Bất Báo

Cửa hàng vé số không lớn cũng không nằm ở ngoài đường lớn, mà ở trong một cái ngõ chếch, Thiệu Trạch vừa mặc cho Cảnh Hạo kéo mình đi, vừa móc điện thoại di động ra xem bản đồ. Y hơi cúi đầu, hàng lông mi cong dày, trông có vẻ ngoan ngoãn và im lặng.

Mặt Cảnh Hạo không đổi sắc quan sát mấy lần, tiếp đó hắn bình tĩnh chuyển tầm mắt đi. Mới đầu hắn cũng không quen nắm tay một người lâu như vậy, có điều hắn rất biết điều chỉnh cảm xúc của mình, nên dần dần cũng thích ứng, thỉnh thoảng trò chuyện với tên này vài câu, cảm giác cũng không tệ.

Thiệu Trạch quan sát kiến trúc xung quanh một lúc “Hình như là chỗ quẹo phía trước, quẹo phải là tới.”

Cảnh Hạo ừ một tiếng, tiếp tục kéo y đi.

Thiệu Trạch nhìn thoáng qua, ngũ quan của Cảnh Hạo rất sâu sắc, tuy không hay cười nhưng vẫn vô cùng anh tuấn. Y cười tít mắt lắc bàn tay đang nắm của hai người, tâm trạng vui vẻ nói “Thế nào? Có cảm giác đang nói chuyện yêu đương không?”

“Không có.” Cảnh Hạo thuận miệng hỏi “Cậu thì sao?”

“Có.” Thiệu Trạch rất nghiêm túc “Anh yêu, em trúng tiếng sét ái tình của anh mà.”

Cảnh Hạo đã bình tĩnh từ lâu “Cậu còn dám mặt dày hơn nữa không?”

Thiệu Trạch nghĩ một lát “Cần tôi hôn anh không?”

“… Không cần.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chậm rãi tới chỗ rẽ, con hẻm nhỏ này rộng khoảng ba mét, hai bên trồng lê, màu tuyết trắng kéo dài ra xa, trông rất đẹp.

Thiệu Trạch sung sướng bước về phía trước “Còn hơn một ngàn mét nữa là đến.”

Cây lê mọc rất tươi tốt, bóng mát gần như bao phủ cả con hẻm nhỏ. Cảnh Hạo nhìn ánh mặt trời ít đến đáng thương, trong nháy mắt hắn có kích động muốn chặt toàn bộ chỗ cây này đi. Hắn quan sát Thiệu Trạch, thấy y hình như không ra mồ hôi, liền nhịn không được hỏi “Cậu nóng không?”

Thiệu Trạch cười lắc đầu “Thể chất của tôi mang tính hàn.”

“…” Ông chủ Cảnh bị tin này làm cho cả người đều không khỏe. Trong thời gian ngắn kế tiếp, hắn đều có ảo giác mình thật sự rất ngốc, rất ngây thơ. Có điều dù sao hắn cũng là ông trùm một phương, đương nhiên sẽ không hết hi vọng như vậy, nên rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Trong không khí có mùi hoa lê thoang thoảng, con đường nhỏ thu hút không ít người đi đường dừng chân. Trong đó đa số đều là Beta, thỉnh thoảng có thể thấy một hai Alpha và Omega mặc đồng phục học sinh nắm tay đi qua, trông hết sức ngọt ngào.

Thiệu Trạch đột nhiên hỏi “Em gái anh sắp mười tám rồi nhỉ? Có người yêu chưa?”


Vào mười tám tuổi, Omega sẽ nghênh đón lần phát tình đầu tiên sau khi trưởng thành. Nếu chưa có bạn đời thì phải áp dụng một vài biện pháp.

Cảnh Hạo lắc đầu “Tới lúc đó thì dùng thuốc trì hoãn.”

Thiệu Trạch sáng tỏ.

Thuốc ức chế chất dẫn dụ và thuốc trì hoãn thời kỳ phát tình có thể xem như là kết quả của chiến tranh.

Khi đó sự phân biệt giới tính rất nghiêm trọng, địa vị của một người trong xã hội dựa vào giới tính mà quyết định. Tầng cao cấp vĩnh viễn là thiên hạ của Alpha, Beta bị cho là tư chất bậc trung, vô luận trong quân đội hay công ty đều rất khó thăng chức. Mà Omega còn thảm hại hơn. Họ phải bận rộn mang thai và sinh nở, bị cho rằng không thích hợp để làm việc, dù cho Alpha rất nuông chiều họ, nhưng vẫn cảm thấy Omega nên có bộ dáng của Omega, tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà sinh con, không có việc gì thì đừng ra ngoài đâm đầu vào chỗ chết.

Cơ thể Omega rất yếu, nếu đột ngột phát tình ở bên ngoài, chất dẫn dụ sẽ phát ra mùi ngọt, thậm chí có thể truyền ra xa tới mấy cây số. Đến lúc đó Alpha không có bạn đời đều sẽ bị hấp dẫn, cướp đoạt, giữ lấy, đánh dấu Omega kia. Omega yếu ớt, dễ bị bắt nạt rất có khả năng sẽ mất mạng trong tai nạn ngoài ý muốn này.

Bởi vậy những người cầm quyền đã thông qua một loạt điều lệ để hạn chế Omega, làm cho họ an phận sinh con. Omega dĩ nhiên không đồng ý, họ cảm thấy chỉ cần thể chế của xã hội hoàn chỉnh, biện pháp đáp ứng nhu cầu cần thiết đầy đủ, cộng thêm Omega chú ý tới thời kỳ phát tình của bản thân là có thể tránh khỏi sự việc này.

Những người cầm quyền lắc đầu, cảm thấy ngoại trừ điểm ấy, những sự cố bất ngờ khác cũng có thể gây tử vong cho Omega, chi bằng cứ ở nhà ngoan ngoãn chờ đợi. Vì thế Omega nổi giận, trải qua quá trình nghiên cứu dài đằng đẵng, thuốc ức chế Omega đúng lúc ra đời.

Loại thuốc này có thể che chất dẫn dụ của Omega, khiến Omega ngụy trang thành Beta, chỉ cần tình nguyện, thậm chí Omega có thể làm Beta cả đời. Thế nhưng những kẻ cầm quyền đều là Alpha, Omega với họ như là món ăn thượng hạng. Họ đương nhiên không muốn thức ăn ngon bị giấu đi, cho nên thuốc ức chế có mặt trên thị trường không được bao lâu liền bị chèn ép mạnh mẽ.

Omega rất tức giận, tìm tới Beta cũng có cảm xúc bất mãn giống mình, nói là nếu ngày qua ngày không có cách nào khác thì chúng ta làm phản đi. Beta gần như không suy nghĩ liền đồng ý.

Trận chiến phân biệt giới tính nhanh chóng lan tràn, cuối cùng trở thành chiến tranh thế giới. Trong tầng cao cấp có rất nhiều Alpha có ý kiến bất đồng với những người cầm quyền, thấy thế liền thừa cơ đá bọn họ xuống chức, nhanh chóng đưa ra một loạt chính sách mới, lúc này mới dần bình ổn được chiến tranh.

Thuốc ức chế Omega bắt đầu được tái sản xuất, nhưng vì phòng ngừa quá nhiều Omega chạy đi làm Beta, làm cho dân số tăng cao và nhóm Alpha chống lại xã hội, những người cầm quyền đã thêm rất nhiều điều kiện hạn chế và cũng bắt đầu nghiên cứu thuốc thay thế, để tìm kiếm biện pháp vẹn toàn đôi bên.

Vì thế thuốc trì hoãn kỳ phát tình của Omega thành công có mặt trên thị trường. Đối với Omega tới mười tám tuổi còn chưa muốn tìm bạn đời sinh con, cũng không muốn dùng thuốc ức chế có hại cho sức khỏe mà nói đây là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa nó sẽ không che mất chất dẫn dụ, các Alpha cũng không nảy sinh cảm giác tức giận khi thức ăn ngon bị cướp mất. Họ hoàn toàn có thể theo đuổi Omega tới tay, sau đó cùng đi tới bể tình.

Cảnh Hạo nghe y nhắc tới mới chợt nhớ ra một việc. Sau khi sản xuất thuốc trì hoãn, thuốc ức chế liền bị cấm sử dụng. Loại thuốc này luôn bị chính phủ kiểm soát, nếu Thiệu Trạch thật sự là Omega, vậy làm sao y tìm được thuốc?

Thiệu Trạch không biết suy nghĩ của hắn, thấy hắn nhìn mình, y liền mỉm cười với hắn “Sao vậy?”

Nụ cười dịu dàng, trong sáng này hiển nhiên là tâm trạng của y không tệ, Cảnh Hạo nhìn chăm chăm y mấy lần, nghĩ rằng, hiếm khi phong cảnh xung quanh lại đẹp như vậy, tạm thời vẫn không nên nghĩ tới chuyện đó, nên hắn liền nói không có gì, rồi kéo Thiệu Trạch tiếp tục tản bộ trong con hẻm nhỏ mê người này.


Cửa hàng vé số ở mặt tiền nên rất dễ thấy, Thiệu Trạch thỏa mãn đổi tiền xong, định vẫy tay tạm biệt ông chủ Cảnh, nào ngờ ông chủ Cảnh rất có hứng thú, muốn tiếp tục đi dạo cùng y. Thiệu Trạch dĩ nhiên không ngại, y vui vẻ đồng ý, thế nhưng một tiếng sau y liền hối hận.

Thiệu Trạch bíu vào cột đèn “Không đi nữa, tôi thật sự mảnh mai lắm, tôi muốn xe.”

Lúc này nhiệt độ không khí tăng cao hơn vừa nãy, Cảnh Hạo cẩn thận quan sát, rốt cuộc thấy được một lớp mồ hôi mỏng trên trán y, hắn vừa lòng hỏi “Mệt rồi?” Vừa nói hắn vừa đưa tay lên, chuẩn bị lau một phen. Hành động này nhìn qua trông rất thân mật, Thiệu Trạch lập tức không hề băn khoăn thuận thế chui tọt vào lòng hắn, cọ cọ “Mệt lắm.”

Mùi hương nhàn nhạt phả vào mặt, cơ thể mềm mại nằm trong ngực. Trong chốc lát Cảnh Hạo cứng đờ, cánh tay vươn ra lập tức khựng lại trong không khí. Hắn sửng sốt hai giây, tiếp đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, theo bản năng muốn đẩy tên kia ra, có điều hắn hiểu đạo lý tận dụng thời cơ, cứng đờ rồi chậm rãi đưa tay đặt trên vai Thiệu Trạch, mượn cơ hội cúi đầu ngửi tóc y, nhưng ngay sau đó đáy lòng hắn hơi trầm xuống.

Không có, một chút mùi của Omega cũng không tìm được. Người này thật sự là Beta? Hay là do mồ hôi quá ít nên không phân biệt được?

Thiệu Trạch không hề phát giác, toàn thân đều dựa vào người hắn, giọng nói mang theo chút ý cười “Anh yêu, em chợt phát hiện nằm trong lòng anh rất thoải mái, sau này ôm em đi ngủ nhé.”

Trán Cảnh Hạo nảy lên, vô tình đẩy y ra “Nằm mơ đi.”

Thiệu Trạch không để tâm, nhún vai, đổi đề tài “Còn đi nữa không? Muốn đi bộ tiếp cũng được thôi, nhưng anh phải cõng tôi đấy.”

Cảnh Hạo cảm thấy không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, hắn liền gọi điện cho thuộc hạ “Tôi phải tới công ty, còn cậu?”

Thiệu Trạch nghĩ một lát “Đi cùng đi, thuận tiện ăn cơm trưa luôn.”

Vừa vặn Cảnh Hạo không muốn mặc kệ y rời khỏi tầm mắt của mình mà đi lừa gạt người buôn bán, nên dĩ nhiên không có ý kiến.

Hai người nhanh chóng đi tới tòa cao ốc chính ở Nhất Duyên của Cảnh gia. Cảnh Hạo bắt đầu xử lý một chồng tài liệu của buổi sáng. Thiệu Trạch rất thức thời ngồi trên sofa xem tạp chí, bộ dáng ngoan ngoãn, im lặng khiến Cảnh Hạo vô cùng hài lòng.

Bên cạnh sofa có một cái tủ đựng đồ, Thiệu Trạch đơn giản xem thử, cầm ra mấy tờ báo địa phương của thành phố Z.

Cảnh Hạo thật vất vả đi lên chiếc ghế số một trong thế giới ngầm của thành phố Z, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tay. Vậy nên tuy nói đã chuyển tới Nhất Duyên, nhưng thế lực ở thành phố Z của hắn cũng không hề giảm bớt, nơi này có báo địa phương chỗ đó cũng không có gì lạ.

Tờ báo này đã là của vài ngày trước, Thiệu Trạch lật lật, tìm thấy một tin, nghe nói cảnh sát và một Alpha bị tình nghi nảy sinh xung đột kịch liệt ở ngoại thành, Alpha kia phát điên lái máy kéo đụng ba chiếc xe cảnh sát, hiện tại đang điên cuồng chạy trốn về khu mười, cảnh sát vẫn đang cố gắng truy bắt, mong người dân đề cao cảnh giác.


Y nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ trên hình chụp, thấy thế nào cũng giống Thịnh Tước. Y chớp mắt mấy cái, không có gì áy náy mà lật qua tờ tiếp theo. Sau đó y nhìn thấy một tin thú vị, một Alpha lúc dán áp phích quảng cáo ở khu nhà giàu đột nhiên coi trọng một cậu ấm Omega, nhất thời ném áp phích đuổi qua, kết quả bị một đám bảo vệ đè lại, thiếu chút nữa bị chọt cúc hoa trước mặt mọi người.

“…” Thiệu Trạch buông tờ báo, xa xăm cảm khái “Xã hội dạo này thật rối loạn.”

Cảnh Hạo vừa xử lý xong một phần văn bản, nghe vậy thì ngẩng đầu “Sao?”

Thiệu Trạch cười tít mắt “Không có gì.”

Cảnh Hạo quét mắt nhìn, thấy y cầm tờ tuần báo của thành phố Z, liền chợt nhớ tới một việc “Sắp tới tôi muốn về thành phố Z, có khả năng còn thuận tiện đi tới khu mười một chuyến, còn cậu…”

Thiệu Trạch rất ngoan nói “Tôi sẽ ở nhà chờ anh.”

“Không.” Cảnh Hạo cắt ngang “Trò chơi còn chưa kết thúc. Để ngừa sau khi tôi đi trên đường cậu lại bỏ đi, để cậu không có cơ hội đó, cậu phải đi cùng tôi.”

“Tôi có thể từ chối không?”

“Không thể.”

“… Được rồi.”

Cảnh Hạo rất hài lòng, tiếp tục vùi đầu vào công việc, như thường lệ hết một ngày là về nhà ăn cơm.

Cảnh Tình thấy anh hai chị dâu cùng đi ra ngoài lại cùng trở về, trong lòng vô cùng vui mừng, ánh mắt thỉnh thoảng lại dò xét giữa hai người. Cô biết anh hai có thiện cảm với chị dâu, nhưng chị dâu hình như chỉ vì đánh đố, cô rất buồn, nhìn y muốn nói lại thôi, phiền muộn cúi đầu ăn cơm.

Thiệu Trạch sớm phát hiện thái độ của cô bé không còn sôi nổi như lúc trước nữa, y chuyển con ngươi, cười hỏi “Tiểu Tình, anh hai em nói hết chuyện của anh và anh ấy cho em rồi hả?”

“… Dạ.” Cảnh Tình gật đầu.

Thiệu Trạch có phần không muốn mất đi nguồn giúp đỡ này, y lại hỏi “Vậy em cũng biết bản lĩnh của anh?”

“Ừm.”

“Em nói xem, với năng lực của anh muốn kiếm tiền có dễ không?”

“Dễ.”

Thiệu Trạch ừ một tiếng “Nếu anh thiếu tiền thì có cần chơi trò chơi phiền toái như vậy không?”


Cảnh Tình sững sờ vài giây, sau đó hai mắt sáng lên “Vậy ý anh là?”

“Anh thật sự trúng tiếng sét ái tình với anh hai em.” Thiệu Trạch thở dài “Anh thích anh hai em lâu rồi, nhưng anh biết anh ấy đã có hôn thê, chẳng thèm ngó ngàng tới người khác, nên anh chỉ có thể dùng cách này tiếp cận anh của em, làm quen với anh ấy. Cố gắng khơi mào hứng thú của anh ấy. Vận may của anh không tệ, vừa lúc anh ấy cần giúp đỡ, vì thế anh trải qua trăm cay nghìn đắng đi tìm sợi dây chuyền ngọc, cũng dùng nó làm cớ tranh thủ thời gian nửa tháng. Vì không để anh hai em nghi ngờ, anh còn cố ý lừa anh ấy là mình muốn kiếm tiền. Anh ấy cũng chẳng nghĩ lại, nếu anh thật sự là loại người đó, thật ra hoàn toàn có thể bán sợi dây chuyền ngọc đó kiếm một khoản, căn bản không cần mạo hiểm bị diệt khẩu mà trở về.” Y dừng một lát, lại thở dài “Nhưng mà anh yêu anh hai em, dù chết trong tay anh ấy anh cũng cam lòng. Anh biết anh hai em không tin anh. Không sao, anh sẽ không buông tay đâu.”

Cảnh Hạo “…”

Cảnh Tình nhất thời cảm động mà che miệng lại, hai mắt đẫm lệ nhìn qua Cảnh Hạo “Anh hai, không biết tại sao em cảm thấy lời chị dâu nói là thật.”

Cảnh Hạo “…”

Tiểu kịch trường

Thường mỗ: Máy kéo chạy lộc cộc đụng vào xe con.

Hai mắt Thịnh Tước đỏ sậm, lái máy kéo rầm rầm chạy như điên về phía trước.

Thường mỗ: Tuy cậu đã đụng hỏng xe của cảnh sát, nhưng có thể đợi người ta đổi xe xong rồi cậu cướp lấy một cái. Nhớ tìm cơ hội đổi xe nha.

Thịnh Tước không đáp, tiếp tục rầm rầm lái về phía trước.

Thường mỗ: Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.

Thịnh Tước: Tôi không đổi, tôi rất vừa ý với nó.

Thường mỗ: Tại sao? Chẳng lẽ cậu muốn tự tử với cái máy kéo này à?

Thịnh Tước: Không, tôi muốn lái nó nghiền nát tên khốn kia.

Thường mỗ: … Lý trí của cậu đã thiếu phí rồi, đề nghị bổ sung giá trị.

Thịnh Tước trầm mặc một lúc: Thật ra tôi không nên làm như vậy.

Thường mỗ gật đầu, rất vui mừng.

Thịnh Tước: Tôi nên đổi thành xe lu thì hơn.

Thường mỗ: = 口 =


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận