Bất Chu Sơn Đại Lão Lão Bà 666

Liễu Vũ bay một hồi lâu ở không trung, nhưng như cũ vẫn thể thể tìm được nơi cho cô cảm giác an toàn để đặt chân. Vô luận là cô đi tới nơi nào cũng có cảm giác nơi đó có nguy hiểm, ngoài ra cảm giác này bao trùm luôn cả một vùng đất, loại cảm giác quái dị này trước nay cô chưa từng gặp qua.

Cô đành phải thả ra tiểu cánh hoa đi ra ngoài dò đường. Một đoàn tiểu cánh hoa vừa mới bay tới mặt đất, thì gặp phải một con sư tử thật to còn biết phun lửa. Con sư tử kia cùng với quỷ sư tử khi nãy cô ăn, về hình thể không khác biệt lắm, chúng đều dài cỡ ba bốn mét. Nó là một con sư tử cái, bên người còn mang theo ba con sư tử con, bọn chúng đang ghé vào ở cửa động, ba sư tử con thì nằm lăn bên cạnh mẹ nó.

Tiểu cánh hoa của cô vừa mới thổi qua, sử tử mẹ liền phát hiện ra cô, miệng rộng phát ra một tiếng rống “Gràoooo” gầm gừ trong cổ họng, sau đó có một đoàn lửa từ trong họng nó bay ra, tiểu cánh hoa của cô thả ra trong nháy mắt bị diệt sạch.

Sư tử mẹ kia hướng không trung chỗ cô đứng, phát ra vài tiếng rống ngân dài uy hiếp giận dữ.

Liễu Vũ nghĩ thầm: “Nếu không phải ngươi còn có con nhỏ, ta sẽ độc chết ngươi.” Sư tử mẹ mang theo con nhỏ không chọc được, đổi nơi khác vậy!

Cô bay đi không được bao xa, thì thấy có một cái cây, thân cao bằng mười mấy tầng lầu, cành lá tươi tốt, nhưng toàn bộ cây đang bốc cháy. Cô cho rằng nơi đây đang bị cháy rừng, theo bản năng muốn móc ra điện thoại gọi 119 để báo cháy, sau đó nhớ tới, nơi này sẽ không có cháy rừng, báo cháy cái con khỉ. Theo sát đó cô liền phát hiện, ngọn lửa đó chỉ thiêu cây chứ không làm tổn hại gì đến cây. Cô nghĩ kỹ lại, hiểu rồi, ngọn lửa này là bản thân cái cây đó có sẵn, nó là một cái hoả thụ! Nó sẽ phóng lửa ra bên ngoài, nhưng cây vẫn còn sống.

Cây gỗ thường sợ lửa, nhưng ở chỗ này, ha hả, có một cái hiện tượng khác với lẽ thường đang tồn tại đây!

Cô lại lần nữa đổi một nơi khác, cô thả ra tiểu cánh hoa bốn phương tám hướng dò đường.

Cô phát hiện ra một sự tình thực quỷ dị, nơi này cảm giác nguy hiểm không phải là từ sư tử hay hoả thụ không thôi, mà là bao trùm nguyên khu vực này, như có đồ vật sinh vật vô hình nào đó mà cô không thấy được. Nó mang theo một cảm giác bỏng cháy, làm cho tiểu cánh hoa của cô thả ra như bị đưa vào lò hông khô, nhanh chóng khô héo, nếu cô không kịp thời thu hồi lại, chúng sẽ thực mau sẽ biến thành tro tàn, tân đi.

Cũng may, cô tìm được cái khe núi. Nơi đó là mặt bóng của núi, ba mặt được núi bao quanh, vừa âm u vừa ẩm ướt.

Cô đem tiểu cánh hoa tra xét khe núi một lần. Khe núi này rất lớn, bởi vì thiếu ánh mặt trời, nên phát triển đều là những loại thực vật ưa râm mát, đa số đều là cỏ, linh tinh vài loại hoa nhỏ. Phía dưới sơn động kia có một cái hồ nước xuyên thẳng vào trong núi, toàn bộ phía trong núi đều vết nước cọ qua, như là trời mưa để lại một thông đạo do nước chảy. Cái khe chạy dọc theo sơn động, có rất nhiều lối ra vào. Số khe hở này rất nhỏ, người thì qua không được, nhưng chim, bò sát thì đi qua thoải mái, hoàn toàn không có vấn đề, cô qua thì càng khỏi nói, vừa lúc thích hợp làm thông đạo sinh tồn.

Sơn động này cùng sơn động ở Quỷ Vu Hiệp của cô, hay sơn động ở Liễu gia thôn đều không giống nhau, bên trong chỉ có một số ít sinh vật thích sống trong động. Như dơi độc, nhện, muỗi, chúng nó sống ẩn nấp ở gần cửa sơn động. Lúc này là đang chạng vạng, chúng đều ra tới để kiếm ăn.

Liễu Vũ ở chỗ cái khe núi tìm được một cái sườn núi thấp đi xuống. Sườn núi thấp này cách cái hồ khoảng ba trăm mét, bên cạnh có một lối vào cao cỡ nửa mét. Đại khái có hai cái sơn động nhỏ, có một cái trong góc của nó có một cái lỗ nhỏ, to cỡ nắm tay giống như bị một loại động vật nhỏ nào đó bào ra thành. Đi dọc hướng vào trong, cái khe đó đi dọc theo thể sơn liên tiếp với thiên nhiên, tạo thành vô số lối rẽ, đường thẳng thông đạo.

Tuy rằng hồ nước trong sơn động ẩn sâu vào trong, nhưng vì là nguồn nước, nên thường xuyên có động vật lui tới, vì thế không có lợi để ẩn trốn.

Sơn động trong sườn núi nhỏ cao hơn chỗ hồ nước, nên cô chọn ở đây, và ngăn cách cửa động thật tốt. Muốn phát hiện ra cửa động, yêu cầu phải lên sườn núi, mới có thể nhìn thấy được lối vào sơn động, lối vào cửa sơn động có cỏ mọc dài, còn có nhiều đá, lại đem thông đạo của các động vật nhỏ bào ra tới để che khuất. Nếu có ai tới ngoài cổng sơn động, nếu đảo mắt lướt qua, sẽ không dễ dàng phát hiện lối vào thông đạo to cỡ bàn tay này. Đúng là một lựa chọn thực hoàn mỹ.

Liễu Vũ vui sướng quyết định sẽ trụ hạ trong sơn động này.

Còn về phần của chuột tinh, có có thể tìm một chỗ phụ cận để làm hàng xóm, đương nhiên đây là nếu nó không chê. Nếu nó thật sự ghét bỏ, vậy càng tốt. Nếu chuột tinh dự định rời đi thì chỉ có một đường hướng lên trời mà đi tới lui, ngoài ra nếu rời khỏi cô mà có việc gì xảy ra thì không thể trách được việc cô đã ném nó vào bí cảnh.

Trúc Kim Nha cũng đã đánh giá xong địa hình hình nơi đây, khi Liễu Vũ đang ở trên không của cái khe ở phiến núi, cũng nhìn ra được Liễu Vũ đang tính toán, sẽ dừng chân ở nơi này. Vì thế, sau khi xuống tới mặt đất nó liền nói cho Liễu Vũ, bên cạnh sơn động có một cái thông đạo ổ chuột liên thông đi nội bộ trong ngọn núi, có cở nào tốt, có thể làm nơi nương náu, blah blah…

Liễu vũ đầy mặt vô ngữ mà nhìn nó. Chỗ cô coi trọng, nó cũng coi trọng! Cô nói cho Trúc Kim Nha, “Ta đã chọn chỗ này trước, vì thế ngươi nên tìm một chỗ khác đi.” Cô vừa dứt lời, trên trời bay xuống một đám người và yêu, bọn họ bay đến rất nhanh, phía sau bọn họ còn có một đám người phi kiếm đuổi theo.

Những người đó đầu đội mũ quan lấp lánh ánh vàng, mặc y phục trường bào màu ánh kim, trên eo đeo đai ngọc phiếm ánh sáng, nam tuấn, nữ tiếu, tuổi tầm mười mấy đến hai mấy tuổi, đem so sánh với nhóm người và yêu đệ tử Cổ Đạo Tông đang chật vật chạy trốn phía trước, đầu tiên là tướng mạo sau đó là khí chất liền có thể kết luận thành, đệ tử tiên môn đang đuổi giết tà ma ngoại đạo!

Nhóm người bọn họ chân dẫm kiếm bay, không ngừng thả ra những loại pháp bảo kỳ lạ phát ra ánh sáng chói mắt, tựa hồ đem đám người tà ma ngoại đạo phía trước ngăn lại.

Nếu mà là một người đi đường bình thường, Liễu vũ sẽ móc hạt dưa ra ngồi cắn để xem diễn.

Nhưng chính là, đám người bị bị đuổi giết này, là cô đã dùng rất nhiều sức mới có thể kéo ra khỏi ba mảnh đất, mặt khác tất cả đều là đồ tử đồ tôn của Trương Tịch Nhan.

Làm sao bây giờ, cô xem ở nhẫn giới tử thạch, lại xem trong giới tử thạch có rất nhiều linh tinh cùng đồ vật đều được cứu trợ.

Liễu vũ đem chuột tinh ném xuống, nói: “Tự ngươi trốn cho kỹ vào!” Sau đó lướt nhanh bay đến không trung, biến thành hình người, dừng ở mặt sau đám yêu ma quỷ quái… a phi, chính là đám người và yêu cô mang theo mang đến đây, dừng ở phía trước đám người truy kích bọn họ, hai tay áo gió trống không, đôi tay chống nạnh, ác thanh ác khí mà lớn tiếng chất vấn: “Làm gì đây?” Chuẩn bị quát thêm một tiếng lớn doạ người, dùng khí thế áp đảo bọn họ!

Lời nói của cô vừa xuống thì che trời lấp đất đủ các loại kiếm, đao, búa, kích, bùa còn có gió lốc, cùng tia chớp trắng xoá đánh lại đây.

Đây là chẳng phân biệt nặng nhẹ, hồng đen trắng gặp người liền đánh a.

Đám người trốn chạy kia dừng lại, nhìn thấy Hoa Tế Thần ra tới bảo hộ bọn họ, ngoài ra chịu khổ bị vây đánh nảy giờ liền quay ngược trở lại, lấy tư thế liều mạng hướng tới. Hồ Lương hô lớn: “Theo chân bọn họ, cùng liều mạng.”

Liễu Vũ súc thành trùng thân, ỷ vào hình thể nhỏ, từ khe hở các loại pháp thuật pháp bảo chui ra, sau đó liền nghe Hồ Lương nói muốn đưa đầu người, quay đầu kêu lên: “Liệu mạng cái quỷ, các ngươi tìm chuột tinh ở bên cạnh đợi đi.” Cô nói với đám người kia: “Lại đây đánh ta, ta không khách khí.”

Phía sau, có một cái dùi lướt trên đất tới ngay trước mặt.

Hồ Lương hô to: “Cẩn thận, thứ đó là diệt hồn đinh.”

Người bên kia cũng kêu lên: “Có đại yêu Quỷ giới, đừng để cho nó chạy thoát!” Toàn bộ nhóm người phần phật đem Liễu Vũ vây quanh. Có người thấy được thần thái hiện tại của Liễu Vũ, lại hô to: “Là một con sâu, cẩn thận nó có độc.”

Người nọ hô xong, những người còn lại trên người bắt đầu hiện lên một màn ánh sáng màu vàng rực rỡ, một đám giống như được buff đặc hiệu.

Hiệu ứng của buff kia mạo nhiệt khí ra bên ngoài, cách thật xa cũng có cảm giảm giác bị bỏng cháy.

Hồ Lương né tránh công kích từ pháp bảo của đối phương, hô to: “Để ý, bọn họ có Thiên Cương tráo, chuyên khắc âm khí.” Có Hoa Tế Thần ở đây thu hút phần lớn công kích, áp lực của bọn họ giảm xuống, nhưng là, tâm càng nặng nề.

Vạn nhất Hoa Tế Thần bị vây đánh xảy ra chuyện gì, đó là một tổn thất lớn của Vu tộc.

Hai bên nhân số không sai biệt lắm, nhưng bọn họ rất giàu nha, pháp thuật và các loại pháp bảo như không cần tiền mà đánh lại đây, Liễu Vũ tức khắc bị bao lấy đầy đầu pháp bảo. Những hoa quan xinh đẹp của cô xém chút nữa đã bị tạp trụi, cô có thể cảm giác được, đối phương ra tay không hề lưu tình, muốn đem cô đánh đến chết mới thôi. Hồ Lương bọn họ cũng có vài người bị thương, khổ căng ở kia, không nói đến việc có nguy hiểm đánh không lại trước chạy thoát, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người cô, một bộ cô không trốn, bọn họ cũng sẽ không trốn. Nếu bọn họ trốn được hết, thì hiện tại cô cũng không cần ra mặt.

Như vậy mà nháo đi xuống, toàn bộ bị diệt ở chỗ này.

Liễu Vũ lại kêu một tiếng: “Các ngươi còn như vậy, ta đối với các ngươi không khách khí.”

Hồ Lương nghe vậy, gấp đến độ cái gì cũng đều mau nát. Băm chân hô to: “Thiên tộc cũng Vu tộc là tử địch.”

Liễu Vũ tâm nói: “Ta cũng không là phải người Vu tộc các ngươi.” Nhưng lúc này có hay không cũng đều đúng rồi. Cô thủ hạ lưu tình, đối phương thì không có a!

Dưới loại tình huống này, nếu cô còn nương tay, đó chính là từ tìm đường chết.

Liễu Vũ lập tức biến thành vô số tiểu cánh hoa, một phận bao lấy nhóm người Hồ Lương, đem bọn họ ném vào khe núi, đem bọn họ ra chiến trường, mặt khác số cánh hoa còn lại bao kín mít cái màn sáng bọc những người đó lại. Cũng giống như không cần tiền mà phóng độc điên cuồng ra bên ngoài.

Đối phương thấy thế một đấm kinh hãi đan xen, lập tức lấy đủ loại pháp bảo phòng ngự ra bảo vệ chính mình, người dẫn đầu hô to: “Mọi người kết trận.”

Bắt giặc bắt vua trước, Liễu Vũ bằng tốc độ nhanh nhất bay về phía tên dẫn đầu nọ. Một đầu đâm thẳng vào trong kim quang kia. Cô nghĩ kim quang tráo này sẽ cùng loại với Thiếu Lâm Tự, đụng vào sẽ duang một tiếng, như va chạm với kim loại, hiệu quả chắc cũng như nhau, kết quả không phải, nó là một tầng khí, đặc biệt nóng bỏng, sau khi cô đâm tiến vào, cả người giống như là bị bốc cháy.

Liễu Vũ nhịn xuống đau đớn, một ngụm cắn xuống trên cổ người nọ, nhanh nhẹn mà triệt.

Sau khi người nọ bị cắn, đôi mắt tức khắc đứng tròng, từ cổ đến mặt lập tức hoá đen, một cái đầu từ bầu trời rơi thẳng tắp xuống dưới, dừng trên một khối nham thạch, tức khắc bị chia năm xẻ bảy, cả người mạo hắc khí bắn máu đen, chung quanh hoa cỏ bị khô héo một mảng lớn.

Hữu hiệu!

Liễu Vũ như chịu được sự ủng hộ lớn, bay nhanh mà nhảy vào trong đám người này, một người làm một ngụm, cắn xong liền chạy.

Miệng của cô bị bỏng đến nổi bóng nước, mặt sâu bị bỏng đến muốn nát.

Nhưng hiệu quả kinh người!

Trên bầu trời xôn xao mà rơi người xuống, giống như đang thả sủi cảo.

Một thiếu nữ, cỡ chừng 17-18 tuổi lớn lên cực kì xinh đẹp, hô thất thanh: “Cổ yêu, Hoa Tế Thần.”, bay nhanh mà móc ra một lá bùa, không biết là muốn báo tin hay là muốn chạy.

Liễu Vũ bay nhanh qua cắn trên cổ người thiếu nữ một ngụm.

Thiếu nữ kia che lại cổ, môi run rẩy, hô thanh: “Phụ thân cứu…” chữ “Ta” chưa kịp nói ra thì đã rơi thẳng xuống dưới.

Liễu Vũ tâm nói: “Điểm này các ngươi so với ở Cổ Đạo Tông thua xa.” Bùa ở Cổ Đạo Tông đều là lấy ra một ném là có thể sử dụng liền. Tốc độ dùng bùa của ngươi thật sự quá chậm, bằng không nàng ấy nên chạy trốn. Kinh nghiệm gặm cây lâu năm nói cho cô, nếu gặp phải loại oa oa như này xuất hiện, ngàn vạn lần đừng để một con nào thoát, bằng không, con trốn trở về kia sẽ báo tin, mang đến càng nhiều. Đánh xong một lần về sau, hoặc là đổi nơi khác, hoặc là rửa lại chiến trường thật sạch sẽ.

Nếu là ở Quỷ Vu hiệp hay là ở Cổ Đạo Tông địa giới, cô có thể thả ra tiểu cánh hoa đếm toàn bộ chung quang liếm một lần. Còn ở nơi này sao, cô liền độc chính mình thả ra đều không muốn thu trở về.

Thật sự là, ở đây là người hay hoa cỏ đều có một ít khi nóng rực, chúng nó cùng với độc của cô quậy cùng với nhau, thu hồi tới bỏng miệng là chuyện nhỏ, nhưng việc này sẽ làm cho cô thật sự bị tổn thương.

Liễu vũ đây là lần đầu tiên vật cắn chết mà không thể ăn, có một chút khó chịu. Cũng may số đó đều là người, cô cũng không thể hạ khẩu được.

B.A


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui