Bất Báo

Thiệu Trạch ngọt ngào nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau cuối cùng khôi phục lại được sức lực, từ ngày bị thương y vẫn phải nằm ở trên giường, nên lúc này không muốn nằm tiếp nữa, ăn điểm tâm xong liền kéo Cảnh Hạo đi tản bộ.

Trong tòa nhà thỉnh thoảng sẽ có vài vệ sĩ Alpha đi ngang qua, nhìn thấy hai người liền gật đầu, khách khí lên tiếng chào hỏi, sau đó lướt qua, hoàn toàn không nhìn nhiều hơn một cái. Điều này khiến Cảnh Hạo vô cùng hài lòng, lúc trước khi chất dẫn dụ của Thiệu Trạch bị lộ ra, những người này tuy không làm ra chuyện mất khống chế, nhưng ánh mắt họ lại luôn luôn chăm chú nhìn vào Thiệu Trạch, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới.

Mà hiện tại thì khác, hắn đã đánh dấu thành công, ngoại trừ hắn thì không ai có thể ngửi được mùi vị quyến rũ, ngọt ngào kia trên người Thiệu Trạch, hắn có thể một mình hưởng thụ người này.

Tâm trạng của Cảnh Hạo vui vẻ, kéo vợ vào lòng, hít ngửi tại hõm cổ của y, sau đó hôn y một cái. Thiệu Trạch ngẩng đầu, mặt hướng về ánh mặt trời, đôi mắt mang theo ý cười, nhìn càng thêm anh tuấn so với dĩ vãng, y không khỏi dựa sát vào một chút, có lẽ do bị đánh dấu nên y càng thích thân thiết với người này hơn. Cảnh Hạo cứ như vậy ôm sát y, đang định nói điều gì, ánh mắt hắn đảo qua thì thấy một người chạy tới cửa khiến hắn nhất thời trầm mặc.

Thiệu Trạch nhìn qua, lập tức cười cười.

Từ khi Cảnh Tình biết Thiệu Trạch là Omega liền hỏi han thời gian chấm dứt kỳ phát tình, sau đó cô tính toán đơn giản, đoán là hôm nay chị dâu có thể ra ngoài nên liền vội vàng về nhà.

“Chị dâu.” Cô bé chạy bình bịch tới gần, nhận ra chất dẫn dụ trên người hai người đều thay đổi, thoáng chốc liền lệ nóng quanh tròng “Tốt quá, anh hai của em rốt cuộc cũng mạnh mẽ lên một lần rồi.”

Cảnh Hạo “…”

Cảnh Tình không nhìn anh hai nhà mình mà xoay quanh Thiệu Trạch “Chị dâu, anh thật sự là Omega sao?”

Thiệu Trạch cười gật đầu “Em bất ngờ à?”

“Dạ, nhưng không quan trọng, dù anh có phải là Omega hay không, anh cũng là chị dâu của em.” Cảnh Tình ngắt nhéo cái khăn tay nhỏ, nhìn y “Với lại em biết anh có nỗi khổ, anh sợ anh hai em chọn lựa chất dẫn dụ, cũng sợ anh ấy là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới giống như thần tượng của em nói, nên anh mới dùng cách này tiếp cận anh ấy. Em biết hết mà.”

Mặt Thiệu Trạch đầy vui mừng “Em có thể hiểu cho anh, anh thật sự rất vui.”

Cảnh Hạo “…”

“Hức, chị dâu, anh sống thật không dễ dàng.” Cảnh Tình càng nghĩ càng cảm động “Anh phải mất bao công sức mới đi tới một bước ngày hôm nay.”


“Đúng vậy.” Thiệu Trạch hiểu ý của cô, y cười tít mắt nói “Anh hai em vẫn nhớ mãi cái người tên là Lý Thiếu Chu kia, để anh ấy chấp nhận anh thật sự rất khó, may mà nỗ lực nhiều năm qua của anh cuối cùng cũng được đền đáp.”

“Anh đừng nói nữa.” Cảnh Tình lau nước mắt “Sau này anh ấy mà đối xử không tốt với anh, em sẽ là người đầu tiên tới tính sổ với anh ấy. Sau đó em sẽ kéo cả ba mẹ tới nữa.”

Thiệu Trạch lại càng vui mừng “Ngoan.”

Cảnh Hạo “…”

Ông chủ Cảnh bóp chặt mặt của người nào đó, nghiền ngẫm quan sát y “Eo của em lại không đau nữa hả?”

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, lên án “Em nói sai cái gì sao? Hồi trước anh rõ ràng chẳng thèm ngó ngàng tới em.”

Cảnh Hạo kéo y vào lòng, thuận tiện bóp lên thắt lưng y, kiên nhẫn trấn an “Được, lát nữa anh sẽ nói cho em biết anh yêu em biết bao nhiêu.”

Thiệu Trạch “…”

Cảnh Tình ngượng ngùng che mặt, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn hai người “Hai anh có kết hôn không? Có kết hôn không vậy? Kết hôn đi.”

“Có.” Cảnh Hạo lập tức nói “Em bảo quản gia chuẩn bị trước đi, thời gian cụ thể thì tính sau.”

Cảnh Tình lập tức vui mừng “Dạ, thật ra kể cả anh không đồng ý, em với quản gia cũng đang chuẩn bị rồi.”

Lần đầu tiên Cảnh Hạo cảm thấy em gái mình có khuôn phép như thế, hắn xoa đầu cô bé “Ngoan, anh cho phép em ở nhà thêm vài ngày nữa đấy.”

“Dạ.”

Thiệu Trạch “…”


Cảnh Tình trò chuyện với họ một hồi, sau đó nhanh chóng hưng phấn rời đi. Cảnh Hạo liền nhìn về phía Thiệu Trạch, sắc mặt chuyên chú “Mình kết hôn nhé bảo bối?”

Đáy lòng Thiệu Trạch khẽ chấn động, trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói “Chờ em giết Thiệu Tu Dung đã.”

Cảnh Hạo dừng một chút, cúi người hôn y “Anh sẽ làm cùng với em.”

Thiệu Trạch ừm một tiếng, rúc vào lòng hắn, hai người triền miên một lát, đi vòng quanh tòa nhà rồi tay nắm tay vào trong nhà.

Kiều Tịch ăn sáng xong liền vào phòng thí nghiệm nghiên cứu kết quả kiểm tra tối qua, nhưng anh vẫn không phát hiện ra bất thường, nên liền dứt khoát ngồi ở sofa chờ bọn họ. Lúc này thấy Thiệu Trạch trở về, liền nói muốn cẩn thận kiểm tra thêm một lần nữa. Thiệu Trạch cười cười, không phản đối, ngoan ngoãn đi cùng anh. Cảnh Hạo vốn định tới công ty xem thử, thấy thế hắn liền lưu lại một lúc, lẳng lặng chờ ở phòng khách.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Kiều Tịch và Thiệu Trạch rốt cuộc đi ra, hắn lập tức nhìn qua, ánh mắt mang theo ý dò hỏi, Thiệu Trạch cười lắc đầu, ý bảo hắn không sao, đừng lo lắng.

Cảnh Hạo đè nén bất an trong lòng, hỏi “Bên Huyền Mộc Yến em tính đối phó thế nào?”

Thiệu Trạch nghĩ một lát “Xem hắn hẹn ở đâu đã.”

Cảnh Hạo hiểu Thiệu Trạch nói như vậy là có suy nghĩ muốn đi gặp mặt, hắn ừ một tiếng, không có phản đối. Tối qua hắn đã nói chuyện này với Kiều Tịch và Bạch Triệt, thế nên mới biết hóa ra Kiều Tịch là đàn em của Huyền Mộc Yến, nhưng cho dù từng sinh hoạt chung với Huyền Mộc Yến một thời gian dài Kiều Tịch vẫn không biết rõ lời đối phương nói rốt cuộc là thật hay giả, vậy nên họ thương lượng một lát, cảm thấy thà rằng tin là có còn hơn là không, nếu có thể thì tốt nhất vẫn là tới một chuyến.

Hắn biết hôm nay Huyền Mộc Yến sẽ liên lạc lại với họ, nên hắn liền nói với Thiệu Trạch có chuyện gì thì phải gọi ngay cho hắn, sau đó hắn nắm chặt thời gian tới công ty mở hội nghị cấp cao, phân công công việc cho cấp dưới, sau đó liền ngồi ở văn phòng vừa xử lý tài liệu vừa im lặng chờ tin tức.

Cái laptop tối qua Huyền Mộc Yến đưa tới được Kiều Tịch cắm điện, mở 24/24, chỉ cần tiếng video vừa vang lên, họ liền nhấn nút đồng ý.

Thiệu Trạch nói chuyện này với Trình Tứ, Trình Tứ cảm thấy không có gì quan trọng, đi hay không đều được, dù sao chuyện của hắn và Huyền Mộc Yến trước sau gì cũng phải giải quyết. Thiệu Trạch thấy thế cũng có chút yên tâm, cuộn mình trên sofa chờ, mãi tới gần trưa mới thấy màn hình máy vi tính trên bàn uống nước xuất hiện một cửa sổ, vì thế y nhấn vào con chuột, cười tít mắt nhìn bên kia.

Huyền Mộc Yến vẫn là bộ dáng trong trí nhớ đó, gã ôn hòa hỏi “Cậu là?”

Thiệu Trạch mỉm cười nhướn mày “Ông đoán xem?”


Huyền Mộc Yến quan sát vài lần, nụ cười gia tăng “Không tệ, hiệu quả của khuôn mặt này tốt hơn tôi dự đoán, đẹp hơn trước kia đấy.”

“Ừ, nói cho cùng vẫn là công lao của ông và Thiệu Tu Dung.” Thiệu Trạch sâu xa nói “Ngoại trừ cánh tay, chỗ ông đụng chạm vào chắc là khuôn mặt này nhỉ?”

Huyền Mộc Yến cười lắc đầu “Còn một chỗ.”

Thiệu Trạch đối diện với gã một hồi, mơ hồ cảm thấy lời người này nói là sự thật, y hơi nheo mắt, không hỏi lại, đơn giản trò chuyện với gã, hỏi gã muốn gặp ở đâu. Huyền Mộc Yến cười càng ôn hòa, nói ở khu mười.

Khu mười cách khu mười một không gần mà cũng không xa… Thiệu Trạch trầm ngâm một chút, cuối cùng đồng ý, thỏa thuận thời gian địa điểm xong liền ngắt kết nối.

Buổi trưa Cảnh Hạo theo thường lệ trở về ăn cơm, tiếp theo nghe nói ba nhân vật ở tầng trung tâm của DR đều đang ở trong phòng họp, hắn liền đoán chắc là đang bàn bạc chuyện của Huyền Mộc Yến, vì thế hắn nhanh chóng đi qua, kéo vợ mình vào lòng xoa nắn “Ở khu mười? Hôm nay xuất phát sao?”

Thiệu Trạch ừ một tiếng, im lặng nhìn hắn.

Cảnh Hạo hôn y một cái “Anh đi cùng em.”

Thiệu Trạch gật đầu, cọ vào hõm cổ hắn.

Thân là người trao đổi, Trình Tứ cũng ngồi ở đây, hắn nhìn lướt qua “Trình diễn ân ái coi chừng bị sét đánh đó.”

Thiệu Trạch nhất thời nở nụ cười, ngoan ngoãn rúc vào lòng Cảnh Hạo thảo luận công việc với bọn họ, sau đó tan họp tiến hành chuẩn bị.

Dạo gần đây Trình Tứ đều giả ngốc, vẫn không ra khỏi tòa nhà, Huyền Mộc Yến cũng không biết hắn đã tỉnh táo lại, bởi vậy vì để có thể hành động khi người ta không đề phòng, Trình Tứ phải tiếp tục giả bộ, hắn ngồi trong ***g sắt, níu lấy song sắt cứng ngắc nhìn ra ngoài, chờ bị chở đi. Thiệu Trạch nhìn theo ánh mắt hắn, trầm mặc nửa giây, sau đó đẩy Bạch Triệt đến trước ***g sắt. Trình Tứ lập tức cảm kích, ý bảo y mau rời đi, Thiệu Trạch biết hắn có chuyện muốn nói, cũng không nổi giận mà nhanh chóng rời khỏi.

Bạch Triệt bị “tàn tật”, sức chiến đấu nằm ở con số âm nên lần này không đi theo, Trình Tứ im lặng nhìn y “Nếu tôi có thể bình an trở về, cậu cho tôi sống với cậu nhé?”

Bạch Triệt khoanh tay, ôn hòa nhìn thẳng vào hắn “Cho tôi một lý do đồng ý đi.”

“Tôi thích cậu.”

“Người khu một thích tôi nhiều lắm.”


Trình Tứ nghĩ lúc quay về hắn sẽ xé xác những người đó, hắn nói tiếp “Tôi rất giỏi, có thể bảo vệ cậu.”

“Tôi có trợ lý và vệ sĩ, vậy là đủ rồi.”

“Tôi biết nấu cơm.”

“Tôi không thiếu đầu bếp.”

Trình Tứ quả thực có chút tuyệt vọng, trầm mặc thật lâu, vội vàng nghiêm túc nói “Khắp cơ thể cậu tôi đều đã nhìn thấy, tôi muốn chịu trách nhiệm với cậu.”

Bạch Triệt “…”

Trình Tứ mất mát cúi đầu “Hay là cậu không muốn tôi trở về…”

Bạch Triệt quan sát hắn, biết hắn đang giả bộ, nhưng nghĩ một lát, y vẫn nói tôi sẽ suy nghĩ. Tâm trạng Trình Tứ lập tức tốt lên, trò chuyện với y một lát liền vẫy tay tạm biệt, rồi bị nâng lên xe.

Lâu Huy không tham gia vào bàn bạc, bởi vì vô luận Bạch Triệt hay là Kiều Tịch đều không biết về hắn, càng không biết mục đích lúc trước hắn tới phòng thí nghiệm, vậy nên họ đều nhất trí cho rằng hắn là một nhân tố không nắm chắc được. Lâu Huy cũng không bất ngờ với chuyên này, cũng không để ý chuyện bị họ nghi ngờ, hắn cứ tiếp tục thảnh thơi ở đó. Lúc này thấy họ thu dọn đồ đạc muốn đi, hắn liền cười cười, đi theo cùng.

Rất nhiều lính đánh thuê trong tay hắn đều ở khu mười, hiện tại hắn muốn trở về xem thử, đám Kiều Tịch căn bản không có quyền can thiệp, hơn nữa không thể không thừa nhận thực lực của hắn rất mạnh, quan hệ với Cảnh Hạo cũng tốt, nói không chừng thật sự có thể giúp đỡ một tay.

Mấy người tới khu mười là vào buổi tối, đơn giản nghỉ ngơi một đêm, trưa hôm sau mới đi tìm Huyền Mộc Yến.

Tuy Huyền Mộc Yến có nhúng tay vào thế giới ngầm, nhưng trong giới y học gã rất nổi tiếng, bởi vậy dạo gần đây gã có nhận lời mời của một bệnh viện, tới đó dừng chân vài ngày. Cảnh Hạo nhìn bệnh viện lớn nhất ở thành phố này, kinh ngạc nhướn mày “Hắn còn có lúc tốt bụng như vậy? Sẽ không bắt người làm thí nghiệm trong qua trình phẫu thuật đấy chứ?”

“Không đâu.” Kiều Tịch lạnh nhạt nói “Hắn tới đây chỉ vì tìm tài liệu thôi. Nếu thấy tốt liền sai người theo dõi, mấy tháng hoặc là một năm sau mới bắt đi, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ hắn.”

Cảnh Hạo thầm nghĩ, quả nhiên là biến thái, tay hắn thì kéo vợ mình đi vào thang máy.

Lúc này Huyền Mộc Yến vừa được rảnh rang một chút, đang ngồi trong phòng làm việc, trợ lý của gã canh một bên, nghe tiếng gõ cửa liền đi qua xem thử. Tên trợ lý hơi ngẩn ra rồi nhanh chóng báo cáo cho ông chủ. Huyền Mộc Yến nở nụ cười, ý bảo họ mở cửa, tiếp đó thấy đám người Thiệu Trạch tiến vào, gã không khỏi ôn hòa hỏi “Không phải quyết định là ngày mai sao?”

“Do nhớ ông quá.” Thiệu Trạch cười tít mắt, nói từng chữ “Vậy nên… tôi tới thăm ông trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận