“Cực khổ luyện đan cho bọn họ?”Thượng Quan Tình cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “bọn họ”, y cho rằng mình nghe lầm.
Tô Hàn nói: “Nếu như không phải vì bọn họ, ta cần gì phải luyện nhiều như vậy?”
Thượng Quan Tình mờ mịt: “Tại sao lại phải luyện đan cho bọn họ?”
Tô Hàn thở dài giải thích: “Bữa trước Quân gia phản loạn, không phải là vì lấy máu để tế, bước vào ma đạo hay sao?”
Thượng Quan Tình biến sắc, lúc đó y ở hiện trường, đương nhiên nghe thấy cuộc đối thoại của Tô Hàn và các lão tổ Quân gia. Lúc đó mấy vị lão tổ Nguyên Anh kia nói tiên mạch đã đứt, không thể vấn đỉnh thiên đạo, cho nên quyết định giết hại đệ tử, đi theo ma đạo…
Lúc này Tô Hàn lại nói: “Thực ra tiên mạch nơi này vẫn chưa đứt, chẳng qua là chưa thành hình mà thôi.”
Thượng Quan Tình như nghe thấy thiên thư: “Chưa thành hình?”
“Ừm, tiên mạch là đường đi thông lên Thượng giới, nó thành hình thật ra rất đơn giản, nhưng Hạ giới cần nền móng nhất định để chịu tải.Nếu nói nền móng chính là Hạ giới có ít nhất hai nghìn tu sĩ Nguyên Anh, như vậy, tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn chỉ cần cố gắng thêm chút thì có hi vọng trở thành nhóm tu sĩ Hóa Thần đầu tiên.”
“Hai… hai nghìn tu sĩ Nguyên Anh!”Thượng Quan Tình trợn mắt há mồm.
Tu sĩ Nguyên Anh trong toàn bộ đại lục cũng chỉ mới có mấy chục vị, hai nghìn là khái niệm gì đây!
Tô Hàn nói: “Ta cũng cảm thấy rất nhiều, áp lực luyện hai nghìn viên đan dược thực tình không nhỏ.” Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ vai Thượng Quan Tình, thấm thía nói: “Quan trọng là vất vả ngươi rồi.”
Thượng Quan Tình: “…” Sơ hở nhiều lắm, y không biết nên bắt đầu nói từ đâu!
Nghe giọng điệu này của đại lão, chỉ cần là một Kim Đan kỳ uống dược này thì có thể tăng lên tới Nguyên Anh kỳ? Hơn nữa đan dược trâu bò như vậy còn phải luyện liền tù tỳ hai nghìn viên? Không không không, những điều này không quan trọng, quan trọng là, Tô đại lão muốn mở Thượng giới làm cái gì? Chắc không phải nhất thời nổi hứng đó chứ…
Nhưng mà hỏi câu này ra miệng lại nhận được câu trả lời khiến Thượng Quan Tình cảm thấy mình còn không bằng không hỏi.
Đáp án này quả thực chả tốt hơn nhất thời nổi hứng chút nào.
Bọn họ vậy mà lại được hưởng sái của một con cổn cổn thú, mới có thể phi thăng Thượng giới trước thời hạn vạn vạn năm…
Thế giới của đại lão ta không hiểu ─Thượng Quan Tình rất muốn về nhà, nhớ đến ma ma thầm khóc trong lòng.
Hiển nhiên Tô Hàn còn đang quan tâm những chuyện khác: “Bọn họ cũng thật không biết điều, chỉ có mấy ngày như vậy, không thể kiên nhẫn chút ư? Ngươi bảo đan dược này của ta nên cho bọn họ hay là không cho bọn họ? Cho thì ta đây không phải là thằng ngốc à? Bọn họ đến đục khoét nhà ta, ta còn tiễn bọn họ phi thăng, quả thực có thể lưu danh thiên cổ trở thành tên ngốc đệ nhất trong lịch sử.”
Thượng Quan Tình: “…”
Tô Hàn lại lầm bầm: “Nhưng không cho cũng không được, toàn bộ Nam Bắc Lãnh Vực, tính đi tính lại mới miễn cưỡng góp đủ hai nghìn tu sĩ Kim Đan, không cho bọn họ thì lại không đủ số người… phiền thật.”
Khóe miệng Thượng Quan Tình giật giật.
Cổn cổn thú vẫn đang có gắng biến thành hình người cho hắn một phương pháp: “Có cái gì mà phiền? Đầu tiên đánh cho một trận, sau đó cho quả táo ngọt, đảm bảo bọn họ sẽ như con chó giữ nhà mà mà quấn quýt quanh ngươi.”
Tô Hàn nghĩ lát, có lý: “Cứ làm thế đi.”
Thượng Quan Tình: “…” Đối mặt với cuộc đối thoại đỉnh cao như vậy, ta, ta vẫn nên làm một vị mỹ nam tử yên tĩnh thôi.
Tô Hàn nhìn Thượng Quan Tình còn đang thẫn thờ: “Lại đây, giúp một chuyện.”
Thượng Quan Tình mau chóng tiến lại gần: “Tiền bối muốn làm gì?”
Tô Hàn không đồng ý nhìn y: “Tại sao lại gọi tiền bối rồi?”
Thượng Quan Tình: “… Nhịn không được.”
Tô Hàn nghiêm túc nói: “Phải nhịn xuống.”
Thượng Quan Tình: “QAQ! Ta cố gắng…”
Tuy Tô Hàn chưa nghiên cứu ra phương pháp một lò sản xuất ra mấy chục viên đan dược, thế nhưng một lò tạo ra bảy tám viên vẫn không phải việc khó.
Hắn bảo Thượng Quan Tình lấy lò luyện đan ra, chuẩn bị đầy đủ vật liệu bắt đầu luyện đan.
Thượng Quan Tình không biết hắn muốn làm gì, nhưng y cũng không muốn hỏi, cứ cảm thấy nếu hỏi ra thì sẽ nghi ngờ cuộc đời luôn, còn không bằng ngoan ngoãn nghe lời.Đến lúc đó cùng nghệt ra với mọi người cũng rất tốt, một mình nghệt không bằng chúng mình cũng nghệt nghệt, có người làm bạn vẫn thấy lòng kiên định hơn.
Thượng Quan Tình luyện chính, Tô Hàn chỉ phụ trách bổ sung nguyên liệu, hai người phối hợp, làm việc miệt mài, chẳng mấy chốc đã luyện ra một lò đan dược.
Nhìn viên đan dược ăn vào có thể ngưng kết Nguyên anh, bước vào cảnh giới mới, Thượng Quan Tình có chút kích động nho nhỏ: “Phẩm chất rất tốt, tuyệt đối phải được bát phẩm.”
Tô Hàn cất chúng vào trong một cái bình màu xanh biếc bán trong suốt, lắc lắc rồi nói: “Đi tìm tám vị tu sĩ Kim Đan kỳ qua đây.”
Thượng Quan Tình đã láng máng hiểu được ý đồ của hắn, vì vậy nói: “Chờ một chút.”
Lại nói về các vị cao tầng của Cửu Huyền Tông lúc này đang hoảng hốt lo lắng mở cuộc họp bí mật.
Chưởng tọa mười hai phong và chưởng môn Hắc Kình cũng với điện chủ ba điện, đường chủ bốn đường đều có mặt.
Lúc này chính là thời khắc sinh tử của Tông môn, vượt qua được, mặc dù Cửu Huyền Tông có lẽ sẽ phải rời khỏi vị trí đứng đầu của khu vực phía Bắc, nhưng tốt xấu gì vẫn duy trì được địa vị ở Long Trung Sơn Mạch, sau này chỉ cần tiếp tục chuyên tâm tu luyện, nghìn năm sau chưa biết chừng sẽ có thể Đông Sơn tái khởi. Nhưng nếu không vượt qua được, chỉ sợ toàn bộ Long Trung Sơn Mạch từ đây trở đi sẽ biến mất, bị ba sơn mạch còn lại chia cắt hoàn toàn, từ nay về sau khu vực phía Bắc sẽ trở thành thế vạc ba chân.
Đây là một trận đấu sinh tử, từ sau khi Quân gia phản loạn, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.
Nhưng bất kể thế nào cũng không thể thỏa hiệp, cho dù toàn bộ Cửu Huyền Tông trên thực tế đã không còn một vị tu sĩ Nguyên Anh nào (còn dư lại hai vị đến nay vẫn bặt vô âm tín), nhưng bọn họ cũng không thể vứt bỏ Tông môn, không thể vứt bỏ hàng ngàn hàng vạn đệ tử, càng không thể vứt bỏ cố hương đã dưỡng dục mình bảo vệ mình ngàn vạn năm!
Chưởng tọa Cực Nhị Phong Chu lão gia tử từ trước đến giờ luôn theo trường phái nhiệt huyết: “Chu gia ta trên dưới một trăm người, sẵn sàng xuất phát, mặc cho sai khiến!”
Chưởng tọa Cực Nhất Phong Từ Phong cũng không yếu thế: “Môn hạ đệ tử của ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nguyện ra sức cống hiến vì Tông môn bất cứ lúc nào!”
Bọn họ dõng dạc hùng hồn, một người một lời, máu nóng lên não, bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài liều mạng với kẻ xâm lăng.
Mà lúc này, Thượng Quan Tình vội vã tới, y hô: “Chu chưởng tọa, Từ chưởng tọa, Lý chưởng tọa…”Gọi tên liên tiếp tám người.
Tám người này căn bản là chiến lực cao nhất của toàn bộ Cửu Huyền Tông, bọn họ tập trung nhìn về phía y, Chu Chiến hỏi: “Là đang muốn sắp xếp hành động bí mật gì à?”
Thượng Quan Tình thở dài: “Có lẽ không phải bí mật gì lắm, trực tiếp xông lên đánh là được.”
Chu Chiến nghe không hiểu lắm, Từ Phong kinh ngạc nói: “Thượng Quan điện chủ thế này là ý gì? Huyền Vũ Sơn Mạch và Hổ Tiếu Sơn Mạch phái đi hai lão tổ Nguyên Anh, Phụng Vương Sơn Mạch tuy chỉ phái tu sĩ Kim Đan kỳ tới, nhưng cũng đến mấy chục người, bảy người chúng ta…”
“Chưởng tọa cứ đi theo ta đi!” Thượng Quan Tình cũng lười giải thích cặn kẽ.
Tám người này đều đang lưỡng lự, Hắc Kình đứng lên hỏi Thượng Quan Tình: “Đến Thập Tam Phong à?”
Thượng Quan Tình gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hắc Kình xoay người dặn dò đệ tử của mình, đại đệ tử của hắn lộ ra biểu tình “Sư tôn có phải đầu người bị lừa đá không”.
Hắc Kình nhướn mày: “Đi mau.”
Suy cho cùng vẫn tích uy như cũ, đệ tử sợ tè ra quần chạy vội về nội thất, cầm lấy một cái túi Càn Khôn thêu con tiểu hắc ưng đáng yêu đến hơi kì cục giao cho sư tôn nhà mình.
Hắc Kình lại hỏi: “Kiểm tra chưa, không có vấn đề gì chứ?”
Vẻ mặt đại đệ tử như táo bón: “Không… không có vấn đề.”
Hắc Kình mở ra nhìn qua, yên tâm: “Tạm được.”
Tất cả mọi người có mặt ở đây nhìn thấy cảnh này, bọn họ nghĩ bên trong nhất định chứa vũ khí bí mật gì đó của chưởng môn, nhất định có thể cứu Tông môn thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, sau đó bọn họ nghe thấy mấy tiếng “Chiếp ~ chiếp ~ chiếp ~~~” nho nhỏ.
Từ Phong: Nếu như lão phu nghe không nhầm, cmn đây là đây là tiếng chim hót đúng không?
Chu Chiến thổi râu mép: Cmn đây chắc chắn là tiếng chim hót!
Chưởng tọa Thượng Nhất Phong Lý Thanh Nhiễm ôn văn nho nhã: “…” Đừng tùy tiện mở nhóm kín truyền âm như vậy, phiền nhất là lập hội tán gẫu trong đầu!
Chưởng môn “ham thú chơi bời” thu túi Càn Khôn lại: “Đi, đến Thập Tam Phong.”
Từ Phong: Cho chim đi dạo à?
Chu Chiến: Chắc chắn là cho chim đi dạo!
Lý Thanh Nhiễm: Vì sao không có chế độ kéo vào sổ đen.
Tuy rằng trong nhóm kín truyền âm ầm ĩ xôn xao, nhưng suy cho cùng bọn cũng biết Thập Tam Phong có vị đại thần cho nên vẫn ôm một tia hi vọng, đi theo sau Hắc Kình và Thượng Quan Tình, cùng đến Thập Tam Phong.
Tô đại thần đang chơi vui quên trời quên đất với cổn cổn.
“Muốn biến hóa trước tiên phải học đứng thẳng, nào nào nào, đưa chân trước cho ta, ta đỡ ngươi.”Tô Hàn đang giúp đỡ Tô Băng biến hóa.
Tô Băng cũng phục cơ thể cổn cổn thú này rồi, phỏng chừng trong tất cả các loài động vật, nó là loài khó biến thành người nhất. Đầu tiên, tròn xoay như vậy, chân ngăn ngủn như vậy, muốn đứng thẳng quả thực khó càng thêm khó.
Bản thân Tô Băng không tiện lắm, nhưng y cứ cảm thấy Tô Hàn luôn luôn nhiệt tình giúp y cũng chẳng có ý tốt, có điều vờ ngốc trước mặt vợ vẫn tốt hơn mạnh mẽ trước mặt người ngoài.
Do dự một lát, Tô Băng gượng gạo đặt chân trước mập múp của mình vào tay Tô Hàn.
Tô Hàn lén nhéo nhéo đệm thịt mềm mại, mặt cười thỏa thuê ─rất giống mấy tên dê xồm chiếm được tiện nghi của mỹ nhân.
Tô Băng cũng chỉ có thể giả vờ không phát hiện: Người trong lòng ngớ ngẩn như thế y có thể làm sao? Y cũng rất tuyệt vọng.
Tô Hàn là “ý đồ xấu” thật, sau khi hắn dẫn cổn gia đứng thẳng, liền buông lỏng tay, cổn cổn thú lập tức mất trọng tâm đứng không vững, nghiêng trước ngửa sau, một mình không giữ vững được ngã lộn phèo ngay trên giường lăn tròn thành một quả bóng trắng đen.
Tô Hàn cất tiếng cười vang không chút khách khí.
Tô Băng: “…”
Đúng lúc đám cao tầng Cửu Huyền Tông nhìn thấy cảnh này, tâm tình lập tức phức tạp.
Từ Phong: Đây gọi là lầu son rượu thịt ôi*.
Chu Chiến: Ngươi có chết cóng xương.
Từ Phong: Không biết ngâm thơ thì câm miệng.
Chu Chiến lập tức đổi giọng: Ngươi là chết cóng xương.
Từ Phong:…
Lý Thanh Nhiễm: Không có chức năng kéo vào sổ đen chẳng lẽ cũng không có cả chế độ chặn à!
(*Câu nguyên gốc được trích trong thơ của Đỗ Phủ: Chu môn tửu nhục xú, Lộ hữu đống tử cốt (Lầu son rượu thịt ôi, Ngoài đường xương chết buốt))
Tô Hàn thấy bọn họ tới, lập tức thu lại nụ cười, khiến biểu tình nghiêm túc hơn chút, tốt xấu gì bên ngoài cũng đang có kẻ xâm lược, tuy chưa có thương vong, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ bị đánh đuổi, nhưng cũng không nên vui vẻ quá sớm như vậy, ừm, căng thẳng chút, bầu không khí căng thẳng chút mới giống như có chuyện.
Nhưng mà, khi Hắc Kình lấy ra một tổ tiểu hắc ưng từ trong túi Càn Khôn ra, khóe miệng Tô Hàn đã không thể kiềm chế được, cái gì là căng thẳng, cái gì là nghiêm túc, cái gì là nội liễm tất cả đều vỗ cánh bay đi, trong mắt trong lòng hắn chỉ còn lại một bộ bài ưng tròn vo hiển nhiên rất hao tốn công sức này.
Đám tiểu hắc ưng ưỡn ngực: “Chiếp ~ Nhị đồng!” “Tra!Lục vạn!”“Chíp ~ Bát điều!”
Hắc Kình nói: “Là Tiểu Bạch nhờ ta làm, tuy chỉ là gấp giấy, nhưng đệ tử dùng chút ít thủ đoạn, chỉ cần ngài đừng gỡ chúng nó ra, chúng nó có thể duy trì thời gian rất lâu.”
Chưởng môn ngươi thực sự mang gấp giấy truyền âm nghịch ra đủ trò a!
Tô Hàn vươn tay sờ sờ đầu đám tiểu hắc ưng hoạt bát hăng hái, trong lòng sướng đến nở bong bóng rồi: “Tốt… Tốt, rất tốt.”Sau đó hắn bắt đầu liếc liếc nhìn Tô Băng.
Tô Băng: “…”
Tô Hàn vội vàng nói: “Lần này là thực sự không còn lần sau nữa!”
Tô Băng: “…”
Tô Hàn lại nói: “Dù sao cũng là tấm lòng của hậu bối, ta cự tuyệt than đen sẽ đau lòng biết bao?”
Tô Băng mặt không cảm xúc.
Tô Hàn không ngừng cố gắng nói: “Đám trẻ này cũng rất vất vả, vừa phải xử lý Tông môn, vừa phải khắc khổ tu luyện, rảnh rỗi lại vẫn không quên phụng dưỡng sư phụ nửa mùa ta đây…”
Nhìn cái dáng vẻ đáng thương này của hắn, kỳ thực Tô Băng đã mềm lòng từ lâu, nhưng không thể nhả ra nhanh như vậy, thứ gia giáo này, là lúc đặt lên mặt bàn để thảo luận nghiên cứu rồi.
“Nhận cũng được.”Tô Băng nhìn hắn.
Tô Hàn lập tức mở cờ trong bụng, mắt thấy sắp sửa đi ra bàn bạc phương pháp chăm sóc bảo dưỡng đám bài ưng tròn vo này với Hắc Kình, Tô Băng lại thình lình chêm một câu: “Chờ rảnh rỗi ta cần dùng thân thể, không cho phép ngươi phong bế ngũ giác.”
Tim Tô Hàn giật thót một cái, hắn vẫn nghe hiểu: “Cái này…”
Tô Băng nói: “Không đồng ý thì bỏ đi, dù sao ngươi đã có bài ma tước, đống tiểu hắc ưng này cho người khác…”
“Ta đồng ý!” Tô Hàn vội vàng nói.
Khóe miệng Tô Băng khẽ nhếch lên.
Tô Hàn bị nụ cười lơ đãng ngày của y khiến mặt nóng bừng lên, vội vã rời khỏi thức hải.
Trở lại hiện thực, Tô Hàn ôm ghì lấy đám tiểu hắc ưng, cười híp mắt nói: “Khiến ngươi nhọc lòng rồi, lại đây… cái này cho ngươi ăn.” Vừa nói hắn vừa mở bình ngọc nhỏ, lấy viên “đường đậu” ra.
Bảo sao Hắc Kình người ta “tuổi còn trẻ” mà đã đảm nhiệm chức chưởng môn chứ? Đương nhiên không phải bởi vì biết gấp tiểu hắc ưng, mà là người ta có sự quyết đoán! Bất kể đường đậu này nhìn quỷ dị biết bao, hắn vẫn há miệng, không thèm hỏi thêm gì liền nuốt xuống!
Sau đó…
Từ Phong: Đờ mờ! Nhất định là ta đang nằm mơ!
Chu Chiến: Đờ mờ! Nhất định ta đã xuyên không rồi!
Lý Thanh Nhiễm: … … … …
Lý Thanh Nhiễm rút ra khỏi nhóm kím truyền âm, mở miệng hỏi: “Đan dược này…” Cư nhiên hỗ trợ Kim Đan đại viên mãn như Hắc Kình một mạch đột phá gông cùm xiềng xích, ngưng kết Nguyên Anh!
Tô Hàn căn dặn Hắc Kình nói: “Nhắm mắt ngồi thiền, làm quen dần.”
Lúc này Hắc Kình đã kích động vô cùng vô tận rồi, liền vội vàng làm theo chỉ thị của Tô Hàn vận công hành khí, không bao lâu liền trợn tròn mắt nhìn Kim Đan trong linh hải phá xác, một đứa bé giống y đúc mình nhảy cà tưng cà tưng đi ra.
Kết Anh!
Cảnh giới giằng co mấy trăm năm cư nhiên cứ vậy mà bất ngờ đột phá!
Trong phòng lập tức yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, tất cả mọi người đều nghệt ra.
Chu lão gia tử là người phản ứng đầu tiên, lão lục lọi túi Càn Khôn nửa ngày, ngay khi mọi người buồn bực lão ra sắp móc ra thứ gì tốt, lão lạch cạch một tiếng lôi ra một con gà Trang Hà*.(Một giống gà của Trung Quốc bắt nguồn từ thành phố Trang Hà tỉnh Liêu Linh)
Gà Trang Hà, làm thức ăn, một trong những giống gà chu đại tiểu thư thích dùng để nướng nhất.
Chu lão gia tử dâng con gà còn đang kêu cục cục đến trước mặtTô Hàn: “Tiền bối, ngài xem con gà này có đáng yêu không? Dễ nuôi lại ăn ngon…”
Mọi người: “…”
Từ Phong lặng lẽ cách lão xa chút ─ nhược trí sẽ lây đó.
Tô Hàn và gà Trang Hà mắt lớn trừng mắt nhỏ, gà Trang Hà rất hung hãn định mổ hắn.
“…”
Tô Hàn lui một bước, cách nó xa chút: “À ừm, quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác, Chu chưởng tọa vẫn cứ giữ con gà quý này lại thì hơn.”
Chu Chiến rất thất vọng: “Ngài không thích ư? Không sao, ta còn có gà Tam hoàng, gà chân cao, gà hoa lau… a còn có một con gà xương đen… ồ, là ô kê bạch phụng hoàn*…”
(*Một phương thuốc của đông y có thành phần gồm gà xương đen (bỏ lông móng ruột) nhân sâm, bạch thược, đan sâm, hương phụ, đương quy mẫu lệ, … có tác dụng bổ khí huyết, điều hòa kinh nguyệt…)
Tô Hàn: “…”
Mắt thấy Chu lão gia tử sắp sửa khai trương nông trường nuôi gà ngay tại đây, Tô Hàn vội vàng nói: “Chu chưởng tọa không cần phiền phức như vậy, đan dược này chỗ ta còn có rất nhiều, gọi các vị đến chủ ý chính là để phân chia đan dược cho mọi người…”
Hắn vừa nói xong, mấy lão đầu đang mặt ủ mày chau nghĩ xem nên tìm đám chim tròn tròn ở chỗ nào liền thở phào nhẹ nhõm, lộ vẻ hân hoan.
Tô Hàn vội vã chia đan dược cho bọn họ, bọn họ lần lượt dùng, vì đan được đã được luyện tinh, cho nên dược hiệu phát huy cực kỳ nhanh, gần như là lần lượt đột phá Kim Đan đại viên mãn, sải bước tiến vào Nguyên Anh kỳ.
Sản xuất ra một lượng lớn tu sĩ Nguyên Anh kỳ như vậy, mối nguy của Cửu Huyền Tông hoàn toàn biến thành vở hài kịch.
Ba sơn mạch của của khu vực phía Bắc đều chiếm được tin tức xác thực, biết Cửu Huyền Tông không có lão tổ tọa trấn, cho nên dã tâm bừng bừng muốn ăn được chiếc bánh ga-to ngọt này.
Kết quả, bọn họ đều bị đánh thành đầu heo.
“Chuyện gì xảy ra vậy!Không phải bảo là không có lão tổ Nguyên Anh ư? Uy áp này là thế nào?”
“Đừng hoảng loạn!Cửu Huyền Tông vẫn còn hai vị lão tổ Nguyên Anh nữa, có lẽ đã được mời ra, nhưng nghe nói tu vi hai người đó hơi thấp, chỉ cần mời lão tổ chúng ta ra, khẳng định dễ dàng… a…” Còn chưa nói dứt câu, người này đã ngã xuống ngất đi.
“Cmn hai lão tổ Nguyên Anh cái đếch gì, chỗ ông đang có đến ba người đây nè!”
“Đừng cuống đừng cuống, chúng ta đã liên lạc với Phụng Vương Tông rồi, bọn họ sẽ tạo áp lực từ bên cánh, đến lúc đó… a…” Lại thêm một người hôn mê.
“Đệt đệt đệt, đám rùa cháu chắt của Huyền Vũ Sơn Mạch ý đồ xấu xa mà, không phải bảo chỗ bọn họ xuất hiện ba lão tổ Nguyên Anh hả?Sao chúng ta ở đây cũng xuất hiện hai người!”
“Có ma, có ma, bên Hổ Tiếu Sơn Mạch đang liều chết triền đấu với bốn lão tổ Nguyên Anh!”
“Cút xa ta ra, Cửu Huyền Tông tổng cộng mới có chín vị lão tổ, đã chết bảy người, chỉ còn lại hai người, ở đâu ra mà nhiều như vậy? Huyền Vũ và Hổ Tiếu đây là phô trương thanh thế, muốn để chúng ta thay thế chịu áp lực của lão tổ Nguyên Anh, bọn họ nhân cơ hội vọt vào cướp đoạt tài nguyên! Đám cháu chắt này đúng là không muốn chia chén canh cho chúng ta mà!”
“A a a, sư phụ, vậy chúng ta phải làm sao đây!”
“Còn làm sao? Chạy thôi! Lão tử vừa mới kết đan, làm sao đánh nổi với những đại năng Nguyên Anh này…!” Vừa nói, chưởng tọa của Phụng Vương Sơn Mạch lại thấy rất không cam lòng, “Không được, không thể chạy như vậy được, lòng dạ Huyền Vũ và Hổ Tiếu nếu đã không phúc hậu như vậy, cũng đừng trách chúng ta vô tình, đi, dẫn hai lão tổ Nguyên Anh này đến chỗ bọn họ!”
Một cuộc xâm lược nghiêm túc vốn nên tràn ngập máu tanh cuối cùng kết thúc hài hước như vậy đó.
Cửu Huyền Tông phái ra mười ba vị (sau Tô Hàn lại luyện thêm một lò đan dược) tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lấy tư thái đè bẹp hoàn toàn đánh cho ba sơn mạch còn lại kêu oai oái.
Bởi vì Tô Hàn đã dặn dò: “Không được tổn thương đến mạng người.” Cho nên bọn họ không giơ tay diệt sạch, chỉ trút oán giận lên mặt, đảm bảo bọn họ quay về Tông môn, khuôn mặt đến đệ từ thân truyền của mình cũng không nhận ra nổi đầu heo này chính là sư phụ của mình!
Ba canh giờ ngắn ngủi, kẻ xâm lược trào tới như nước lũ lập tức rút lui nhanh chóng như thủy triều.
Người người kêu cha gọi mẹ, miệng liên tục lặp đi lặp lại: “Điên rồi điên rồi, mười ba vị tu sĩ Nguyên Anh, Cửu Huyền Tông sắp sửa xưng bá khu vực phía Bắc rồi!”
Nhưng mà khi bọn họ về tới Tông môn của mình, điều trị xong “hủy dung” lại tĩnh dưỡng thêm vài ngày vẫn không hiểu: “Sao chỉ qua một đêm mà Cửu Huyền Tông lại lòi ra nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy?”
Có người tỉnh táo lại bắt đầu run gan: “Thượng Quan Tình hình như là Kim Đan đại viên mãn ha? Từ lúc nào đã đột phá Nguyên Anh rồi?”
“Lẽ nào Cửu Huyền Tông vẫn che giấu thực lực, cư nhiên để cho nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy giả làm Kim Đan kỳ?”
“Đếm kỹ lại, hình như chưởng tọa mười hai phong có hơn một nửa là tu sĩ Nguyên Anh đó!”
Thật đáng sợ, đám cao tầng của ba sơm mạch rất muốn ôm chầm lấy nhau cùng sưởi ấm.
Bên ngoài gió tanh mưa máu, trên Thập Tam Phong thức thâu mấy đêm đánh bài ma tước.
Tô Hàn vui đến quên cả trời đất, vấn đề phức tạp nhất chính là ván này chơi bài ma tước hay là bài ưng cầu? Đều rất tròn rất moe, xúc cảm thích đến bùng nổ, dùng xong cái này muốn cái kia, vừa phân tâm, các đối thủ của Hàn tất thua càng thua đều đầu đầy mồ hôi.
May là vào buổi tối ngày thứ ba, cổn gia bất mãn: “Quay về ngủ hết cho ta!”
Tổ ba người Cực Phong như được đại xá, cả đám đứng lên nói lời từ biệt, mau chóng chuồn mất.
Tô Hàn “nè nè nè” nửa ngày cũng không giữ chân bọn họ lại được, cuối cùng chỉ có thể tội nghiệp ngồi trước bàn sống nương tựa vào túi Càn Khôn rỗng tuếch của mình.
Tô Băng liếc hắn một cái: “Có phải ngươi nên thực hiện lời hứa rồi không?”
Tô Hàn lập tức ngồi thẳng tắp.
Tô Băng nhướn mày: “Đám chim này ồn ào quá, ta thấy vẫn nên…”
Tô Hàn lập tức ôm chầm bóng ma tước và bóng hắc ưng: “Thực, thực hiện thì thực hiện.”
Nguyên cớ hắn lôi kéo tổ ba người Cực Phong đánh bài, đầu tiên là muốn xem thử xúc cảm của bài mới, một nguyên nhân khác chính là lời nói lần trước của Tô Băng: “Đợi rảnh giao thân xác cho ta…”
Tô Hàn đương nhiên biết y muốn làm gì, còn không cho hắn phong bế ngũ giác, thế này… thế này…
Thế nhưng đã đồng ý rồi, thoát được ba ngày, hôm nay thoát không nổi.
Tô Hàn vừa giao thân thể ra vừa mở miệng nói: “Đây là đam mê gì của ngươi vậy? Tự mình làm không được à? Cứ phải dẫn theo ta.”
Tô Băng cười: “Đối tốt với ngươi ngươi còn không cảm kích.”
Tô Hàn bị y cười lỗ tai ngưa ngứa: “Tốt cái gì chứ, ta lại không thèm để ý những cái này…”
Tô Băng nhỏ giọng nói: “Vậy cố nhịn, đừng bắn nhanh quá.”
Tô Hàn: “…” Luôn bị bản thân làm cho mặt đỏ tim đập cũng không có thuốc nào cứu nổi!
Tô Băng lấy được thân thể liền gạt phăng đám chim chiếp chiếp chíp chíp kia đi, bởi vì thời gian eo hẹp (Tô Băng không thể rời khỏi cổn cổn thú quá lâu), cho nên y không bỏ lỡ, đi thẳng vào phòng tắm.
Tô Hàn dựa theo ước định không phong bế ngũ giác, nhưng một lát sau…
Tô Băng: “Ngưỡi vẫn quay về thức hải đi, chờ được rồi ta sẽ gọi ngươi.”
Tô Hàn nổi giận: “Ta đã bảo ngươi chậm chút chậm chút, là ngươi…”
Tô Băng bất đắc dĩ: “Ai mà biết sức chịu đựng của ngươi lại kém như thế chứ.”
Mặt Tô Hàn đỏ bừng: “Ta… ta…”
Tô Băng nở nụ cười: “Ngoan, nếu mà cứ tiếp tục bắn như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi.”
Tô Hàn không phục: “Đã xong rồi thì đừng làm nữa, làm gì còn…”
Tô Băng xa xăm nói: “Ngươi xong rồi, nhưng ta còn chưa xong.”
Tô Hàn: “…”
Vì sao cùng là một người, cảm giác nhận được đều giống nhau, nhưng phản ứng lại khác một trời một vực như vậy!
Tô Băng dỗ hắn: “Mau trở về thức hải, đừng phong bế thanh âm, đến lúc đó ta gọi ngươi ra.”
Tô Hàn rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là quay về rừng trúc sâu trong thức hải.
Tô Băng vốn định dẫn dắt y cùng vui sướng, kết quả tần suất của hai người bất đồng, tuốt chưa được bao lâu Tô Hàn đã muốn bắn, tai hại của việc dùng chung một thân thể vào lúc này lộ ra không sót chút gì, tính nhẫn nại của Tô Hàn quá kém, căn bản không chờ Tô Băng thoải mái đã bắn trước, Tô Băng cảm thấy khá cụt hứng, thật giống như vừa mới hứng chí, kết quả răng rắc một tiếng, kết thúc rồi…
Đây rốt cuộc là cảm thụ thế nào quả là một lời khó nói hết.
Cho nên y không thể làm gì khác hơn là đuổi Tô Hàn về thức hải.Nhưng ngẫm lại, Tô Hàn mẫn cảm như vậy, chờ hai người tách thân thể… ừm, Tô Băng lại thấy hăng hái.
Đợi đến lúc Tô Hàn bị gọi ra, rốt cuộc tần suất của hai người đồng đều, cùng nhau sướng.
Tô Hàn mơ mơ màng màng, nửa ngày chưa phản ứng kịp, nói thực lần này quá kích thích, kích thích đến mức khiến tinh thần người ta hoảng hốt.
Tô Băng ghé vào tai hắn khẽ cười: “Sao? Có phải nén lâu chút sẽ sướng hơn không?”
Tô Hàn: “…”
Tô Băng quay về thức hải ôm lấy hắn: “Mệt mỏi thì ngủ đi.”
Tô Hàn tựa vào người hắn, trái tim mặc dù còn đang đập điên cuồng, nhưng tinh thần thả lỏng vô cùng, cảm giác mệt mỏi kéo tới, bản thân hắn cũng không biết mình thiếp đi từ lúc nào.
Tô Băng cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Hàn nhớ lại chuyện tối hôm qua có chút không còn mặt mũi gặp người.
Cổn cổn thú duỗi người một cái, hé mắt nhìn hắn: “Chào buổi sáng, Tô mau mau.”
Tô Hàn ngẩn ra, phản ứng kịp lập tức thẹn quá thành giận, một cái gối đầu bay tới, cổn cổn thú khẽ khàng né tránh.
Tô Hàn dứt khoát tự mình nhào qua, ôm lấy nó xoa nắn một trận, thành công biến cổn cổn thú thành con thú xù lông.
Tô Băng: “…”
Tô Hàn lườm y.
Tô Băng nở nụ cười: “Thói đời gì đây? Còn không cho người ta nói thật.”
Sau đó một người một thú lại tiếp tục một trận vật lộn trên giường, không có mờ ám gì, là vật lộn trên giường thực sự.
Trên Thập Tam Phong trải qua cuộc sống không xấu hổ không vội vàng, nhưng thế giới bên ngoài thì đã bùng nổ.
Vì sao trong một đêm Cửu Huyền Tông sinh ra mười ba vị tu sĩ Nguyên Anh?
Rốt cuộc là ẩn giấu thực lực hay là gặp được cao nhân? Kính xin các vị quan tâm hôm nay tiến vào phương Bắc!
Bên ngoài khí thế ngất trời, trong Cửu Huyền Tông cũng bận bịu không ngớt.
Qua hai ngày, Thượng Quan Tình tìm đến Tô Hàn: “Danh sách đều đã liệt kê xong.”
Tô Hàn nhìn lướt qua, giỏi lắm, người không ít.
Thượng Quan Tình nói: “Đây là tộc trưởng thế gia phát động xâm lược, cơ bản đều là Kim Đan đại viên mãn.”
Tô Hàn nhìn tên ba người này, gật đầu: “Không tồi, đều rất mập.”
Thượng Quan Tình hắng giọng: “Vậy giờ chúng ta truyền tin tức ra ngoài?”
Tô Hàn gật đầu nói: “Có thể, cố gắng nói mơ hồ một chút.”
Khóe miệng Thượng Quan Tình giật giật, nói thực, không cần cố gắng nói mơ hồ, lời này chỉ cần mở đầu cũng đã huyền diệu khó giải thích, đến mức có lẽ đại đa số người đều sẽ không thể tin tưởng nổi.
Nhưng mà sự thực lại trần trụi sáng loáng như vậy đó, Cửu Huyền Tông dùng mười ba vị tu sĩ Nguyên Anh đánh cho những tên xảo quyệt nghi ngờ bọn họ bốp bốp bốp sưng vù cả mặt.
Khiến bọn họ muốn hoài nghi cũng không hoài nghi nổi.
“Đờ mờ, ngươi đã nghe nói chưa? Nguyên do Cửu Huyền Tông chỉ trong một đêm sinh ra nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy, là bởi vì một viên đan dược bát phẩm!”
“Sao có thể vậy được?Đan dược nào lại thần kì như thế?”
“Ta cũng không tin, nhưng Cửu Huyền Tông đã đưa ra thông báo chính thức, nói là ba ngày sau sẽ tổ chức bán đấu giá ở Long Trung Thành, đến lúc đó vật phẩm đấu giá chính là đan dược này!”
“Ôi đệt, đan dược trân quý như vậy bọn họ lại muốn mang ra bán đáu giá?”
“Bọn họ đã có mười ba vị tu sĩ Nguyên Anh, có lẽ không thiếu, muốn dựa vào bán đấu giá kiếm thêm ít tiền, tích góp tài nguyên cho những tu sĩ Nguyên Anh này.”
Dân chúng bình dân đang bàn luận sôi nổi, đám cao tầng của Huyền Vũ, Hổ Tiếu, Phụng Vương Sơn Mạch càng bùng nổ hơn.
“Chắc chắn phải mua được viên đan dược này, bất kể trả giá như thế nào!”
“Tuyệt đối không thể để cho đám cháu chắt của Huyền Vũ và Hổ Tiếu đạt được, cho dù dốc hết gia tài lão tử cũng phải mua bằng được đan dược này về tay!”
“Mua về mua về, tuy hiện tại chúng ta không sánh bằng Cửu Huyền Tông, nhưng cũng không thể bị tụt lại phía sau! Chỉ cần có thêm một vị tu sĩ Nguyên Anh, chúng ta có thể đè bẹp hai sơn mạch còn lại…”
“Đan dược này Phụng Vương (Huyền Vũ) (Hổ Tiếu) Sơn Mạch ta tất phải lấy được!”
Chọn một ngày lành tháng tốt, buổi đấu giá lớn nhất từ trước tới nay do Cửu Huyền Tông tổ chức khai mạc tại Long Trung Sơn Mạch.
Long Trung Sơn Mạch đã lâu không náo nhiệt như vậy, đoàn người qua lại phong cách nào cũng có, mỹ nhân xinh đẹp diêm dúa của Phụng Vương Thành, nam tử lực lưỡng bắp thịt cuồn cuộn của Huyền Vũ Sơn Mạch, một đám ngụy quân tử hào hoa phong nhã của Hổ Tiếu Sơn Mạch…
Dân chúng của Long Trung Sơn Mạch rất phấn khởi, đám thiếu niên mụ mị với các mỹ nhân lộ eo không thể tự thoát ra, các thiếu nữ sôi nổi tranh luận nam nhân của Huyền Vũ và Hổ Tiếu bên nào đẹp hơn mà không ngừng không nghỉ.
Tô Hàn cũng tới tham gia náo nhiệt, hắn mua vé vào cửa, không ngờ lại gặp ngay hai người quen.
Một thiếu niên một thiếu nữ.
Chính là Tề Phi Vũ và Lăng Ngôn đã từng trải qua một khoảng thời gian với nhau ở Vạn Thú Viên.
Lăng Ngôn và Tề Phi Vũ đồng thanh gọi: “Tô Hàn!”
Tô Hàn chào hỏi bọn họ: “Các ngươi cũng tới tham gia buổi đấu giá à?”
Lăng Ngôn: “Đúng, ta tới đây cùng cha.” Vừa nói hắn vừa giới thiệu nam tử trung niên bên cạnh với Tô Hàn.
Tô Hàn hành lễ với hắn.
Phụ thân Lăng Ngôn nhìn rất nghiêm túc, không nói cười tùy tiện, nhưng phẩm tính hẳn không tồi, đầu tiên là vì hắn không coi thường một đệ tử rõ ràng không có tu vi gì như Tô Hàn đầy, thứ hai hắn là một trong số ít người không tham dự cuộc chiến xâm lược Cửu Huyền Tông.
Tề Phi Vũ cũng theo chân người nhà tới, nàng cũng giới thiệu Tô Hàn với người nhà, cha nàng rất có phong cách nam nhân Huyền Vũ Sơn Mạch, bộ dạng cao to uy vũ, bắp thịt cuồn cuộn như muốn xé áo mà xông ra, giọng hắn cũng hồn hậu có lực: “Mấy bữa trước ở Vạn Thú Viên đa tạ đã chăm sóc tiểu nữ.”
Tô Hàn khách khí với hắn vài câu.
Lăng Ngôn và Tề Phi Vũ đều rất thân thiết với Tô Hàn, lúc này không dễ gì gặp được nhau, đều muốn nói chuyện riêng với hắn.
Vì vậy hai người đánh tiếng với người nhà, liền đến bên cạnhTô Hàn.
Hôm nay Tô Hàn tới một mình, bởi vì những người khác đều bị kéo đi làm cu li bận bịu với buổi đấu giá rồi.
Lúc này có hai thiếu niên đi cùng cũng không tệ.
Lăng Ngôn cách xa phụ thân thì bắt đầu vô cùng hưng phấn nói: “Ta đã nói với các ngươi Cửu Huyền Tông có cao nhân mà, cái này đúng là khiếp sợ toàn bộ Nam Bắc Lãnh Vực, đan dược ai luyện chứ? Chắc chắn không phải Thượng Quan đại ma vương! Cha ta nói là y, ta không tin, chắc chắn là vị cao nhân ẩn thế kia, a a a a, cao nhân ngài ở đâu, đệ tử đến Long Trung Sơn Mạch là vì thấy chân nhan của ngài…”
Cao nhân – thực sự – Tô Hàn ở ngay trước mặt hắn lại bị hắn bỏ qua: “…”
Tề Phi Vũ suy cho cùng vẫn là nữ hài, khá tinh tế: “A Hàn, mấy bữa trước… Ngươi không bị thương gì chứ?” Dù sao người của sơn mạch mình cũng tới xâm lược, cho nên Tề Phi Vũ không tiện miêu tả cuộc chiến lần đó lắm.
Kỳ thực Tô Hàn đã không mấy để ý, tuy lúc đó có chút tức giận, nhưng thời gian qua đã sớm nguôi giận rồi.
Thứ nhất phép tắc của Tu Chân Giới chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, có thể cướp tài nguyên tuyệt đối không nương tay. Thứ hai đám người xâm lược kia cũng không chiếm được thứ gì tốt, không chỉ bị tẩn cho mặt mũi bầm dập, bây giờ còn bị “lừa” hết của cải, cho nên Tô Hàn cũng không còn tức giận.
Tề Phi Vũ thở dài nói: “Ta nói với ngươi, may mà mẹ ta bị bệnh, cha ta không dám rời đi, bằng không Tề gia chúng ta chắc chắn cũng… haiz,” Nàng thở dài lại nói, “Nếu như nhà ta tham dự, ta thật đúng là không có mặt mũi nào gặp ngươi.”
Tô Hàn: “…” Không thể không nói, bệnh lần này của lệnh đường tới thật đúng lúc.
“Thân thể của bá mẫu đã khỏe chưa?”Tô Hàn hỏi thăm.
Tề Phi Vũ nói: “Đã không còn việc gì nữa rồi, nếu không ta và cha nào dám tới Long Trung Thành.”
Tô Hàn nghĩ một lát, lại nhỏ giọng dặn bọn họ một câu: “Lát nữa các ngươi ngăn cản phụ thân nhà mình, nghìn vạn lần đừng cắn răng mua viên đan dược đó.”
Lăng Ngôn và Tề Phi Vũ đều không hiểu: “Vì sao?”
Tô Hàn chỉ nói: “Ta sẽ không hại các ngươi, cứ nghe ta là được.”
Lăng Ngôn do dự nói: “Bình thường ta càn quấy quen rồi, cha ta cũng không nghe lời ta nói lắm…” Cha hắn đến Long Trung Sơn Mạch chính là vì đan dược, chuyến này có thể nói là đã chuẩn bị đầy đủ sung túc, đập nồi bán sắt cũng phải lấy cho bằng được đan dược, dù sao lão cha của Lăng Ngôn vừa vặn đang là Kim Đan đại viên mãn, đột phá mấy trăm năm cũng chưa đột phá được Nguyên Anh kỳ, hôm nay có cơ hội, hắn sao có thể bỏ qua được.
Tô Hàn thành khẩn nói: “Nghe ta nói sẽ không sai đâu, khóc lóc om sòm lăn lộn, đòi sống đòi chết, nói chung là có thể ngăn phụ thân ngươi chính là giành được thắng lợi.”
Lăng Ngôn: “…” Hắn cứ cảm thấy nếu mình thực sự làm như vậy thì mông sẽ nở hoa nằm liệt trên giường một trăm năm mất.
Tề Phi Vũ là một đứa trẻ lanh lợi, nàng nói: “Cha ta thì rất nghe lời ta, nhưng ông ấy luôn coi ta là trẻ con, việc nhỏ ông ấy mặc kệ, chuyện lớn thế này…” Giống như xâm lược Long Trung Sơn Mạch, nàng ôm đùi hắn đòi sống đòi chết, kết quả chẳng có tác dụng gì, cũng may nương yêu thương nàng, giả bộ bệnh ngăn hắn đi.
Tô Hàn cũng chỉ có thể nói đến đó: “Nói chung cứ nghe lời ta, thứ muốn có thể đạt được, hơn nữa không cần lãng phí chút tiền này.
Lăng Ngôn và Tề Phi Vũ liên tục gật đầu: “Được, ta sẽ cố gắng!”
Vừa nói mắt bọn họ lại đảo láo liên, thân là giáo đồ thâm niên của cổn cổn giáo, hai người họ đang tìm gì không cần nói cũng biết.
Tô Hàn giải thích: “Không dám mang y ra ngoài, quá nhiều người.”
Tề Phi Vũ lộ vẻ tiếc nuối, nhưng tỏ ra hiểu rõ: “Không mang theo ra ngoài là đúng, lỡ như bị người nào không có mắt thấy, đụng vào cổn thần của chúng ta thì lợi bất cập hại.”
Cổn thần… khóe miệng Tô Hàn giật giật.
Sau khi từ biệt hai thiếu niên, buổi đấu (lừa) giá (tiền) cũng chính thức mở màn.