Bất Báo

Thiệu Trạch cũng không dự định xuất phát đi họp cùng lúc với Cảnh Hạo, bởi vì dù sao hai người cũng thuộc về hai thế lực khác nhau, quan hệ quá thân mật sẽ khiến người ta cảm thấy có lẽ họ đang ngầm đạt đến thỏa thuận nào đó, quả thật là vô duyên vô cớ rước thêm một đống phiền toái không cần thiết.

Cảnh Hạo đương nhiên hiểu đạo lý này, có điều với thực lực hiện tại của họ, phần trăm chiếm lĩnh nhất định rất nhiều, căn bản không ai có thể xía vào. Hắn nhịn không được nói hôm đó hầu như mọi người đều thấy chúng ta che chung một cái dù, còn nhìn thấy tôi nắm tay em, chắc cũng đã nghi ngờ từ lâu rồi. Thiệu Trạch lắc đầu nói, chỉ cần còn chưa chứng thực, tất cả đều chỉ là suy đoán. Cảnh Hạo nói có gì khác đâu, dù sao họ cũng sẽ nhanh chóng biết quan hệ của chúng ta thôi.

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, mặt đầy thuần khiết “Quan hệ gì? Hình như tôi vẫn chưa đồng ý thử với anh mà.”

Cảnh Hạo hoàn toàn không có tức giận, bởi vì hai năm trước, hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải có được người này, vậy nên hắn vô cùng bình tĩnh “Em có đồng ý hay không với tôi mà nói chẳng có gì khác cả.”

Thiệu Trạch trầm mặc vài giây, lười biếng dựa ra sau sofa, tùy tay lấy tờ báo buổi sáng đặt bên cạnh bắt đầu xem, quyết tâm phải đi tách ra với hắn. Cảnh Hạo ngồi bên cạnh y, yêu thích quan sát khuôn mặt nghiêng của y một hồi, không kiềm chế được duỗi tay ra ôm y vào lòng, thân mật xoa. Thiệu Trạch theo thói quen khựng lại một chút, lát sau y mới chậm rãi thả lỏng cơ thể dựa vào hắn. Thái độ của hắn so với hai năm trước quả là một trời một vực, khiến y tạm thời có chút không thích ứng được.

Cảnh Hạo nhìn y “Ngây ra gì đấy?”

Thiệu Trạch nhìn hắn “Tôi nhớ trước đây anh rất ghét tôi, thờ ơ, lãnh đạm.”

“Ừ, sau này tôi chợt hiểu ra tình cảm của mình dành cho em.” Cảnh Hạo ôm y “Sao? Vẫn cảm thấy tôi đang trả thù em à?”

“Tôi đâu có nói như vậy.” Thiệu Trạch chậm rãi sắp xếp ngôn từ “Chỉ là tôi cảm thấy anh thay đổi rất nhiều.”

“Ý của em là đột ngột lại thân thiết với em như vậy?” Cảnh Hạo hài lòng gật đầu “Tốt lắm, tôi còn tưởng em sẽ không hỏi chứ.”

Thiệu Trạch không khỏi nhướn mày.

“A Trạch, trò chơi đã kết thúc rồi.” Cảnh Hạo xoay cằm y qua đối diện với hắn “Em nhất định sẽ không quấn lấy tôi nữa, nếu tôi không chủ động một chút, thì quan hệ của chúng ta giờ đây sẽ như hai người xa lạ.”

Thiệu Trạch nghĩ một lát, phát hiện quả thật như thế.

Cảnh Hạo xoa đầu y “Có thể tạm thời em không tin tôi. Nhưng không sao, tôi biết em rất thông minh, một thời gian sau, em sẽ biết tình cảm tôi dành cho em rốt cuộc có phải là thật lòng hay không.” Đương nhiên, sau khi xác định quan hệ, tôi phải hung hăng giáo huấn em một trận, nếu không em sẽ cho rằng tôi có thể dễ dàng bỏ qua món nợ hai năm trước. Bảo bối, chớ có đùa, tôi cũng không phải là thánh mẫu đâu.

Thiệu Trạch hoàn toàn không rõ suy nghĩ âm hiểm của ông chủ Cảnh, y lấy lại bình tĩnh, mở báo ra xem tin tức về chiến khu. Cảnh Hạo im lặng xem cùng y, tuy hai người đều không mở miệng tiếp, nhưng không khí lại vô cùng ấm áp. Thiệu Trạch lật qua một tờ, ánh mắt không khỏi dừng một chút. Cảnh Hạo đang xem cùng y, giờ phút này hắn quét hai mắt “Tổng thống nước A sắp hết nhiệm kỳ rồi?”

Nước A là nước lớn nhất ở khu mười một, thực lực lớn mạnh, dù chiến tranh lan tới cũng không bị thiệt hại. Hiện tại quốc gia này thay đổi người lãnh đạo đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý. Cảnh Hạo đọc lướt qua “Thay đổi lần này rất lớn, tầng cao cấp trong quân đội cũng có điều chỉnh, Thượng tướng Thiệu của lục quân vốn là người đứng thứ hai, hiện tại chắc sẽ thăng lên đứng đầu rồi.”

Thiệu Trạch tùy ý đáp lại, nhanh chóng lật qua trang khác, một lát sau y quét mắt nhìn đồng hồ “Tới giờ rồi, anh vẫn chưa đi à?”

Cảnh Hạo thấy y kiên trì không đi cùng mình liền không khuyên bảo nữa, hôn lên mặt y một cái rồi thỏa mãn rời đi.

Lúc hắn đi ra ngoài Bạch Triệt đã được giải cứu thành công từ lâu rồi, y đang tiếp tục vui vẻ dắt chó đi dạo, giống như chẳng bị chút ảnh hưởng nào. Cảnh Hạo trầm mặc trong thoáng chốc, bình tĩnh về nhà, tiếp đó thu dọn một chút, ngồi lên xe đi họp.

Địa điểm lần họp này khác với lần trước, là một hội quán cao cấp ở ngoại ô. Sau khi Cảnh Hạo tới đó được nửa tiếng, Thiệu Trạch mới chậm rì rì rảo bước vào phòng, mỉm cười chào hỏi với mọi người rồi nhanh chóng ngồi xuống.

Căn phòng này trang trí vô cùng xa hoa, sáng lên ánh đèn tối mờ, Thiệu Trạch bưng ly rượu vang, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với người bên cạnh, trông tự tin và đầy quyến rũ. Cảnh Hạo ngồi ở bên kia nhìn y, hận không thể đi qua ôm y vào lòng, tuyên bố với mọi người y là của hắn.

Thiệu Trạch mơ hồ nhận thấy ánh mắt của hắn, y nhìn lướt qua, tiếp đó lười biếng dựa vào chiếc sofa bằng da, im lặng ý bảo hắn thu tâm tư lại chút đi. Đồng tử của Cảnh Hạo mang theo chút ý cười, dời tầm mắt lại, chờ cuộc họp bắt đầu.

Lần này thời gian họp dài hơn lần trước, mãi đến gần trưa mới chấm dứt, đương nhiên vì vậy mà mọi người cũng đi ăn trưa cùng nhau. Thiệu Trạch rất kén chọn, lại còn có tính sạch sẽ, bởi vậy y ăn cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều lắng nghe những người chung quanh trò chuyện.

“Đúng rồi cậu Trạch.” Một thương nhân buôn bán vũ khí của khu mười một bỗng nhiên mở miệng “Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu.”

Thiệu Trạch cười gật đầu “Vâng, gì thế?”

“Nghe nói trong tầng trung tâm ở DR các cậu có một người tên là Tham Lang, có thật không vậy?” Vừa dứt lời, mấy ông chủ khu chín tới khu mười hai liền nhìn qua “Tham Lang? Cái tên này nghe quen quen. À đúng rồi, là chuyện nhiều năm trước, không nhắc tới tôi cũng sắp quên luôn rồi, là Tham lang chúng ta biết ấy nhỉ?”

“Tôi không rõ lắm.” Thương nhân ban đầu kia lắc đầu, vẫn nhìn Thiệu Trạch.

Thiệu Trạch rất phối hợp “Có, sao vậy?”

“Mấy năm trước hắn có qua khu mười một không?”

“Tôi cũng không biết, cả ngày không thấy bóng dáng Tham Lang đâu, hắn ta rất thần bí.” Thiệu Trạch cười tít mắt “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

“Cậu biết Huyết Sát không?”

“Có, là tổ chức sát thủ rất nổi tiếng.”

“Ừ, mấy năm trước khu mười một của chúng tôi xuất hiện một người tên là Tham Lang, hắn chọc vào không ít người, tới giờ còn đứng đầu bảng cần ám sát ở Huyết Sát đấy. Hiện tại có một chuyện tôi cũng không biết là thật hay giả, nhưng cậu nghe một chút cũng không có hại gì.” Thương nhân kia nhìn y “Bạn của tôi nói gần đây người của Huyết Sát sắp tới khu chín, tôi cảm thấy họ là muốn tìm các cậu hỏi thăm về cái người tên là Tham Lang ở trong tầng trung tâm kia, các cậu nhớ cẩn thận một chút.”

Thiệu Trạch sáng tỏ gật đầu, cười nói cảm ơn, mời ông ta một ly rượu.

Cảnh Hạo lẳng lặng nghe, hơi nheo mắt lại, thầm nghĩ nếu họ dám đụng tới vợ hắn tại địa bàn của hắn, thì đến mấy tên hắn sẽ giết mấy tên, tuyệt đối không nương tay.

Bữa ăn tới gần hai giờ mới kết thúc, Thiệu Trạch mỉm cười chào tạm biệt với mọi người, ngồi lên xe rời đi. Cảnh Hạo cố ý nhìn qua Lý Cố, thấy Lý Cố tựa hồ không có dự định hẹn Thiệu Trạch đi ra ngoài, hắn không khỏi nhướn mày, theo bản năng nhìn Lý Cố vài lần, rồi mới xoay người trở về công ty.

Cảnh Hạo đơn giản xử lý xong chồng tài liệu buổi sáng, nhìn đồng hồ thấy sắp tan tầm, hắn liền không muốn đợi nữa, định về nhà cùng Thiệu Trạch trải qua buổi chiều tối nhàn nhã.

Cảnh Hạo thả lỏng ngồi trên chiếc ghế trong vườn hoa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ban ngày, hắn nhịn không được hỏi “Em thật sự không biết lai lịch của Tham Lang?”

“Sao?”

“Tùy tiện hỏi thôi.” Cảnh Hạo xoa đầu y “Tôi sẽ cho người chú ý động tĩnh của Huyết Sát, mất công chúng tìm em gây phiền toái.”

“Không sao đâu.” Thiệu Trạch nở nụ cười “DR chúng tôi đâu phải ngồi không.”

Cảnh Hạo còn muốn nói gì nữa, thì thấy Thịnh Tước cầm điện thoại di động lại đây.

Trác Tiếu Nam cố gắng khắc hoa, rốt cuộc thành công làm cho mình khắc tới hôn mê luôn, đến giờ vẫn còn đang ngủ. Thịnh Tước thì chỉ cần nhìn thấy hai người này liền theo phản xạ lóe lên hình ảnh quái dị vào sáng sớm, bởi vậy hắn dứt khoát nhắm mắt làm ngơ ngồi suốt ở trong phòng khách, mãi đến khi có việc mới không thể không xuất hiện “Cậu Trạch, điện thoại của người gác cổng, nói là bên ngoài có người tự xưng là em gái anh Cảnh, muốn đi vào.”

Thiệu Trạch nhìn về phía Cảnh Hạo “Hôm nay không phải cuối tuần, Tiểu Tình lẽ ra đang ở trường chứ?”

Cảnh Hạo gật đầu, còn chưa mở miệng liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, hắn nhìn một chút, nhất thời bất đắc dĩ “Là Tiểu Tình.”

Hắn nhấn nút nghe máy, chỉ mới alo một tiếng, đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói quen thuộc của người nào đó “Anh hai, là em đây! Mau bảo họ cho em vào đi.”

Mặt Cảnh Hạo không chút thay đổi “Tuần trước không phải anh bảo em chết ở trường học luôn, đừng có về sao? Sao giờ em lại trở về? Lén cúp học? Sao họ không ngăn em lại?”

“Trước tiên cho em vào đi, em sẽ nói cho anh. Mau lên!”

Cảnh Hạo vô cùng không muốn con bé làm mất mặt mình, hắn thản nhiên nói “Anh sẽ về nhà ngay, em ở nhà chờ anh đi.”

“Không, em nói cho anh biết, con dao em uy hiếp vệ sĩ bây giờ vẫn nắm chặt trong tay em đấy, anh mà không đồng ý, em sẽ chết ngay cho anh xem.”

Cảnh Hạo “…”

“Anh hai, anh cho người ta vào đi. Em sẽ không bao giờ nói với chị dâu chỗ đó của anh có vấn đề đâu, anh hai à…”

Cảnh Hạo cúp mạnh máy.

Thiệu Trạch ngồi rất gần hắn, mơ hồ nghe thấy giọng nói bên kia, y lập tức nở nụ cười, gật đầu với Thịnh Tước. Thịnh Tước đáp lại, gọi điện cho người gác cổng, tiếp đó chờ một lát liền nhanh chóng thấy một chiếc xe lái vào.

Chiếc xe hơi nhanh chóng dừng ở trước mặt, một người chạy xuống “Anh hai, em nghe nói có một chuyện khủng khiếp…” Cảnh Tình đang nói thì đột nhiên thấy Thiệu Trạch, cô lập tức dừng lại, nhanh chóng đứng về phía anh hai của mình, nghẹn ngào chỉ trích y “Anh gạt tôi, rõ ràng anh bảo anh thích anh hai tôi, cuối cùng anh vẫn bỏ đi, tôi thật sự rất đau lòng, thời gian đó ăn không ngon ngủ không yên, thiếu chút nữa là tự sát rồi.”

“Anh không có gạt em.” Thiệu Trạch yếu ớt thở dài “Em nhớ lại xem, khi đó người bên ngoài đều nói anh như thế nào?”

Cảnh Tình ngẩn ra.

“Họ đều nói anh là món đồ chơi của anh hai em, không xứng với anh hai em, huống chi anh hai em còn có một cô vợ chưa cưới nữa.” Thiệu Trạch khẽ thở ra một hơi “Huống chi… anh hai em còn rất ghét anh…”

Cảnh Hạo “…”

Cảnh Tình che miệng lại “Chị dâu, anh chịu khổ rồi.”

“Trái tim của anh cũng làm bằng máu thịt, anh thích anh hai em lâu như vậy, cố gắng lắm mới tìm được một cơ hội, kết quả vẫn không nhận được sự đáp lại, vậy nên anh liền chết tâm.” Thiệu Trạch khẽ nói “Anh cầm số tiền kia tới nơi khác phát triển, chầm chậm leo lên vị trí bây giờ. Em xem, anh sẽ không bao giờ bị người ta nói mình không xứng với anh ấy nữa.”

“…” Thịnh Tước yên lặng nhìn Thiệu Trạch, khoan đã, nội dung vở kịch này là gì vậy?

“…” Trán ông chủ Cảnh nảy lên, bảo bối, em có dám nhìn tôi nói một lần em thích tôi không? Chỉ cần em dám, tôi lập tức dùng thân xác đáp lại em.

“Chị dâu, anh sống thật không dễ dàng.” Cảnh Tình lấy cái khăn tay nhỏ ra lau nước mắt, tiếp đó cô khựng lại “Không đúng, số tiền kia không phải đã đem đi quyên góp hết rồi sao?”

Mặt Thiệu Trạch không biến sắc “Chính vì quyên góp mới nhận được sự coi trọng của một nhóm người, nên anh mới có ngày nay.”

“Hóa ra là như vậy.” Cảnh Tình ngây ra gật đầu, tiếp đó im lặng chạy vội qua trước mặt anh hai nhà mình, nhỏ giọng hỏi “Anh hai, lần này là thật hay giả?”

Cảnh Hạo nghĩ thầm, đúng là không dễ dàng, té một lần, nhưng mà lúc này còn biết hỏi, hắn thản nhiên ừ một tiếng “Thật đó. Cậu ấy thích anh, là chị dâu của em, nhớ lấy.”

“Quả nhiên giống em nghĩ.” Cảnh Tình lau nước mắt “Kể cả anh không nói em cũng biết là thật.”

Cảnh Hạo “…”

“Đừng gọi anh là chị dâu, anh đã hết hi vọng với anh ấy từ lâu rồi, anh chuyển tới đây không phải vì muốn hàn gắn lại với anh ấy.” Ánh mắt của Thiệu Trạch xa xôi “Trải qua thời gian vùng vẫy và cố gắng, anh nhận ra tầm nhìn trước đây của mình rất hạn hẹp, đời người còn rất dài, còn có những thứ tốt đẹp hơn để theo đuổi.”

Cảnh Tình như bị sét đánh, trầm mặc vài giây, lập tức trợn mắt trừng qua người bên cạnh. Cảnh Hạo đang khó chịu vì lời nói của y, giờ phút này thấy phản ứng của em gái mình, hắn không khỏi cũng liếc mắt qua.

Thịnh Tước nhìn trái, nhìn phải, lại im lặng quay đầu nhìn ra sau, kết quả phát hiện hướng này chỉ có mình hắn, nhất thời trầm mặc, hắn ngây ngốc đứng đó, sâu trong lòng cảm thấy mình rất oan uổng.

Thịnh Tước căm phẫn nhìn chằm chằm vào Thiệu Trạch, tên kia lại chớp mắt mấy cái, mặt đầy vô tội, ý là người ta tình nguyện nghĩ sai chứ có liên quan gì tới tôi đâu. Rõ ràng tôi chưa làm gì hết mà.

Thịnh Tước “…”

Cảnh Tình hức một tiếng, bắt lấy tay anh hai mình an ủi “Chỉ là nhìn nhau mà thôi, không phải liếc mắt đưa tình đâu. Anh hai, anh phải kiên cường lên.”

Cảnh Hạo “…”

Cảnh Hạo chịu đủ rồi, đứng dậy sâu xa nhìn Thiệu Trạch một chút, thầm nghĩ tối tính sổ tiếp, sau đó xách em gái mình nhét vào xe, khởi động lái đi.

“Anh hai, em nghĩ ra rồi.” Cảnh Tình nói “Em quen rất nhiều Omega như vậy, nhất định sẽ có một người có thể thu dọn tên Alpha kia. Thần tượng của em nói, Alpha đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới. Anh yên tâm đi, chờ tên Alpha kia thay lòng đổi dạ, chị dâu em sẽ về với anh.”

“Đừng có nhắc tới thần tượng của em.” Trán Cảnh Hạo nảy lên, nhắc nhở “Còn có, anh hai em cũng là Alpha đấy.”

“Ơ, hồi trước chẳng phải anh thích Lý Thiếu Chu cũng vì mùi của cậu ta sao?” Cảnh Tình dừng một chút, đột nhiên hỏi “Anh hai, chị dâu em biết tình sử của anh chưa? Biết tới mức độ nào rồi?”

Cảnh Hạo giật mình nhớ tới chuyện quá khứ, hắn không khỏi trầm mặc.

Cảnh Tình nhìn biểu tình của hắn, quả thực tuyệt vọng “Ài, anh không chỉ có đối tượng trong lòng nhiều năm, mà còn hờ hững với chị dâu của em nữa, ngủ trên một cái giường mà không chạm vào anh ấy. Chị dâu em chịu ở bên anh mới là lạ đấy.”

“… Nói thêm một câu nữa, anh sẽ trực tiếp lái xe đưa em về trường.”

Cảnh Tình lập tức im miệng, ngoan ngoãn ngồi yên.

Cảnh Hạo xách em gái mình về phòng, dặn quản gia rót cho cô ly nước đá, để cô bình tĩnh một chút, tiếp đó hắn liền đi qua cùng Thiệu Trạch ăn cơm. Cảnh Tình vốn định đi cùng, kết quả bị hắn trừng làm cho lập tức xóa bỏ ý niệm này, tội nghiệp nhìn hắn. Cảnh Hạo xoa đầu cô “Tối anh sẽ đem cậu ấy về nhà.”

“Thật không? Nhưng em nghe nói tối qua chị dâu lại bỏ chạy, anh thật sự có thể giữ anh ấy lại à?” Cảnh Tình nói xong, nhìn biểu tình của hắn liền thức thời im miệng.

Lúc Cảnh Hạo quay lại, Thiệu Trạch đã vào nhà, hắn định tính toán một phần nợ trước, ai ngờ lúc này lại thấy Thịnh Tước một lần nữa chầm chậm tiến lên, thấp giọng nói “Điện thoại của người gác cổng, ông chủ nhà họ Lý tới.”

Thiệu Trạch nhướn mày, cười cười “Cho vào.”

“Vâng.”

Cảnh Hạo vô cùng khó chịu “Hắn vẫn cho rằng em là Thiếu Chu, chừng nào em mới giải quyết vấn đề của hắn?”

Thiệu Trạch cười tít mắt uống ngụm trà “Chờ tôi xem lần này anh ta đến để làm gì rồi tính sau.”

Tiểu kịch trường:

Omega 1(nhiệt tình): “Anh đẹp trai, nhìn qua đây nè!”

Thịnh Tước bình tĩnh đi.

Omega 2 (ngượng ngùng): “Anh gì ơi.”

Thịnh Tước vẫn bình tĩnh đi.

Omega 3 (thâm tình): “Em yêu anh, kiếp này không cho phép anh kết hôn.”

Thịnh Tước tiếp tục bình tĩnh.

Omega 4 (trực tiếp tiến vào thời kỳ phát tình): “Nóng quá, giúp em với…”

Thịnh Tước càng thêm bình tĩnh.

Thường mỗ rất vui mừng “Cậu xem, cuối cùng cậu cũng thật oai phong.”

Thịnh Tước cởi áo xé thành từng miếng.

Thường mỗ kinh ngạc “Cậu lại thắt cổ? Tại sao? Lần này không phải tôi đối xử với cậu rất tốt à?”

Thịnh Tước: “Cái rắm, cô rõ ràng đang bắt tôi độc thân.”

Thường mỗ: “Nhưng không phải cậu không có phản ứng sao? À, cậu quen ngửi mùi của cậu Trạch rồi, vậy đối với Omega khác còn cảm thấy hứng thú không?”

Thịnh Tước: “Nông cạn! Tôi thích người, không phải mùi.”

Thường mỗ (mặt hồn nhiên) “Vậy tôi tìm một tiểu công cho cậu nhé?”

Thịnh Tước mỉm cười (bắt chước giọng của Thường mỗ) “Vậy tôi giết cô ngay nhé?”

Thường mỗ: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui