Bất Báo

Chất dẫn dụ ngọt ngào quyến rũ nhanh chóng lan rộng, các Alpha xung quanh lập tức nhìn qua, từ khi sinh ra họ đã có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với Omega, mà hiện tại hương vị truyền ra lại có tín hiệu rõ ràng: Omega còn chưa bị đánh dấu này đang phát tình. Họ cần phải đuổi các Alpha khác đi, hành động trước tiến lên chiếm đoạt y, giữ lấy y, đánh dấu y, khiến y run rẩy mở rộng hai chân ra với mình, cứ như thế mà phục tùng.

Có điều lần này các Alpha theo tới đều là những người tinh nhuệ, họ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lúc này phát hiện mùi hương của đối phương rất thoải mái, suy nghĩ đầu tiên không phải là tới gần mà là lùi về phía sau duy trì bình tĩnh, nhưng ngay cả như vậy họ vẫn không thể tránh khỏi sinh ra phản ứng, thậm chí có người theo bản năng tiến về phía trước nửa bước, trái cổ di chuyển, nhìn chăm chú qua bên kia, giống như lúc nào cũng có thể không kiềm chế được.

Thiệu Trạch mất máu quá nhiều nên trực tiếp tiến vào thời kỳ phát tình, tình trạng này khiến cho khứu giác của y nhạy hơn so với bình thường, bởi vậy y có thể cảm nhận được rõ ràng chất dẫn dụ của rất nhiều Alpha tỏa ra trong không khí. Y cảm thấy vô cùng ghê tởm và bất an, vậy nên dù có choáng váng y vẫn cố duy trì một chút lý trí.

Thở hổn hển mấy hơi, y rúc vào lòng người duy nhất có thể khiến mình cảm thấy thoải mái, nhịn không được rên rỉ thành tiếng. Rào chắn kia giờ đây rốt cuộc phá vỡ, giống như bỗng nhiên mở ra một lối đi, vô số dòng điện tê dại chen lấn dũng mãnh trào ra, chi chít bò đầy toàn thân, khiến y vô cùng khát vọng được âu yếm, khát vọng được ôm lấy, khát vọng được hôn cũng khát vọng được người đàn ông này mạnh mẽ… mạnh mẽ giữ lấy.

Khó chịu và đau đớn không ngừng quất mạnh lên thần kinh, thậm chí y có thể cảm thấy chất lỏng nóng cháy đang điên cuồng từ chỗ sâu trong cơ thể mình tuôn ra ngoài, y muốn đưa tay lên bắt lấy Cảnh Hạo lại phát hiện mình đã không còn sức lực từ lâu, chỉ có thể bất lực rúc vào lòng hắn “Cảnh Hạo… Cảnh Hạo, em khó chịu quá… khó chịu quá… Cảnh Hạo…”

Mùi chất dẫn dụ và mùi máu tươi từng chút một đánh lên thần kinh, Cảnh Hạo căn bản không nghe rõ Thiệu Trạch nói cái gì, có điều thấy y chui vào lòng mình, đồng tử hắn không khỏi càng tối đi, lập tức siết chặt cánh tay lại. Kiều Tịch từng hỏi hắn về Thiếu Chu, lúc ấy hắn trả lời là tuyệt đối sẽ không phản bội Thiệu Trạch, nhưng hôm nay người tỏa ra mùi vị này chính là Thiệu Trạch, hắn phát hiện bản thân mình hoàn toàn không chống chọi được với cám dỗ này.

Cậu ấy là của mày, xé quần áo của cậu ấy, mở rộng cơ thể cậu ấy, tiến vào cậu ấy, đánh dấu cậu ấy, khiến cậu ấy mãi mãi chỉ thuộc về một mình mày… Suy nghĩ đó trong đầu càng lúc càng mãnh liệt, Cảnh Hạo chậm rãi thở ra một hơi, lại ôm chặt lấy Thiệu Trạch.

“Ưm…” Bả vai Thiệu Trạch đau đớn, theo bản năng nhúc nhích, nhưng giãy dụa này quả thật quá nhỏ bé, rất nhanh y liền yếu đuối nằm trong lòng hắn.

Bạch Triệt bước nhanh tới đè miệng vết thương của Thiệu Trạch lại “Đừng có thất thần, mau rời khỏi đây!”

Cảnh Hạo cố gắng để mình bình tĩnh lại, giọng khàn khàn ừ một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài.

Người Huyết Sát ở rất phân tán, cho nên người của Cảnh gia và DR cũng tách ra hành động. Kiều Tịch đã thuận lợi giải quyết người trong phòng, đang chuẩn bị đi tìm Cảnh Hạo và Thiệu Trạch, nhưng anh lại phát hiện thuộc hạ của mình đột nhiên đồng loạt cứng đờ, tiếp theo đều nhìn ra ngoài, khiến anh nhất thời kinh ngạc không thôi.

Kiều Tịch hơi nheo mắt, anh biết các Alpha khá nhạy bén với chất dẫn dụ của Omega, trong lòng không khỏi giật mình, vội vàng hỏi “Sao thế?”

“… Là cậu Trạch.” Sắc mặt Thịnh Tước tối đi, nhanh chóng đuổi qua bên kia “Là chất dẫn dụ của cậu ấy.”

Sắc mặt Kiều Tịch khẽ thay đổi, lập tức chạy theo sát sau đó, lúc anh đuổi tới trong phòng đã tràn đầy mùi chất dẫn dụ của Alpha, khá nồng, ngay cả anh cũng chịu không nổi mà nhíu mày lại.

Thịnh Tước tiến lên hai bước, định ôm lấy Thiệu Trạch từ trong tay Cảnh Hạo.


Cảnh Hạo lùi về phía sau, lạnh lùng nhìn qua, khí thế trên người rất đáng sợ, giống như một con sư tử đực bị chọc giận. Thiệu Trạch là người yêu của hắn, cộng thêm y đang phát tình, hiện tại bảo hắn giao cho người khác, điều này quả thực còn khó chịu hơn là móc trái tim hắn ra.

Thịnh Tước nhìn tơ máu trong mắt Cảnh Hạo, trong lòng rùng mình, quyết định dùng biện pháp ép buộc, mà Cảnh Hạo lại như đoán được hành động của Thịnh Tước, hắn nhanh chóng lách qua bên cạnh, trầm giọng hỏi “Làm gì?”

Kiều Tịch bước tới, lấy thuốc thử mới luôn mang theo bên người chích cho Thiệu Trạch “Thịnh Tước đã trải qua huấn luyện nhắm vào mục tiêu, đưa A Trạch cho cậu ta đi.”

“Không.”

Kiều Tịch lạnh lùng hỏi “Anh muốn A Trạch chết sao?”

Đáy lòng Cảnh Hạo chấn động, hắn biết lúc này tình trạng của Thiệu Trạch không tốt lắm, nếu khống chế không được, nói không chừng sẽ càng làm y bị thương nặng thêm. Hắn đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng không tình nguyện thỏa hiệp, tiếp theo bắt bản thân lùi về sau để tránh mất đi lý trí.

Thịnh Tước đã chạy tới phòng tắm lấy khăn tắm ra từ lâu, hắn liền bao chặt Thiệu Trạch lại, chuẩn bị bế đi, thế nhưng Thiệu Trạch vốn đang rơi vào hôn mê lại đột nhiên mở mắt ra, dùng sức đẩy Thịnh Tước, bịch một tiếng ngã xuống mặt thảm trên sàn nhà, nôn khan một hồi.

“A Trạch!” Mọi người nhanh chóng tiến lên, vây quanh y.

“… Cút, không được tới gần tôi!” Ánh mắt của Thiệu Trạch từ lâu đã rời rạc, căn bản nhìn không rõ người bên cạnh là ai, song vẻ mặt của y lại rất sắc bén, thậm chí mang theo vài phần sát khí, y vừa nói vừa rời xa Alpha đang tới gần, cánh tay phải duy nhất còn hoạt động được vung lên hai cái, tiếp theo bỗng nhiên không để ý mà đánh vào tường, nhất thời để lại một vết nứt sâu trên đó.

Bước chân của Thịnh Tước khựng lại, sau lưng thoáng chốc toát ra một lớp mồ hôi lạnh, thầm nghĩ một cú này mà đánh vào trên người hậu quả quả thật rất khó lường, đây còn là lúc y bị thương nặng mà ra tay, nếu không bị thương… Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của Thiệu Trạch, người bình thường thật sự có thể làm được như thế sao?

Thiệu Trạch bị chất dẫn dụ của Alpha trong phòng kích thích, lại nằm trên đất nôn khan, y thở dốc một tiếng “… Cút!”

Kiều Tịch vội vàng đỡ y, nheo mắt nhìn vài giây, ý bảo những người bên cạnh lùi về sau, anh phải phụ trách kiểm soát vết thương cho A Trạch nên không thể bế cậu được, Bạch Triệt thì “tàn phế”, hoàn toàn không thể trông cậy vào, còn những người này… Anh nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng lấy ra một viên thuốc đưa cho Cảnh Hạo “Uống đi.”

Cảnh Hạo nhất thời hiểu ra ý của anh, nhanh chóng uống vào, rồi bế lấy Thiệu Trạch rời đi. Đôi mày nhíu chặt của Thiệu Trạch dần giãn ra, hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Dù là vừa mới xảy ra đánh nhau hay là sau đó chất dẫn dụ lan ra đều tạo thành chấn động không nhỏ, đặc biệt nơi này từng là chiến khu, Omega vô cùng thưa thớt, cộng thêm mùi của Thiệu Trạch rất ngọt, bởi vậy gần như dẫn hết các Alpha lân cận tới đây, có điều may mà thuốc thử mới của Kiều Tịch đã có tác dụng, nhiệt độ phát tình của Thiệu Trạch đang từ từ biến mất, các Alpha tinh nhuệ rốt cuộc không cần chịu đựng cảm giác dày vò này nữa, liền cảnh giác bảo vệ bên người, nhanh chóng xông ra ngoài.


Cảnh Hạo có thế lực ở khu mười, công việc dọn dẹp hậu quả liền giao cho người của hắn, mấy người nhanh chóng lên xe, chạy tới bệnh viện. Cảnh Hạo lấy lại bình tĩnh, lúc này mới có cơ hội hỏi “Cậu ấy là Thiếu Chu?”

Kiều Tịch lãnh đạm ừ một tiếng “Chờ cậu ta tỉnh lại thì anh tự hỏi đi.”

Cảnh Hạo xé tấm mặt nạ silicone trên mặt Thiệu Trạch ra, trong ánh sáng tối mờ buông mắt xuống nhìn y, chậm rãi siết chặt cánh tay, cẩn thận kéo y vào lòng.

Không chỉ vai trái của Thiệu Trạch bị thương, mà còn có mấy vết thương do bị mảnh thủy tinh cứa vào, trên người toàn là máu, vừa vào tới bệnh viện liền được đẩy vào phòng cấp cứu cùng với tên Alpha thành phẩm kia.

Kiều Tịch cầm khẩu súng bán tự động từ tay trợ lý, lạnh lùng nhìn ông bác sĩ không cho anh vào theo, ông bác sĩ kia nhất thời sợ hãi, run rẩy mời anh vào. Lúc này Kiều Tịch mới vừa lòng, nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật, tiếp theo thấy Thiệu Trạch bất an cử động, anh liền bảo họ chích cho y một mũi thuốc trấn tĩnh, sau đó đeo bao tay, bắt đầu xử lý vết thương.

Hai tiếng sau, Thiệu Trạch và Alpha kia được chuyển tới phòng cao cấp, đám người Kiều Tịch sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên vẫn ngồi ở phòng khách trông chừng.

Cảnh Hạo uống mấy ly nước, phát hiện mình vẫn khát khô cổ, xao động trong cơ thể từng đợt trào về trước, khiến hắn muốn xông tới ôm Thiệu Trạch vào lòng xoa nắn, dù đã uống thuốc nhưng chất dẫn dụ ngọt ngào kia vẫn thấm vào mạch máu hắn, gợi lên phản ứng theo bản năng nhất của Alpha.

Hắn lại uống hết một ly nước nữa, thật sự có chút chịu không nổi, liền dứt khoát đi ra ban công hóng gió đêm, hắn đi qua đi lại mấy bước, tiếp đó nghĩ đến một chuyện, lập tức cầm điện thoại ra gọi cho vị bác sĩ riêng kia, trầm giọng hỏi “Kết quả xét nghiệm có chưa?”

Khu mười và khu chín kế bên nhau nên không lệch giờ mấy, vị bác sĩ kia đã đi ngủ từ lâu, lúc này mơ màng nghe máy, anh sững sờ nói “Có… có rồi.”

Ông chủ Cảnh đang trong tình trạng không được thỏa mãn dục vọng, tâm trạng cực kỳ tệ, đồng tử hắn co lại, lạnh lùng hỏi “Vậy sao anh không báo ngay cho tôi?”

Bác sĩ bị giọng điệu của hắn kích động liền tỉnh táo lại, quả thực khóc không ra nước mắt, anh bị mất điện thoại, được một người tốt bụng nhặt được, mấy ngày nay vẫn liên hệ với đối phương để lại lấy, nhưng người ta cứ tới lúc lại có việc, khiến anh chạy không công hai chuyến, sau đó anh muốn tới nhà đối phương lấy lại, nhưng người ở đó lại nói người kia đi công tác rồi, anh cảm thấy mình bị đùa bỡn, nên hôm nay mới đi mua điện thoại mới.

Anh từng hỏi quản gia của Cảnh gia, nghe ông nói có thấy một tập tài liệu ở trong phòng ngủ chính chắc cậu chủ đã xem, anh nghĩ dù sao mình cũng đã gửi tin nhắn, nên không hỏi tới nữa, nhưng nghe cách hắn nói hiện tại có vẻ như hắn không biết. Anh nuốt nước miếng “Tôi đã tự đưa tới cho anh, còn gửi tin nhắn nữa.”

“Chuyện là khi nào?”

Vì thế bác sĩ nơm nớp lo sợ thuật lại, tiếp đó phát hiện bên kia im lặng, anh cũng im lặng hai giây, sau đó thử hỏi “Anh Cảnh, anh còn nghe không?”


Cảnh Hạo thản nhiên ừ một tiếng “Không còn sớm nữa, anh ngủ đi.”

Hắn cúp máy, nhìn qua phòng Thiệu Trạch, trầm mặc một lúc lâu, sau đó bắt mình phải nhẫn nhịn. Mấy người thức tới ba giờ sáng thì nghe thấy phòng của Thiệu Trạch bỗng nhiên truyền ra tiếng động, liền vội vàng đi vào.

Dược tính của thuốc trấn tĩnh đã hết, Thiệu Trạch nhíu mày, dường như cực kỳ bất an, cơ thể không ngừng cử động, tiếp đó đụng tới miệng vết thương, y liền kêu rên lên tiếng. Kiều Tịch xốc chăn lên, thấy trên tấm gạc có vết máu, đồng tử anh liền co lại “Nứt ra rồi.”

Anh quét mắt nhìn, thấy sau khi Cảnh Hạo tới gần Thiệu Trạch liền thả lỏng một chút, anh liền tỏ ý bảo Cảnh Hạo ngồi yên, sau đó nhanh chóng băng bó lại, sau đó nhìn hắn chần chừ nửa giây “Anh ngủ lại đây đi, chú ý đừng chạm vào miệng vết thương của cậu ấy.”

Cảnh Hạo đương nhiên sẵn lòng, nhìn họ đi ra ngoài, hắn liền leo lên giường, ôm Thiệu Trạch vào lòng. Thiệu Trạch mơ hồ nhận thấy hơi thở quen thuộc, thần kinh vốn buộc chặt lập tức thả lỏng, lại gần cọ vào người hắn. Hô hấp của Cảnh Hạo trở nên nặng nề, trán nảy mạnh, đưa tay đè y lại, giọng khàn khàn “Đừng có cọ nữa… em mà cọ nữa là anh sẽ đánh dấu em ngay đấy.”

Thiệu Trạch hoàn toàn không có nghe thấy lời hắn nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, trầm trầm ngủ say. Cảnh Hạo trầm mặc một hồi, lại gần cổ y ngửi, tiếp đó hôn lên trán y rồi ôm chặt lấy y.

Bạch Triệt và Kiều Tịch trở lại phòng khách, không khỏi hỏi “A Trạch làm sao thế? Trước đây chưa từng thấy em ấy như vậy.”

“Tôi ngăn chặn kỳ phát tình của cậu ấy, hiện tại bị tác dụng phụ.” Kiều Tịch chậm rãi phân tích “Cậu ấy sẽ vô cùng mẫn cảm, hiện tại thấy bất an là chuyện bình thường.”

“Thời gian tới lúc phát tình còn bao lâu? Vết thương lành kịp không?”

Kiều Tịch trầm mặc một chút “… Tôi cũng không xác định, hi vọng là có thể lành.”

Bạch Triệt gật đầu, đổi đề tài “Tôi bảo Thịnh Tước liên hệ về nhà rồi, bảo họ phái trực thăng từ khu chín qua đây, chúng ta mau chóng trở về, đừng cho Thiệu Tu Dung có cơ hội hành động.”

Kiều Tịch ừ một tiếng, không có ý kiến.

Một đêm không có gì. Ngày hôm sau Cảnh Hạo dậy sớm, hắn ngửi mùi vị ngọt ngào này, nhìn người trong gang tấc, ôm y vào lòng lúc này mới xác định mình không có nằm mơ.

Sắc mặt Thiệu Trạch bởi vì mất máu quá nhiều mà hơi trắng, y vẫn đang ngủ, Kiều Tịch qua loa ăn xong bữa sáng liền bước vào kiểm tra vết thương, thấy chỗ đó hơi nứt ra, anh liền nhìn qua Cảnh Hạo, đoán là lúc y ngủ, hắn theo bản năng sờ mó vì thế mới tạo thành hậu quả này.

Cảnh Hạo không lên tiếng, phản ứng theo bản năng này không phải thứ hắn có thể kiểm soát. Kiều Tịch nhìn hắn mấy lần, đại khái cảm thấy có thể tha thứ được liền không so đo nữa, xử lý xong liền lẳng lặng đợi một lát, tới khi trực thăng tới, mọi người liền nhanh chóng rời đi.

Trong quá trình Thiệu Trạch có tỉnh lại hai lần, không nói được mấy câu liền ngủ tiếp. Lúc y tỉnh thì chỉ phản cảm với mùi của Alpha, lúc ngủ say lại rất bất an, chỉ cho phép Cảnh Hạo tới gần, chỉ cho hắn chạm vào cũng chỉ cho hắn ôm. Đối với chuyện này Cảnh Hạo cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau khổ, bởi vì hắn chỉ có thể sờ mà không thể ăn, ngày qua ngày thật quá khó khăn.


Sau khi họ trở lại khu chín, đêm đó Cảnh Hạo ngủ trong phòng Thiệu Trạch, kết quả ngày hôm sau miệng vết thương lại nứt ra. Kiều Tịch nhìn Cảnh Hạo, vẫn không nói gì, đợi tới tối tiêm cho Thiệu Trạch một mũi thuốc trấn tĩnh, anh liền nhìn về phía Cảnh Hạo, lạnh lùng bảo thuộc hạ “Đá hắn ra, sau này buổi tối không cho hắn vào cửa.”

Các thuộc hạ “Vâng!”

Cảnh Hạo “…”

Vì thế ông chủ Cảnh bị vô tình đuổi đi, từ đó hắn bắt đầu mất ngủ.

Ngày thứ ba Thiệu Trạch rốt cuộc tỉnh lại, ngoại trừ hơi suy yếu thì các mặt khác đều xem như không tệ. Cảnh Hạo kiên trì ngồi bên giường với y, hoàn toàn không nhắc tới vấn đề chất dẫn dụ. Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, yên lặng quan sát, nghĩ rằng chẳng lẽ ý muốn bảo hộ của Alpha đối với Omega phát huy tác dụng cho nên Cảnh Hạo không tính sổ?

Cảnh Hạo nhìn y một cái “Sao thế?”

Thiệu Trạch lấy lại tinh thần “… Không sao.”

Cảnh Hạo ừ một tiếng, cắt quả táo đã gọt xong thành từng miếng rồi đưa cho y, thuận tiện dịu dàng sờ đầu y “Ngoan, ăn nhiều trái cây một chút mới có lợi, dưỡng thương cho tốt, tranh thủ sớm khỏe lại.”

Thiệu Trạch không biết vì sao y lại thấy hơi sởn tóc gáy, trầm mặc một chút, đưa tay run rẩy cầm lấy một miếng.

Cảnh Hạo trò chuyện với y, rất nhanh sau đó liền thấy Kiều Tịch đi vào, nhắc nhở hắn thời gian, nguyên nhân là nếu tiếp xúc quá nhiều có khả năng sẽ dẫn tới A Trạch tiến vào kỳ phát tình sớm. Trán Cảnh Hạo nảy lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ mình, trong lòng tê tái, cuối cùng thỏa hiệp đứng dậy rời đi.

Kiều Tịch bảo người giúp việc đưa hắn ra ngoài, sau đó anh tới chiếc giường lớn ngồi xuống “Bạn của em tỉnh rồi.”

Thiệu Trạch hơi giật mình, đang định mở miệng lại nghe anh lạnh lùng nói tiếp “Nhưng bị anh chích thuốc trấn tĩnh mà quật ngã tiếp rồi.”

Thiệu Trạch “…”

Kiều Tịch đẩy mắt kính “Thần chí của hắn không rõ, anh đang kiểm tra.”

Thiệu Trạch gật đầu, nói với Kiều Tịch là nhất định phải chữa khỏi cho hắn, tiếp đó y liền cảm thấy hơi mệt. Kiều Tịch biết y cần nghỉ ngơi liền không nhiều lời nữa, đóng chặt cửa, xuống lầu.

“Cậu Kiều.” Thịnh Tước ôm một bó hoa bách hợp đi vào “Người gác cổng nói đây là có người tặng cậu Trạch, đưa xong liền đi.”

Kiều Tịch nhìn tấm card, ánh mắt nhất thời ngưng tụ, chỉ thấy ở trên đó viết mấy chữ rất mạnh mẽ: Chúc cháu mau khỏe lại, cậu yêu của cháu, Thiệu Tu Dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận