn hòa nhã, dịu dàng, nhìn vô cùng yếu đuối sao có thể biến thành bộ dạng hiện nay được? Chẳng lẽ là do năm đó chịu kích thích quá lớn nên mới bùng nổ?

Không đúng, Cảnh Hạo nheo mắt lại, sau khi Lý Cố nghe phong cách hành xử của Thiệu Trạch cũng không có dao động. Hai người họ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, tên đó hẳn là hiểu Thiếu Chu hơn ai hết chứ. Vậy nên bên trong chẳng lẽ còn ẩn tình khác?

Không, không, còn một khả năng là Lý Cố điên rồi, hắn nhất định không thể điên cùng tên đó, hắn phải giữ vững bình tĩnh.

Thiếu Chu thích Lý Cố như vậy, thậm chí cuối cùng vì cứu Lý Cố mà chết, nếu thật sự còn sống, tại sao cậu ấy không trở lại? Kể cả nản lòng thoái chí thì hôm nay thấy Lý Cố tổ chức minh hôn, hoặc là cậu không thèm quan tâm, hoặc là mềm lòng tha thứ cho Lý Cố, hoặc là chạy tới ngăn cản, tuyệt đối sẽ không phát triển theo tình huống đến trộm đồ chứ? Vậy nên Thiệu Trạch không phải là Thiếu Chu.

Không, không, không, lỡ Thiếu Chu có nỗi khổ trong lòng thì sao? Hoặc là lỡ Thiếu Chu thật ra là muốn ngăn cản, kết quả giữa đường đột nhiên thấy hắn, phát hiện cậu vẫn thầm mến hắn, nên muốn cho hắn một cơ hội?

Cảnh Hạo đưa tay lên muốn tát cho mình mấy cái, hắn biết không nên nghĩ như vậy, nhưng hắn hoàn toàn không khống chế được. Hiện tại hắn rất hỗn loạn, hình ảnh trong đầu không ngừng thay đổi, thoáng chốc là khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Thiếu Chu, thoáng chốc lại là bộ dáng vô sỉ của Thiệu Trạch. Hắn cảm thấy dù có thế nào cũng không thể xem hai người này là cùng một người được.

Có điều một khi nghi ngờ đã nảy sinh thì không dễ gì xóa bỏ, Cảnh Hạo nghĩ hắn nhất định phải xác nhận một chút, nếu không đêm nay đừng nghĩ tới chuyện đi ngủ.

Chuyện này thật ra rất dễ dàng, trước tiên hắn có thể xem Thiệu Trạch có phải Omega không đã, nếu không phải, vậy nghi ngờ kia liền có thể xóa bỏ.

Omega sau khi dùng thuốc ức chế chất dẫn dụ thì mồ hôi và máu vẫn có thể lộ ra một chút vị ngọt, Alpha ưu tú, nhạy bén có thể dễ dàng bắt giữ được, bởi vậy hiện tại hắn chỉ cần một giọt máu… Chỉ cần một giọt máu là được.

Cảnh Hạo hỗn loạn nghĩ, tới khi lấy lại tinh thần, hắn phát hiện không biết lúc nào mình đã tới phòng ngủ chính, hơn nữa trên tay còn cầm một con dao rọc giấy nhỏ.

Thiệu Trạch đã ngủ từ lâu, không gian yên tĩnh, Cảnh Hạo quan sát một lát, bỗng nhiên có chút chần chừ. Thiệu Trạch thuộc về nhóm người có số lượng rất ít kia, chỉ riêng điểm ấy đã đủ để thấy sự khác biệt với Thiếu Chu rồi. Thật sự còn cần phải xác nhận sao?

Không, gen của Thiếu Chu nổi trội hơn hẳn, thông qua những ngày sau này huấn luyện không phải không có khả năng đạt tới trình độ đó. Nếu y thật sự là Thiếu Chu, nếu thật là… Cảnh Hạo chăm chú nhìn bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm, hắn chậm rãi cúi người, định khẽ cắt một vết nhỏ để không làm cho Thiệu Trạch tỉnh giấc, nhưng lúc này cổ tay của hắn bỗng nhiên lại bị nắm chặt. Hắn lập tức rùng mình, ngẩng đầu nhìn qua.

Giọng của Thiệu Trạch vô cùng rõ ràng, không mang theo một tia ngái ngủ, y mỉm cười hỏi “Làm gì vậy?”

Cảnh Hạo đã trải qua sóng gió từ lâu, cho dù bị bắt tại trận, mặt hắn vẫn rất bình tĩnh “Đắp chăn cho cậu.”

Thiệu Trạch ừm một tiếng, chậm rãi buông tay, tiếp theo bật đèn lên, lười biếng tựa vào đầu giường nhìn hắn “Anh thật chu đáo.”

Từ lúc bị phát hiện, trong thoáng chốc Cảnh Hạo đã cất con dao đi, giờ phút này hắn vô cùng bình tĩnh nói “Ừ, cậu ngủ đi.”

Thiệu Trạch khẽ cười, ngồi yên, hiển nhiên không tin cái cớ hắn vin vào “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”

Cảnh Hạo đương nhiên sẽ không nói tôi đến lấy máu của cậu, vì thế hắn rất kiên trì “Đắp chăn cho cậu.”

“Được rồi.” Thiệu Trạch ngoan ngoãn nằm xuống, hồn nhiên nhìn hắn “Anh đắp đi.”

Cảnh Hạo “…”

Ông chủ Cảnh vô cùng nghiêm túc đắp chăn cho Thiệu Trạch, ánh mắt đảo qua, thấy mặt Thiệu Trạch tràn đầy kinh ngạc, nhìn hắn như người ngoài hành tinh vậy, bộ dáng “Anh vậy mà đắp thật? Anh bỗng nhiên bị ngu hay là đầu bị cửa kẹp? Anh thật sự là ông chủ Cảnh sao? Không phải xuyên không đấy chứ?” khiến hắn trong nháy mắt có kích động muốn dùng chăn bịt y cho tới khi chết ở trên giường.

Thiệu Trạch rất nhanh lấy lại tinh thần, vội ho một tiếng “… Cảm ơn.”

Cảnh Hạo ừ một tiếng, nghĩ rằng thời điểm này có phải nên đi ra không? Nhưng đi ra rồi thì đi đâu? Ở bên ngoài chờ tên này ngủ say sao? Không, y cảnh giác rất cao, kể cả lần sau đến cũng là một kết quả này thôi.

Vậy… chuốc thuốc?

Khoan đã, rất điên rồ, tại sao hắn cảm thấy đầu óc của mình cũng không bình thường như Lý Cố nhỉ?

Thiệu Trạch thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào cái giường King size, y liền chớp mắt mấy cái, chậm rãi nhường ra vị trí bên cạnh, cả quá trình đều rất thức thời “Tôi biết là anh không thể nào tốt bụng như vậy mà. Không sao, chuyện này rất bình thường, anh không cần nghiêm túc như vậy, tôi hiểu.” Ngụ ý, tôi cũng sẽ không cười nhạo anh thân là ông trùm xã hội đen lại ngủ quen giường đâu. Anh có gì mà phải rối rắm chứ?

Cảnh Hạo “…”

Thiệu Trạch dừng một chút, vì phòng ngừa mình bị đuổi đi, y liền bổ sung “Anh yên tâm đi. Tôi ngủ ngoan lắm, cũng rất im lặng, sẽ không đánh thức anh đâu. Với lại cái giường này rất lớn, ngủ đủ mà.”

Cảnh Hạo trầm mặc hai giây, sau đó xoay người leo lên giường. Mấy ngày nay vừa lúc hắn cảm thấy ngủ ở phòng cho khách không thoải mái, không bằng nhân cơ hội này trở về, còn có thể thuận tiện thử xem rốt cuộc tên này có phải là Omega hay không. Cảnh Hạo hơi nghiêng đầu, nhìn người kia gần trong gang tấc. Tuy tên này có chút tương tự Thiếu Chu, nhưng có rất nhiều điểm khác biệt rõ rệt. Rốt cuộc có phải không?

Thiệu Trạch thấy hắn nhìn chằm chằm mình, y vui mừng hỏi “Yêu tôi rồi?”

“… Không có.”

Thiệu Trạch thờ ơ ừ một tiếng, lại cảm thấy hứng thú hỏi “Anh thích Lý Thiếu Chu ở điểm nào? Cho tôi tham khảo đi.”

Cảnh Hạo quan sát vẻ mặt của y “Thật ra tôi cũng không biết mình có thật sự yêu cậu ấy không nữa.”

Thiệu Trạch không khỏi kinh ngạc “Không phải anh thầm mến cậu ta rất nhiều năm sao? Em gái anh còn thường xuyên lo lắng anh muốn sống độc thân cả đời đấy.”

Cảnh Hạo lắc đầu, đối với hắn mà nói Thiếu Chu là sự tồn tại đặc biệt, nhưng hắn cũng không dám khẳng định tình cảm đó chính là tình yêu. Mà vì nguyên nhân như thế, hắn mới quyết định tới Nhất Duyên để xác nhận, chỉ là còn chưa hành động đã xảy ra chuyện rồi.

Thiệu Trạch càng tỏ ra hiếu kỳ “Vậy sao anh lại nhớ cậu ta nhiều năm như vậy?” Y dừng một lát “Còn sợi dây chuyền có viên ngọc kia, sao Lý Cố lại bảo là ba cậu ta tặng?”

Cảnh Hạo quan sát y, hắn phát hiện hoàn toàn nhìn không ra là rốt cuộc y có giả bộ hay không, nên hắn từ tốn nói “Hồi trước tôi từng cùng ba mình tới Lý gia. Ở khúc quẹo, Thiếu Chu không cẩn thận va phải ba tôi…”

Khi đó Thiếu Chu còn nhỏ tuổi, hơn nữa không thuộc về nhóm người đặc thù, đối với việc trong nhà đột nhiên xuất hiện Alpha lớn mạnh lại xa lạ, cậu theo bản năng nảy sinh sợ hãi, sụt sịt mũi, ôm cái đầu bị va vào, hai mắt rưng rưng nước mắt ngồi chồm hổm trên mặt đất, bờ vai nhỏ co rụt lại. Cảnh Hạo nhìn thấy cậu rất tội nghiệp, liền bước qua an ủi cậu. Lúc này mới chầm chậm nhận biết.

Thiếu Chu cũng không bài xích với hắn, một lát sau khóc mệt liền rúc vào lòng hắn ngủ.

Cảnh Hạo ngồi ở bậc thang ôm cậu, chỉ cảm thấy mùi của cậu rất dễ chịu, liền cọ xát vào cổ của cậu, tiếp theo đeo sợi chuyền có viên ngọc lên cổ cậu, mãi tới khi ba hắn và ông Lý nói chuyện xong, hắn mới không đành lòng giao cậu cho người giúp việc nhà họ Lý, ra về cùng ba mình. Sau đó hắn không có cách nào quên đi cảm giác này. Ba hắn từng nói đùa đây là trực giác của bản tính hoang dã, sau khi nhận định một người tốt, liền không có hứng thú với người khác nữa, mà hắn thì không tỏ rõ ý kiến với chuyện này.

“… Lúc ấy Thiếu Chu đang ngủ, không biết là tôi đeo cho, có lẽ sau khi cậu ấy tỉnh lại liền cho rằng là ba mình tặng.” Cảnh Hạo chìm vào hồi ức, hắn vẫn nhớ rất rõ, khi đó đang là mùa xuân, ánh nắng ấm áp khiến con người thoải mái vô cùng, người trong lòng lại vừa thơm vừa mềm, khiến hắn không muốn buông tay ra một chút nào.

“Chính là như vậy.” Cảnh Hạo lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn qua.

Thiệu Trạch tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, bộ dáng “Hóa ra ông chủ xã hội đen cũng có thể ngây thơ như vậy” mà nhìn hắn.

“…” Cảnh Hạo cảm thấy hắn bị rút não rồi mới có thể nói chuyện này với tên khốn đó, hắn tắt đèn bụp một cái, nói “Ngủ.”

Thiệu Trạch nhìn hình dáng mơ hồ của hắn trong bóng đêm“Tôi biết rồi. Thật ra là anh hi vọng dù tôi thắng trò chơi này cũng có thể trả lại sợi dây chuyền cho anh đúng không?”

Cảnh Hạo thầm nghĩ, thật ra hắn không suy xét tới mặt đó, hắn trầm mặc một lát “Xem như vậy đi.”

Phòng ngủ một lần nữa quay về yên tĩnh, Cảnh Hạo đợi thật lâu cũng chưa thấy y nói tiếp câu nào, hắn nhịn không được hỏi “… Chẳng lẽ cậu không có gì để nói tiếp sao?”

“… Hửm? À, anh yên tâm đi.” Giọng nói của Thiệu Trạch mang theo chút buồn ngủ “Chỉ cần anh bỏ tiền ra, tôi tuyệt đối sẽ trả lại cho anh.”

Cảnh Hạo nghe nửa câu đầu còn tưởng Thiệu Trạch sẽ nói chút tiếng người, ai ngờ cuối cùng nói xong vẫn là liên quan tới tiền. Hắn nghĩ, tên này không thể nào là Thiếu Chu được, nếu không chỉ cần làm rõ thân phận, muốn bao nhiêu tiền mà chẳng được.

Trong tiềm thức của hắn vốn là lệch về hướng Thiệu Trạch không phải là Thiếu Chu, giờ phân tích xong, hắn càng khẳng định suy nghĩ của mình, chút cảm xúc nôn nóng ban đầu rốt cuộc bình tĩnh lại.

Một đêm không có chuyện gì để nói. Hôm sau Cảnh Hạo dậy sớm, hắn nhìn người nào đó cuộn tròn bên cạnh, cảm thấy có chút khó tin. Nếu vài ngày trước có người nói với hắn là hắn sẽ ngủ với một người vừa mới quen, hắn tuyệt đối sẽ không tin, nhưng hiện tại sự việc lại phát sinh như vậy, hơn nữa chất lượng giấc ngủ của hắn còn khá tốt, thật kỳ lạ, hắn nhìn người kia vài lần rồi đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.

Gần đây Cảnh Hạo toàn ở phòng cho khách, rất ít khi đến phòng ngủ chính, nay lơ đãng đảo mắt qua, bỗng nhiên hắn thấy trên giá vẫn đặt con vịt nhựa màu vàng, nên liền cầm lên sờ. Đây là đồ của Thiếu Chu, giữ làm kỷ niệm cũng tốt… Hắn nghĩ như vậy, trong đầu không hẹn mà chợt lóe lên hình ảnh tên khốn nào đó cùng con vịt này ngâm trong bồn tắm, khóe mắt hắn lập tức co giật, mở ngay vòi nước ra.

Thiệu Trạch nghe thấy tiếng nước, mơ màng lảo đảo bước vào phòng tắm, ngay sau đó thì thấy ông chủ xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy nào đó đang tắm với con vịt nhỏ, y lập tức giật mình, hết buồn ngủ luôn.

“…” Cảnh Hạo cảm thấy từ ngày hắn gặp tên khốn này, hình như hắn vẫn luôn gặp xui xẻo.

Hai người đối diện một lúc lâu, sau đó Thiệu Trạch quan tâm mở miệng “Đừng nói gì, tôi hiểu mà.”

Cảnh Hạo “…”

Thiệu Trạch im lặng, bình tĩnh bước vào đánh răng rửa mặt, bình tĩnh gật đầu với hắn, rồi tao nhã rời đi. Cảnh Hạo nắm con vịt nhựa đứng tại chỗ, lại cảm thấy tên này không thể nào là Thiếu Chu được, da mặt Thiếu Chu đâu có dày như vậy.

Nghĩ thế hắn bỗng nhiên ngẩn ra, rơi vào trầm tư, tên khốn kia có lẽ không phải là Thiếu Chu, nhưng có thể là Omega không? Nếu đúng vậy thì tới thời kỳ phát tình tên khốn đó sẽ thở hổn hển, nằm liệt trên giường tùy ý cho Alpha hung hăng làm… Thật hả giận mà!

Giờ phút này Thiệu Trạch đang tản bộ trong vườn hoa, y hoàn toàn không biết ông chủ Cảnh đang nghi ngờ mình, mà là đang suy nghĩ tới ba ngày đã qua. Lý Cố có vẻ không có địch ý với y, nên tạm thời không có phiền toái gì lớn, như vậy kế tiếp nên chuyên tâm kiếm tiền thôi.

Y thở nhẹ ra một hơi. Y nhất định phải lấy được vị trí số một, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui