Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Tối! Chờ đệ?

Ở thế giới này, người phàm mười bốn tuổi đã có thể cưới vợ sinh con, cho nên ám chỉ trong câu kia cũng rõ ràng quá mà!

Thẩm Tiêu Vân ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt có chút không tin nổi.

Tô Hàn đang cố hết sức tỏ ra kinh ngạc, nói thực ra, hắn cũng chả thích diễn kịch, quá phiền phức, cơ mặt cứng hết cả rồi.

Thượng Quan Tình chú ý đến ánh mắt của bọn họ, chuyển tầm mắt qua, đuôi mắt hẹp dài khẽ nhếch lên, dễ dàng khiến cho bất cứ ai nhìn y đều phải mặt đỏ tim đập.

Tô Băng: “A.”

Tô Hàn nháy mắt bừng tỉnh: “Không được càn quấy.” Thượng Quan Tình rõ ràng là tên đoạn tụ, nếu Tô Băng có ý đồ với y…

Tô Băng giận tím mặt: “Ngươi coi ta thành hạng người gì?”

Tô Hàn đắn đo một lát: “…Ngựa đực?”

Tô Băng: “…”

Tô Hàn hắng hắng giọng, giải thích: “Ta cũng không rõ ràng lắm về cách xưng hô của giới đoạn tụ các ngươi…”

“Tối nay giao thân xác cho ta.” Tô Băng cắt lời hắn.

Tô Hàn ngưng trọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Tô Băng nghiến răng nói: “Thẩm du.”

Tô Hàn: “…” Không phải vẫn nói tu vi càng cao tính dục càng thấp hay sao? Vì sao bạn cùng phòng của hắn lại trái ngược?

Nhưng mấy chuyện vặt thế này Tô Hàn cũng không tính toán chi li, chỉ cần Tô Băng không mang cái thân thể này mà đi làm loạn, tự tuốt súng hay gì gì đó, thì hắn đều có thể vở như không biết.

Thượng Quan Tình phóng hormone ra xong liền xoay người rời đi, Lâm Tiểu Phi cũng không ở lại lâu, chỉ nói còn chút việc liền đi luôn.

Để Thẩm Tiêu Vân ở lại với đủ loại tâm sự nặng nề.

“A Hàn…”

“Sao?”

Thẩm Tiêu Vân xoắn xuýt nửa ngày, cuối cũng vẫn phải hỏi: “Lâm Tiểu Phi sẽ không sao chứ?”

Tô Hàn an ủi hắn: “Yên tâm, Thượng Quan sư huynh không phải người xấu.”

Nhưng Thẩm Tiêu Vân chả an tâm tẹo nào, tính tình Tô Hàn đơn thuần, có lẽ vốn không hiểu hàm nghĩa ẩn dấu trong câu nói này!

Ngẫm lại linh mạch cao ba trượng, Thẩm Tiêu Vân lại càng bất an. Linh mạch này hiển nhiên là nhờ Thượng Quan Tình thúc hộ, đủ để chứng minh tu vi của Thượng Quan Tình ít nhất phải thuộc cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn, một người như vậy… Lâm Tiểu Phi có thể cho được y cái gì?

Nếu Lâm Tiểu Phi là đứa con được Lâm gia yêu thương hết mực, Thượng Quan Tình không chừng còn nể Lâm gia mà giúp y, nhưng Lâm Tiểu Phi vốn là đứa nhỏ bị vứt bỏ đến Thập Tam Phong, tới cái ăn cũng còn chẳng đủ, thì lấy gì mà trao đổi với Thượng Quan Tình?

Nhưng Thượng Quan Tình kia lại vẫn khăng khăng nói: “Tiểu Lâm Phi không tiếc…”

Không tiếc cái gì? Tuy chưa nói xong, nhưng cũng đủ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung!

Lại càng đừng nói đến cái câu cuối cùng kia… Buổi tối chờ đệ.

Tại sao phải là buổi tối? Buổi tối thì có thể làm gì?

Thẩm Tiêu Vân dù sao cũng chỉ là một thiếu niên chưa trải sự đời, não bổ một chút, mặt liền đỏ bừng.

Suốt một buổi chiều, Tô Hàn vẫn luôn chăm chỉ “tu hành”, nhân lúc trạng thái đang tốt, hắn thử làm một cái Ngự Hỏa Thuật bí hiểm khó lường phát xem sao, nhỡ đâu lại thành công? Hắn cũng ghi nhớ lại cảm giác lúc này, sau này có khi lại có thể coi đây là cơ sở để khống chế sức mạnh.

Thẩm Tiêu Vân cũng ở lại viện của Tô Hàn, nói cho hay thì bảo là dạy hắn, nhưng nhìn cái bản mặt lúc đỏ lúc trắng cùng với dáng vẻ đứng ngồi không yên kia… Đừng nói là dạy, chỉ sợ giờ mà Tô Hàn có phóng hỏa thiêu viện hắn cũng chả biết gì.

Tuổi trẻ thật tốt a, lão Tô sống quá lâu không khỏi cảm khái: có nhiều phiền não mệt nhọc như vậy.

Tu luyện đến khi bầu trời đen kịt, Tô Hàn vẫn cứ phải quỵ gối trước Ngự Hỏa Thuật mà hát vang bài ca chinh phục, Thẩm Tiêu Vân bị tiểu kịch trường trong đầu hành hạ đến không chịu nổi, rốt cuộc vỗ đùi nói: “Ta phải đi xem sao!”

Tô Hàn: “Đi đâu?”

Thẩm Tiêu Vân trầm giọng nói: “Ta muốn đi tìm Lâm Tiểu Phi!”

Tô Hàn: “…”

Thẩm Tiêu Vân cảm thấy những chuyện xấu xa thế này không nên giải thích tỉ mỉ cho Tô Hàn nghe, nhưng lòng hắn đã có quyết.

Không thể bỏ mặc không quan tâm, Lâm Tiểu Phi rõ ràng rất sợ Thượng Quan Tình, y cũng đã bảo là mình không muốn gặp sư huynh, chắc hẳn lần này phải nhờ vả Thượng Quan Tình cũng là do không còn cách nào khác, bởi vì y hủy hoại linh mạch của Thẩm Tiêu Vân, mình lại không bồi thường được, nên mới đi nhờ người khác giúp.

Mà Thượng Quan Tình chắc chắn là nhân cơ hội này uy hiếp, ép y… ép y…

Không được! Thẩm Tiêu Vân siết tay, ánh mắt kiên định: “Chuyện này vì ta mà ra, ta không thể giả vờ không biết!”

Tô Hàn kịp phản ứng: “Nhưng mà…”

Thẩm Tiêu Vân quay đầu nhìn hắn: “Ngươi ở lại đây chờ ta, ta đi một lát rồi về.”

Nhưng vấn đề là ngươi đi làm gì cơ chứ? Tô Hàn vội vàng đứng lên đuổi theo hắn nói: “Ngươi lo cho Lâm Tiểu Phi sao? Không có gì đâu, Thượng Quan sư huynh sẽ không làm hại y.”

Thẩm Tiêu Vân quay quay đầu lại nhìn Tô Hàn, thở dài nói: “A Hàn, ngươi không hiểu.”

Tô Hàn: “…” Mợ nó chớ, thiếu niên à ngươi đừng có làm chuyện ngớ ngẩn được không!

Ý Thẩm Tiêu Vân đã quyết: “Lâm Tiểu Phi là một đứa trẻ đáng thương, ờ nhà thì nhận hết mọi lạnh nhạt ngược đãi, tới Thập Tam Phong cũng vẫn luôn trong trạng thái tự bế, nếu cứ tiếp tục phải chịu ủy khuất như vậy, ta sợ y sau này…” Mới nói nửa chừng, hắn đã nặng nề lắc đầu.

Nhìn thấy hắn nhập vai như vậy, Tô Hàn cũng không thể không biết xấu hổ mà quấy rầy, dù sao hắn cũng chẳng có cách nào nói rõ chân tướng, cũng chả thế nói cho Thẩm Tiêu Vân biết, bây giờ mình chỉ cần quét thần thức qua một cái, toàn bộ những chuyện xảy ra trong Cửu Huyền Tông hắn đều có thể rõ như long bàn tay ư?

Bỏ đi… Đi thì đi, cũng chả phải chuyện gì lớn, đỡ cho hài từ này lại miên man nghĩ ngợi lung tung.

Chính lúc này, Tô Băng vẫn an tĩnh đột nhiên khẽ bật cười: “Không phải ngươi vẫn ghét nhất đoạn tụ à?”

Tô Hàn: “Quả thực rất ghét.”

Tô Băng nói: “Thẩm Tiêu Vân trăm phần trăm là đoạn tụ.”

Tô Hàn: “Nói bậy.”

Tô Băng: “Cứ chờ xem.”

Tô Hàn không thèm để ý đến y nữa, hắn bắt kịp tốc độ của Thẩm Tiêu Vân, hai người vội vã đi đến nơi ở của Lâm Tiểu Phi.

Thập Tam Phong rất lớn, Lâm Tiểu Phi sống ở giữa sườn núi phía Tây, vừa đúng thành đường chéo với chỗ mà Thẩm Tiêu Vân và Tô Hàn ở, cho nên đi mất nửa khắc mới tới.

Cửa viện mở ra, mới thấy ánh đèn lập lòe trong phòng, hiển nhiên là có người.

Thẩm Tiêu Vân thở phào, xem ra Lâm Tiểu Phi còn chưa đến chỗ Thượng Quan Tình.

Đang nghĩ như vậy, từ trong phòng bỗng truyền ra một giọng nam cực nhỏ, như một sợi lông chim mềm mại quét qua tai, ngưa ngứa buồn buồn: “Đừng sợ.”

Là Thượng Quan Tình!

Ngay sau đó là tiếng Lâm Tiểu Phi hít khí sợ sệt của Lâm Tiểu Phi: “Sư, sư huynh…”

Giọng Thượng Quan Tình dịu dàng như nước: “Lần đầu tiên đúng là sẽ hơi đau.”

Lâm Tiểu Phi khẽ thở dốc.

Thượng Quan Tình trấn an y: “Nhưng đệ cứ yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng.”

Lâm Tiểu Phi không lên tiếng.

Thượng Quan Tình lại nói: “Nếu đau quá thì cứ kêu lên.”

Lâm Tiểu Phi nhỏ giọng nói: “Không, không…”

“Không sao,” Thượng Quan Tình mập mờ nói: “Ta muốn nghe thấy tiếng đệ.”

“Như vậy… bắt đầu nhé.”

Nghe được những lời đối thoại này, Thẩm Tiêu Vân đã hoàn toàn xác minh suy nghĩ trong lòng, quà nhiên là kiểu này mà? Tên cầm thú Thượng Quan Tình này!

Trong cơn nóng giận hắn giơ tay phá cửa ra.

Tô Hàn tỏ vẻ: Không ngăn cản được…

Cửa phòng ầm một tiếng cứ thế rơi thẳng xuống đất, hoàn mỹ mà vỡ thành hai mảnh, Thẩm Tiêu Vân đột nhiên xuất hiện, mang chút khí khái anh hùng giáng lâm!

Mà trong nháy mắt này, ngoại trừ người ở ngoài phòng, thì người trong phòng và người đứng ở cửa phòng, đều ngây dại.

Lâm Tiểu Phi chớp chớp mắt: “Thẩm Tiêu Vân?”

Thẩm Tiêu Vân nhìn hai người áo mũ chỉnh tề trong phòng, mặt đần thối.

Tô Hàn từ phía sau đi vào, lựa chọn trầm mặc.

Bên trong căn nhà gỗ, Thượng Quan Tình và Lâm Tiểu Phi ngồi đối diện bên bàn, Thượng Quan Tình vẫn mặc bộ áo bào tím lẳng lơ kia, mái tóc dài được cột lên, mặc dù tư thái yêu dã lại không hề có chút nhu mì.

Lâm Tiểu Phi ngồi đối diện y, bộ hắc y cũng vẫn nghiêm chỉnh trên người, mặc dù sắc mặt có hơi nhợt nhạt, nhưng cũng không có vẻ gì là đang sợ hãi.

Thứ duy nhất hai người tiếp xúc chính là ngón tay của Lâm Tiểu Phi bị Thượng Quan Tình nắm trong tay, mà tay kia của Thượng Quan Tình thì đang cầm một chiếc ngân châm lập lòe phát sáng.

Thẩm Tiêu Vân: “Các ngươi…đang làm gì?”

Trong mắt Thượng Quan Tình vụt qua ý cợt nhả, hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng chúng ta đang làm gì?”

Thẩm Tiêu Vân: “…”

Lâm Tiểu Phi giải thích: “Ta đã đồng ý với Thượng Quan sư huynh cho y máu.”

Thẩm Tiêu Vân: “!!!!”

Tô Hàn không lỡ nhìn thằng nhóc đáng thương này, đụng trúng chuyện xấu hổ rồi.

Thượng Quan Tình liếc nhìn Thẩm Tiêu Vân, mỉm cười đâm một nhát lên ngón tay Lâm Tiểu Phi, thu khoảng năm sau giọt máu xong, y đứng lên nói: “Lâm Tiểu Phi nhờ ta trợ giúp, yêu cầu của ta là vài giọt máu, không tính là làm khó chứ?”

Thẩm Tiêu Vân đã hoàn toàn đần thối rồi.

Thượng Quan Tình đi vòng qua bàn gỗ, ngón trỏ chọt chọt vào trán hắn, chọt xong mới nói: “Lại nói, đã trễ thế này ngươi còn tìm Lâm Tiểu Phi làm gì?”

Thẩm Tiêu Vân nửa ngày mới hoàn hồn: “Ta… Ta…”

Thượng Quan Tình nhìn hắn, bỗng nhiên ghé sát vào dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe thấy hỏi: “Không lẽ ngươi cho rằng ta muốn làm… Ừm… chuyện gì không đứng đắn với Lâm Tiểu Phi đó chớ?”

Thẩm Tiêu Vân cúi gằm, tai đỏ bừng cả lên.

Thượng Quan Tình nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được bật cười: “Trầm sư đệ, đệ thật là đáng yêu.”

Thẩm Tiêu Vân đã hoàn toàn đứng không yên, hắn xoay người chạy ra ngoài, tốc độ có thể sánh ngang với tia chớp.

Lâm Tiểu Phi cảm nhận được Thẩm Tiêu Vân đang lo lắng cho mình, lại liên tưởng đến sở thích xấu xa của Thượng Quan Tình, không khỏi ảo não, y phải đuổi theo giải thích cho Thẩm Tiêu Vân rõ.

Cũng không phải y không muốn nói ra tình huống của mình, thực sự là do Thượng Quan Tình nói một đằng làm một kiểu, vốn ước định là “Máu trong tim”, lấy máu trong tim rất nguy hiểm, Lâm Tiểu Phi sợ Thẩm Tiêu Vân và Tô Hàn lo lắng, cho nên không chịu nói, nhưng không ngờ là Thượng Quan Tình chỉ muốn vài giọt máu ở đầu ngón tay…

Hai thiếu niên chạy xa rồi, Tô Hàn nghĩ mình không còn việc gì, nhấc chân định đi.

Thượng Quan Tình tựa vào cửa, lười nhác nhìn hắn: “Tô Hàn.”

Tô Hàn quay đầu nhìn y: “Thượng Quan sư huynh.”

“Tô Tuyết nhờ ta chuyển đồ cho ngươi.”

Tô Hàn dừng lại, nửa ngày mới có phản ứng, mình có một ca ca rất đẹp tên Tô Tuyết.

“Huynh biết nhị ca ta?”

Mắt Thượng Quan Tình chợt lóe, thờ ơ nói: “Toàn bộ Long Trung Sơn Mạch, ai mà không biết y?”

Tô Hàn dừng một chút nói: “Ta không nhớ rõ lắm.”

“Thường thôi, khi đó ngươi còn nhỏ.” Nói xong, Thượng Quan Tình lấy ra một món đồ từ trong nhẫn Càn Khôn ra ném cho hắn, “Chả phải thứ gì tốt, khuyên ngươi sử dụng thận trọng.”

Tô Hàn cầm trong tay, đột nhiên cảm thấy một hồn lực rất quen thuộc ập đến.

Hắn hơi kinh ngạc, trực tiếp mở miếng vải đen bọc quanh ra, nhìn thấy một mảnh vỡ hình trăng khuyết óng ánh long lanh.

Thượng Quan Tình lập tức ngăn lại: “Đừng trực tiếp chạm vào nó.”

Tô Hàn dừng lại, dùng miếng vài đen bọc chặt nó lại, bỏ vào túi Càn Khôn của mình.

Thượng Quan Tình thâm sâu nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa.

Ngược lại Tô Hàn lại hỏi một câu: “Thượng Quan sư huynh, trước kia huynh là đệ tử của của Cực Phong?”

Thượng Quan Tình bình thản trả lời: “Ừm.”

Tô Hàn nhìn y hỏi: “Vậy tại sao lại đến Thập Tam Phong.”

Thượng Quan Tình khẽ giật mình, tiếp theo y ngoảnh đầu, đôi mắt hẹp dài nheo lại sinh ra chút lẳng lơ đa tình: “Không phải ngươi đã biết rồi sao?”

Tô Hàn thẳng thắn hỏi: “Linh cốt của huynh bị ai…”

Thượng Quan Tình mỉm cười, ghé sát vào hắn rồi khẽ nỉ non: “Tiểu sư đệ, động vào chỗ đau của người ta không nên nói trắng trợn như vậy, tuy sư huynh ta đây tính tình tốt, nhưng cũng sẽ thương tâm.”

Tô Hàn dừng lại, không nói thêm gì nữa: “Thượng Quan sư huynh, cáo từ.”

Thượng Quan Tình nhìn theo hướng rời đi, cho đến khi bóng dáng thon gầy kia hoàn toàn đi khuất, y mới khẽ thở dài: Long Trung Tô gia… sao toàn sinh ra mấy tên yêu nghiệt như thế chứ.

Trên đường trở về, Tô Băng bay ra: “Đây là thứ tốt.”

Tô Hàn nói: “Hình thái sức mạnh ở thế giới này là thu nạp linh khí ngưng tụ lại chuyển thành linh lực, hình thái cuối cùng chẳng qua chỉ là linh lực nén ép, sẽ không tồn tại hồn lực.”

Tô Băng nói: “Nhưng trong mảnh này ngưng tụ hồn lực.”

Tô Hàn nhìn mảnh trăng khuyết trong lòng bàn tay: “Đúng.”

Tô Băng nở nụ cười: “Xem ra huyết mạch này của Tô gia cũng có vấn đề.”

Tô Hàn suy nghĩ một lát, thu hồi đồ lại rồi nói: “Không hề gì.”

Những chuyện kiểu này cũng không phải chưa từng thấy, Tô Băng cũng không quá để ý: “Tùy ngươi.” Rồi y lại hỏi: “Mà cũng nên giao thân thể cho ta rồi ha?”

Tô Hàn: “…”

Bảy ngày sau, Tô Hàn bất đắc dĩ bị đẩy tới Tàng Bảo Các.

Thẩm Tiêu Vân đương nhiên nhất định sẽ tham gia, Lâm Tiểu Phi nhờ có Thẩm Tiêu Vân giúp đỡ trong mấy hôm nay mà kịp góp nhặt được ba trăm điểm cống hiến, cho nên cũng chuẩn bị tiến vào thử vận may.

Tô Hàn không muốn đi, hắn mà vào mấy nơi như thế này thì thực sự quá ức hiếp người ta.

Pháp khí không phải người, chúng nó bẩm sinh đã có độ mẫn cảm cực lớn đối với những thứ cường đại, vì lẽ đó nên dù cho Tô Hàn đã áp chế sức mạnh, thì với khứu giác của bọn nó, vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Cũng giống như mạch mập cho rằng hắn không gì không làm được thì càng là pháp khí tư chất phi phàm càng sẽ có dư ưu ái với Tô Hàn.

Thế nên, người khác vào Tàng Bảo Các thì liều mạng tìm kiếm pháp khí thượng phẩm, còn Tô Hàn vô đó… chỉ sợ pháp khí sẽ bạt mạng mà tự tiến cử, quỳ gối cầu xin được hắn giữ lại.

Tô Hàn không muốn tranh tranh giành giành với một đám tiểu hài tử, hơn nữa những pháp khí năm đó hắn từng dùng giờ đều đã tu thành hình người đi gây họa cho hàng nghìn hàng vạn thế giới rồi, năm đó còn nhận được không biết bao nhiêu lời khiếu nại… Cho nên, hắn thực sự không muốn nuôi thêm mấy “gánh nặng” thế này nữa.

Nhưng… kiểu người nhiệt tình như Thẩm Tiêu Vân sao có thể bỏ qua cho hắn?

“A Hàn, ngươi đừng lo, có ta ở đây, ngươi nhất định có thể qua năm cửa ải, chém sáu tướng sĩ, thành công được pháp khí ưu ái!”

“Chỉ cần có pháp khí bản mạng, tu vi của ngươi cũng sẽ đột phá được bình cảnh, tăng lên từng ngày!”

Lâm Tiểu Phi cũng nói hùa theo: “Đúng đúng đúng, A Hàn ngươi đừng sợ, ta cũng mới là Luyện Khí tầng thứ nhất, nhưng pháp khí không phải chỉ dựa vào tu vi, mà quan trọng là tư chất, chúng ta vào đó thử thời vận, nhỡ đâu gặp được thì đó là số mệnh tốt, còn nếu không gặp… cũng không sao, còn có lần sau nữa mà!”

Tô Hàn nên trình bày thế nào về sự thật tàn khốc rằng: Nếu mình vào, thì đệ tử vào cùng đợt này chỉ có thể vô duyên với thượng phẩm?

Tích góp được ba trăm điểm cống hiến không phải dễ đâu, hắn thật lòng không nỡ.

Nhưng hắn lại càng không gánh nổi phương thức tẩy não vô hạn tuần hoàn của Thẩm Tiêu Vân, vì vậy hắn thỏa hiệp.

Tàng Bảo Các ba năm mở ra một lần, là thắng địa mà bất cứ Phong nào của Cửu Huyền Tông cũng có thể tiến vào, nghĩ thôi cũng biết, thời điểm này biển người nghìn nghịt.

Trung Phong đệ tử mặc thanh sam và Hạ Phong đệ tử mặc hôi sam chiếm phần đông, Thượng Phong đệ tử mặc bạch sam cũng không ít, mà nổi bật nhất không thể nghi ngờ đó là Cực Phong đệ tử với Tử sam.

Lần này Cực Phong có ba người tới, đều là đệ tử mới năm nay vừa nhập Phong, một vị thiếu nữ, hai gã thiếu niên, nữ hài xinh đẹp, nam hài tuấn tú, trang phục cao hơn hẳn một bậc, đi trong đám đông người ta sẽ tự động nhường đường.

Bọn họ vừa xuất hiện, xa xa liền có người xì xào bàn tán.

“Thôi rồi, thôi rồi, ba thượng phẩm pháp khí lần này dám chắc là ba người bọn họ phân nhau rồi…”

“Xui quá đi mà, ai mà ngờ lần này Cực Phong thu đến những ba vị đệ tử! Những năm qua không phải chỉ có một hoặc chẳng được một ai sao?”

“Đâu phải chỉ có ba, vốn là bốn người, tí nữa thì phá vỡ kỉ lục Cực Phong thu số lượng đồ đệ nhiều nhất của tông môn!”

“Ta biết ta biết, không phải là vị thiếu gia Thẩm gia kia hay sao? Hắn đúng là có cá tính, Cực Phong không đến, lại tới Khí Phong.”

“Cái tính cái rắm ý, ta thấy ngốc thì đúng hơn!”

“Nói như vậy, pháp khí thượng phẩm lần này rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai hoàn toàn chưa thể nói trước.”

“Cũng đúng, pháp khí nhận chủ chủ yếu là xem ở tư chất, chứ không dựa vào tu vi, cho nên… Chưa biết chừng Thẩm Tiêu Vân kia cũng có thể thu được một pháp khí Thượng Phẩm.”

“Kịch liệt quá, Thượng Phong Công Tôn Quý cũng tới, hắn vốn được ca tụng là có tư chất tiềm tàng, nếu được khai phá toàn bộ, chưa biết chừng còn lợi hại hơn cả đệ tử Cực Phong đó!”

“Ây yô, nói nhiều vậy thì có ích gì chứ? Dù sao cũng chẳng có phần chúng ta!”

“Chưa chắc nha, nếu may mắn, có thể đi theo bên cạnh một vị đệ tử Cực Phong, biết đâu có thể nhặt được một cái pháp khí trung phẩm!”

“Thôi đi, vào được Tàng Bảo Các rồi, tìm bọn họ còn khó hơn cả tìm pháp khí, nếu như không phải đã quen biết từ trước, sao có cơ hội đi bên cạnh họ?”

Những lời xì xào bàn tán thực ra rất nhỏ, Tô Hàn có thể nghe thấy là bởi vì hôm nay tu vi của hắn vừa vặn đang áp chế đến Nguyên Anh sơ kỳ, vậy nên tai thính mắt tinh, con muỗi xầm xì đều nghe rõ mồn một.

Nhưng Thẩm Tiêu Vân thì không nghe được, hắn đang mải dặn Tô Hàn: “Lát nữa vào trong, người thế nào cũng phải nắm chặt lấy tay ta, ở bên cạnh ta, không được tách ra.”

Hắn vừa dứt lời, hấp dẫn một đống ánh mắt từ xung quanh.

Phải nói rằng, kỹ năng kéo thù hận của Thẩm công tử đã đạt tiêu chuẩn nhất định rồi, không thể không cho hắn tám mươi hai điểm còn lại thì lấy hình thức sáu sáu sáu phân phát đi.

Ánh mắt một đám thiếu niên nhìn Tô Hàn hận không thể chọc thủng một lỗ trên người hắn.

Tên gia hỏa may mắn này! Cư nhiên có thể đi theo bên cạnh một “đệ tử Cực Phong”, thực khiến người ta căm hận mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui