Bất Chấp Tất Cả Để Yêu Em

Bầu trời buổi chiều thật trong xanh, thoải mái, thoang thoảng gió đông. Nhã Huệ Tuyệt, Khắc Tiệp dắt Tiểu Lục đi trên con đường công viên rộng lớn đầy tuyết rơi lã chả, thật là đẹp.

-" Chị Khắc Tiệp, bộ hôm nay có bão hay sao mà hiếm khi chị rước em đi học về dạ "._Tiểu Lục lém lỉnh.

-" Trời thằng nhóc này, giỡn hoài "._Khắc Tiệp kí đầu cậu nhóc một cái.

- " Hi hi ".

Ba người cùng nắm tay nhau dạo quanh trên phố.Người người qua lại rất đông vui. Nhã Huệ Tuyệt và Khắc Tiệp dẫn cậu nhóc vào một nhà hàng mới mở nhưng rất sang trọng, Tiểu Lục vui mừng không thể nào tả nổi, nhưng có điều làm cậu rất thắc mắc, tại sao hai bà chị này lại có hứng thú như hôm nay vậy. Haizz, chẳng thể hiểu nổi. Ba người bọn họ cùng nhau ngồi trên cái bàn nằm sát ngay hồ cá kiểng đầy màu sắc, tựa như một công viên mini tuyệt vời. Bầu không khí trong lành làm cho con người ta rất dễ chịu. Tiểu Lục bắt đầu gọi món. Nhã Huệ Tuyệt và Khắc Tiệp cũng vậy, bắt đầu gọi món.

Cả ba người cùng ngồi với nhau nói chuyện vui vẻ, họ vui đùa, rối rít, món ăn cũng nhanh chóng dọn ra, cả ba nhanh chóng chén hết...


Một bữa tốt thật vui vẻ, Khắc Tiệp có việc bận nên đã chia tay hai người ở ngã tư công viên. Nhã Huệ Tuyệt dắt tay Tiểu Lục đi trên con đường làng, vào buổi tối ánh sáng của mặt trăng tỏa ra một luồn khí lấp lánh chiếu xuống khắp mọi nơi, chiếu xuống con đường làng tạo cho con đường một vẻ đẹp lung linh dát vàng và chiếu xuống khuôn mặt long lanh của cô, khoác lên một khí chất thông minh, rạng ngời.

Về tới nhà cũng gần 8 giờ tối, bà Nhã đang ngồi trong sofa xem ti vi, thấy Nhã Huệ Tuyệt về, bà đã yên tâm.

-" Thưa mẹ con mới về "._Tiểu Lục nói, chất giọng dễ thương.

-" Ukm, Tiểu Lục của mẹ về rồi đấy à "._Bà Nhã bước tới ôm Tiểu Lục vào lòng.

-" Thưa mẹ mới về "._Nhã Huệ Tuyệt cất giọng, trong lời nói của cô, bà Nhã đoán ra cô đang có một điều gì đó rất vui mừng. Nhã Huệ Tuyệt, Tiểu Lục và bà Nhã ngồi sofa trò chuyện một lúc.

-" Tiểu Tuyệt, hình như con có gì vui phải không "._Bà Nhã hỏi, Nhã Huệ Tuyệt giật mình, hình như mẹ cô đã nói trúng tim. Nhã Huệ Tuyệt vui vẻ, kể hết mọi chuyện.

-" Wa, thật là không thể tin được, con gái của mẹ sẽ chính thức được đi làm "._Bà Nhã vui sướng.

-" Chưa đi làm chính thức chỉ mới là thực tập thôi nhưng con sẽ cố gắng hết sức để trở thành nhân viên giỏi của công ti "...

Trời đã về khuya, khi những ánh đèn mọi nhà đều tắt, một cuộc rượt đuổi đánh bắt tội phạm giết người hàng loạt đang diễn ra.


-" Đứng lại, tên kia, tôi là cảnh sát đây, đề nghị anh hãy đứng lại "._Ông Nhã đang rượt đuổi một tên tội phạm nguy hiểm. Hắn vẫn cứ chạy, không hề nghe lệnh của ông.

-" Hức, chết tiệc "._Ông vừa chạy vừa lấy bộ đàn trong túi ra.

-" Tôi Nhã Luân đây, điều động cảnh sát nhanh chóng phong tỏa các lối ra vào khu phố A nhanh lên "._Ông Nhã ra lệnh trong bộ đàm, vẫn đang rượt đuổi tội phạm. Giọng nói bên kia vang lên " Vâng " rồi tắt máy. Cảnh sát nhanh chóng điều động lực lượng bao vây khu phố nhằm không cho hung thủ chạy thoát. Khi đã chạy tới đường cùng, tên hung thủ không còn đường để lui nữa, đành liều mạng xông tới cầm dao tấn công ông Nhã, hai bên đánh nhau rất lẫm liệt, một cuộc chiến không cân sức. Cuối cùng, tên hung thủ phải đầu hàng chịu tội, ông Nhã thì bị thương phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, tình hình đang rất nguy cấp...

Nhã Huệ Tuyệt vẫn chưa ngủ, đang ngồi sofa với bà Nhã trò chuyện, bây giờ trong lòng cô đang rất vui, cảm giác như tim đập lệch một nhịp, bà Nhã âu yếm nhìn Nhã Huệ Tuyệt, bà cảm thấy rất hạnh phúc, không khỏi tự hào đứa con gái của mình. Điện thoại bỗng đổ chuông, bà Nhã vui vẻ bắt máy, được một lúc, gương mặt bà tối sầm lại.

Nhã Huệ Tuyệt và bà Nhã lo lắng chạy vào bệnh viện xem tình hình, đôi mắt bà đã rưng rưng, đỏ hoe tự bao giờ. Phòng bệnh chỉ có ông Nhã nằm giữa phòng, xung quanh có các bác sĩ bệnh viện, họ đang kiểm tra sức khỏe cho ông, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, còn có Nhã Huệ Tuyệt và mẹ cô. Bà Nhã tuyệt vọng ngồi ngụy xuống. Nhã Huệ Tuyệt nhanh chóng đỡ bà. Các bác sĩ đi ra, tất cả mọi người đều hướng về các bác sĩ, vẻ mặt đầy nỗi bất an.

-" Ông Nhã Luân đã qua khỏi nguy kịch, rất may là được đưa đến bệnh viện kịp thời nên tính mạng đã không sao "._Bác sĩ chính trầm giọng. Nhã Huệ Tuyệt và mẹ cô bây giờ cũng đã thở phào nhẹ nhõm. Cô vội vã chạy vào thăm ông, ông Nhã đã tỉnh lại, hình như không giống như các bác sĩ nói, trông ông vẫn rất khỏe mạnh. Ông Nhã ngồi dậy, chào hai mẹ con Nhã Huệ Tuyệt. Bà Nhã chạy lại ôm chầm lấy ông khóc nức nở, Nhã Huệ Tuyệt cũng rưng rưng nước mắt, cô đi lại ôm ba mình vào lòng.

-" Ba xin lỗi vì đã làm hai mẹ con lo lắng "._Ông nhã nói, giọng nói trầm ấm.


-" Nói cho ông biết, Tiểu Tuyệt đã được nhận vào làm ở một công ti rất nổi tiếng đó "._Bà Nhã nói, vẫn còn rưng rưng nước mắt.

-" Thật sao, wo, con gái của ba thật tuyệt vời, con giỏi lắm, khi nào xuất viện, ba sẽ thưởng cho con "._Ông Nhã vừa nói vừa cười, trong lòng ông đang rất hạnh phúc.

-" Dạ, cảm ơn ba "._Nhã Huệ Tuyệt nói, một giọng nói mang đầy vẻ dịu dàng...

Bầu trời đen tối ngoài trời đêm, nhưng vì sao lấp lánb chiếu những tia sáng lấp lánh xuống khắp mọi miền, tạo cho không gian một vẻ đẹp lung linh huyền ảo. Nhã Huệ Tuyệt sải bước trên con đường trải đầy hoa đào rơi, lấp lánh những ánh đèn đường, tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều, bà Nhã đã ở lại bệnh viện để chăm sóc cho ba cô, một mình cô về nhà, chăm sóc cho Tiểu Lục...

-------------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận