Trương Tịch Nhan nhìn thấy cái khe trên bầu trời cùng Thiên Long tộc, kinh ngạc đến cực điểm.
Thánh Sơn Vu tộc luôn được phong tỏa nghiêm mật, ngoài ra không gian xung quanh đều được nàng gia cố qua, căn bản không có cái khe nhưng cung Thiên Long tộc lại đây! Theo lý thuyết, Thiên Long tộc không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng mà, giây tiếp theo, nàng liền phát hiện được ai đã đem Thiên Long tộc tới đây!
Vu thần thụ!
Vu thần thụ điên cuồng múa may nhánh cây dây đằng. Một lượng lớn thần lực ngoại dật, không gian được nàng gia cố qua bị Vu thần thụ loạn huy loạn vũ sớm hủy hoại đến không còn bộ dáng, khắp nơi tràn ngập không gian loạn lưu, ngay cả phòng ngự bày ra đều lâm vào hỗn loạn, mà nguyên bản một lượng lớn phục binh mai phục để bảo hộ Vu thần đều bị Vu thần tự mình quét tiến vào trong không gian loạn lưu, không biết đã bị cuốn đi nơi nào.
Chiếu như vậy đi xuống, không đợi Thiên Long tộc tới tấn công, Vu thần thụ trước đem chính mình giảo loạn thành một đoàn.
Trương Tịch Nhan đã gặp qua rất nhiều người sinh hài tử đau đến tê tâm liệt phế lăn lộn trên giường, không nghĩ tới đường đường là Vu thần… hài tử thì không sinh được, trước đem bảo an cùng phòng sinh của chính mình cấp tạp, còn liều mạng cấp tín hiệu cho địch nhân, sáng lập thông đạo thẳng đến không gian của đối thủ.
Đây thực sự là sợ chính mình chết chưa đủ mau, hay sợ bên ta phòng ngự quá kín mít, để đối phương không thể đánh tiến vào!
Hố hóa này của Vu thần làm Trương Tịch Nhan tức giận đến thật muốn quay đầu liền đi, nhưng rồi lại không thể không quản. Sinh tử của nhiều người như vậy, hưng suy tồn vong của Vu tộc đều liên hệ trên người của Vu thần. Nàng lập tức hướng Vu thần truyền âm khiển trách nói: “Thu hồi thần lực của ngươi, an tâm sinh hạ thiếu Vu, hết thảy đã có ta.” Lời của nàng còn chưa dứt, liền thấy nhánh cây Vu thần xẹt qua không trung lại một lần xé mở hắc ám, hoa quang kim sắc lóa mắt hóa thành vạn đạo hoa quang từ chỗ cái khe khuynh tiết, còn có cung khuyết ngọc các đình đài hành lang gấp khúc, bàn ghế, rượu và thức ăn, cùng với vô số quần áo đẹp đẽ của thiên nhân, tất cả cùng nhau rơi xuống.
Thiên Nhân tộc!
Ngoại hình của bọn họ xen lẫn giữa Thiên Sứ tộc và Tinh Linh tộc trong truyền thuyết ở phương tây, họ có lỗ tai dài, phía sau có một đôi cánh nửa trong suốt nửa kim sắc, mái dài màu vàng, đôi mắt có màu xanh thẳm, làn da tuyết trắng, nhưng là một đám tính tình nóng nảy, cực kỳ hiếu chiến, phàm là đồ vật có thể ăn bọn họ đều có thể ăn, bao gồm long gan của Thiên Long tộc, phượng tủy của Thiên Phượng tộc!
Vu thần này lúc sinh hài tử, còn xốc bàn yến hội của người ta, tính cả cung khuyết cùng nhau kéo xuống, sụp tới trên Thánh Sơn của Vu tộc.
Lập tức, Thiên Nhân tộc tính tình nóng nảy, lấy ra vũ khí của bản thân, triển khai cánh, từ thông đạo Vu thần sáng lập đáp xuống.
Trương Tịch Nhan nhìn trận thế kia của bọn họ, nửa điểm cũng không hoài nghi, bọn họ có thể đem thiếu Vu từ trong bụng của Vu thần mổ ra sau đó đem về nhắm rượu!
Trương Tịch Nhan nổi giận, nói với Vu thần: “Nếu ngươi lại sáng lập thông đạo đem Thiên Thần tới nữa, ta hiện tại liền diệt ngươi, mạnh mẽ mổ ra ôm lấy thiếu Vu chạy lấy người.” Khi nàng nói chuyện, liền thấy một nhánh cây mang theo khí thế lôi đình vạn quân mà vun lên phá trường không, theo sát nhánh cây xẹt qua không trung, lại có một cái khe kim sắc xuất hiện!
Trương Tịch Nhan nhanh chóng quyết định, áp dụng hành động. Tay phải nàng nắm vào hư không, một thanh bảo kiếm sắc bén xuất hiện ở trong tay, hai chân dừng trên mặt đất một chút, một đạo xoáy nước thật lớn xuất hiện dưới chân, nháy mắt tiếp theo, nàng liền xuất hiện ở không trung, tay nâng lên kiếm chém xuống, nhánh cây lại một lần nữa mở ra cái khe bị nàng chặt đứt, một lượng lớn máu tươi cùng vô sô cánh hoa Hoa Thần Cổ từ chỗ mặt vỡ phun trào mà ra.
Đoạn nhánh cây kia rớt xuống được Trương Tịch Nhan thu vào trong tay áo.
Trong phút chốc, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện tiếng gầm, tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc tràn ngập lỗ tai của mọi người.
Những người Thiên Nhân tộc, Thiên Long tộc thấy bên dưới nổi lên “Phản bội” kinh ngạc nhảy dựng, còn tưởng rằng chính mình hoa mắt.
Theo sát, bọn họ liền gặp lại một người Vu tộc, tay cầm bảo kiếm sắc bén, lại một lần tay nâng kiếm chém xuống, chặt đứt một nhánh cây tiếp dẫn thần thụ Vu tộc, chỗ mặt vỡ kia, máu tươi phun tung tóe, ở trên bầu trời hạ xuống mưa máu.
Nguyên bản chúng Vu tộc đang chống đỡ Thiên Long tộc, bao gồm đồng dạng cung phụng Vu thần là Quỷ tộc đều kinh ngạc choáng váng, nghẹn họng mà nhìn trân trối Đại Tế Tư của bọn họ lúc Vu thần đang sinh hạ thiếu Vu, sinh tử trước mắt, cư nhiên nổi lên lấy kiếm chém nhánh cây Vu thần.
Một đám, toàn bộ bị dọa ngốc!
Đại Tế Tư một hơi liền chém rớt mười mấy nhánh cây.
Nguyên bản Vu thần còn phát ra tiếng kêu thảm thiết, đến sau lại không còn kêu ra tiếng, nhánh cây đều bị chém trọc, chỉ còn lại thân cây cùng linh tinh vài nhánh cây nhỏ, cùng với rễ cây điên cuồng vặn vẹo trên mặt đất với dưới ngầm. Rễ cây kia hãm sâu vào trong Thánh Sơn, đem Thánh Sơn đều giảo đến long trời lở đất, sơn thể đều mau sụp, nhóm ác quỷ oan hồn bị đè ở dưới Thánh Sơn mất đi trói buộc chen chút trốn nhảy.
Trương Tịch Nhan xem rễ Vu thần thụ sáng lập thông đạo đều là đi Quỷ giới, mà những thứ chạy ra tới đều là oan hồn và lệ quỷ, một bộ phận đi Bất Chu Sơn, một bộ phận đi Quỷ giới, liền không thèm để ý tới.
Nàng dừng ở chỗ mặt vỡ trên đỉnh của Vu thần thụ, Thiên Nhãn giữa trán mở ra, màu hai mắt nàng trở nên đỏ tươi, Hoa Thần Cổ từ trong trái tim phát ra hồng quang lộ ra từ lồng ngực chiếu ra tới, quần áo trên người của nàng như gặp phải cơn lốc bị thổi đến phát ra tiếng vang phần phật. Lực lượng cường đại mà khủng bố từ dưới chân của nàng tràn ra, ép tới rễ cây Vu thần thụ đang điên cuồng vặn vẹo dưới chân nàng, trầm đi đi xuống hơn mười mét, Âm sát khí đen đặc từ dưới chân nàng tràn ra, men theo rễ Vu thần thụ thẩm thấu sâu đến Thánh Sơn Vu tộc.
Trong khoảnh khắc, Vu thần thụ cắm rễ ở Thánh Sơn Vu tộc, giống như cái bậc lửa, số oan hồn lệ quỷ bị đè dưới thánh sơn chưa kịp trốn chạy liền bị cuốn vào Âm sát khí, giống như ngọn nến đầu nhập vào lửa lớn rất nhanh liền hòa tan.
Âm sát khí được Trương Tịch Nhan phóng xuất ra tới đầu tiên là vòng quanh Vu thần thụ hóa thành một cái xoáy nước thật lớn, theo sát trong xoáy nước dâng lên một đạo sương đen hội tụ thành cây cột, cây cột kia cực giống gió lốc bay nhanh chuyển động, nó hướng tới không trung không ngừng bò lên, bay về phía cái khe trên bầu trời vừa bị Vu thần mới chém ra.
Gió lốc cuốn qua, khe hở biến mất, không trung lại khôi phục hắc ám. Nó giống như một con cự long màu đen, mang theo chi thế bẻ gãy nghiền nát đi tới khe nứt hướng về Thiên Nhân tộc.
Nhóm Thiên Nhân tộc đã theo cái khe bay xuống, đồng thời quay đầu, lấy tốc độ còn nhanh hơn gió lốc bay trở về. Bọn họ dùng hết toàn lực, đuổi theo trước khi Âm sát khí đem cái khe khép lại mà bay vào trong cái khe.
Nhóm Thiên Nhân mới vừa bay vào cái khe trở về, khe nứt vừa lúc khép lại!
Gió lốc liền quay đầu hướng tới khe nứt bên Thiên Long tộc. Những con rồng nguyên bản đang cùng Vu tộc ẩu đả, sôi nổi quay đầu bay về phía chỗ khe nứt hướng về Thiên Long tộc.
Nhóm Thiên Long tộc không giống như nhóm Thiên Nhân tộc quay đầu liền trực tiếp bỏ chạy, mà là ở bên ngoài khe nứt dùng Thiên Cương chi khí trên thân mình tạo thành một cái thuẫn ngăn cản Trương Tịch Nhan khép lại thông đạo.
Trương Tịch Nhan lớn tiếng truyền lệnh: “Bất kể đại giới, tất cả tấn công, tru diệt bọn họ, đem thông đạo khép lại!” Nàng đột nhiên dạo đi một chân, rút ra càng nhiều Âm sát khí đi tu bổ cái khe, ý đồ sử dụng Âm sát khí bao phủ luôn cả nhóm người Thiên Long tộc.
Thiên cương chi khí được Long tộc phóng xuất ra tới thực mau liền bị Âm sát khí được điên cuồng phóng xuất ra ăn mòn hầu như không còn.
Âm sát khí dính vào trên người chúng nó, ăn mòn da thịt cùng huyết nhục của chúng nó, nhưng chúng nó lại một bước cũng không lùi. Chúng nó đau đến phát ra tiếng rống to, huyết nhục, xương cốt đều hòa tan, lộ ra hư ảnh nguyên thần, nhưng vẫn như cũ không lùi một bước, ngược lại phát ra một tiếng rống thật lớn.
Càng ngày càng có nhiều Thiên Long tộc tiến tới, xông vào chỗ cái khe.
Vu tộc, Quỷ tộc chân đạp Âm sát khí bay qua, tấn công hướng tới cái khe chỗ Thiên Long tộc, cả hai bên đều không nhường nhịn, triển khai chém giết thảm thiết.
Trên bầu trời, có vài vị ăn mặc trang phục đế vương thân ảnh thật lớn hiện lên, đồng thời lúc bọn họ xuất hiện, phía sau hiện lên đại quân Quỷ giới sắp hàng chỉnh tề. Hàng trước nhất của đại quân Quỷ giới cười quỷ thú hung mãnh, vô luận là quỷ thú hay quỷ cưỡi cả người đều bao trùm đầy vảy, cả người tràn ngập chứa đầy lực lượng.
Một vị khuôn mặt tả hữu chừng cỡ 40 tuổi, giữ lại râu quai nón tràn ngập Cương mãnh chi khí. Quỷ đế chỉ hướng cái khe trên bầu trời, “Vì Quỷ giới, tru diệt Thiên Long, khép lại thông đạo! Giết!” Lời hắn nói rơi xuống, nhóm Quỷ tộc phía sau đồng thời hướng tới không trung bay qua.
Mặt khác ba vị Quỷ đế còn lại cũng chỉ về cái khe dùng sức vung tay lên.
Trống trận vang lên, nhóm quỷ tướng hô to: “Giết..” mang theo binh tộc lao về hướng cái khe.
Nhóm Quỷ đế tới rồi!
Trương Tịch Nhan trường thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị chờ đại quân Quỷ giới lấp kín cái khe Thiên Long tộc, khép lại thông đạo, liền thấy có kim quang chói mắt mang theo hơi thở đặc hữu của Thiên Long tộc từ chỗ sâu bay ra. Nàng thất thanh kêu lên: “Không tốt!”
Thiên Nhãn giữa trán mở đến cực hạn, nàng rời khỏi Vu thần thụ, cơ hồ chớp mắt công phu liền tới chỗ cái khe.
Nàng nhanh, nhưng tốc độ quang mang kia cũng không hề chậm, cơ hồ khi nàng đuổi tới chỗ cái khe, quang mang kia cũng tới.
Trương Tịch Nhan ở chỗ cái khe sáng lập thêm một cái thông đạo, ý đồ đem quang mang kia chuyển dời đến nơi khác. Đồng thời với xoáy nước xuất hiện, kim quang hóa thành một lối đi ánh sáng cực lớn nện trên xoáy nước, đem thông đạo ý đồ đưa đến nơi khác của nàng tạp đến dập nát, một sóng xung kích thật lớn từ cái khe chỗ Thiên Long tộc, Quỷ tộc, Vu tộc bao gồm cả Trương Tịch Nhan đều xốc bay đi.
Cửa lớn kia chặt chẽ mà đứng sừng sững ở trời cao, đem thông đạo tạm thời của Thiên Long tộc và Vu tộc củng cố ổn định, đem hai giới gắt gao liên thông với nhau.
Âm sát khí cùng Thiên Cương khí giao nhau ở cái khe tạo thành một quang mang màu tím đen, mang theo lực lượng khủng bố quỷ dị.
Những con rồng nhìn thấy không gian quay cuồng kim sắc, cửa lớn đứng sừng sững ở chỗ cái khe, chúng nó ngẩng cao phát ra tiếng ngâm cùng tiếng huýt sáo. Những thanh âm đó hợp lại cùng nhau thành một tiếng truyền về hướng Thiên Long tộc, bên trong Thiên Lông tộc cũng vang lên một hồi thanh âm như vậy. Những tiếng rồng ngâm càng ngày càng nhiều, giống như trăm sông hội tụ thành biển rộng.
Thanh âm kia, giống như tiếng hoan hô thắng lợi.
Trương Tịch Nhan ở không trung ổn định thân hình, Thiên Nhãn giữa trán chảy ra vệt máu, sắc mặt trắng bệch, trên trán, trên mặt tất cả đều là mồ hôi. Nàng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cái khe trên đỉnh đầu, sắc mặt lộ ra biểu tình vài phần thê lương.
Nàng ngàn tính vạn tính, nhưng không tính tới Vu thần sẽ sinh thiếu Vu trước mắt sinh tử còn cấp cho Thiên Long tộc một cái thông đạo nối thẳng từ đó đến Thánh Sơn Vu tộc.
Thiên Long tộc bắt lấy cơ hội này, lợi dụng thông đạo Vu thần thụ sáng lập từ đó cũng cố khe nứt tạo thành cửa lớn nối thẳng đến hai giới Quỷ Vu ở trên không.
Bọn họ tạp ở chỗ này, tương đương muốn đánh tới cửa của Quỷ giới, Vu tộc, đánh thẳng vào trái tim nơi yếu hại.
Đúng lúc này, gốc rễ của Vu thần thụ trên Thánh Sơn lại một trận vặn vẹo điên cuồng, liền nhánh cây cũng đều đong đưa, một lượng lớn Âm sát khí và tử cổ Hoa Thần Cổ từ trong Vu thần thụ bay ra, không gian xung quanh nó vặn vẹo, xuất hiện vô số không gian loạn lưu, Hoa Tế Thần của các tộc ở bên cạnh hộ bà sớm đã không thấy bóng dáng, Trương Tịch Nhan có thể mơ hồ cảm ứng được những Hoa Tế Thần đó có thể đã bị cuốn vào trong không gian loạn lưu.
Trương Tịch Nhan nắm chặt kiếm trong tay, bay về phía Vu thần thụ. Hiện giờ chỉ có một cách duy nhất, là vứt bỏ Vu thần, mạnh mẽ mổ ra thiếu Vu sắp xuất thế, mang theo thiếu Vu rời đi. Nếu còn không đi, bọn họ ngay cả thiếu Vu cũng giữ không nổi.
Nàng bay đến trên không nơi Vu thần thụ, đang chuẩn bị bổ Vu thần thụ ra, bỗng nhiên cảm nhận được từ trong Vu thần thụ có một lực lượng cường đại đang dũng đãng ra tới, từ chỗ thụ tâm của Vu thần thụ vỡ ra, máu phun như suối.
Trong đống máu tươi trào ra rớt xuống một viên hạt giống hình cầu màu lam mang theo hồng xác.
Hạt giống rơi trên mặt đất, điên cuồng mà hấp thu Âm sát khí cùng máu tươi Vu thần thụ chảy ra ở xung quanh. Máu tươi và Âm sát khí tụ ở dưới thân của nó, vì số lượng quá nhiều dẫn tới nó bị chôn vùi ở giữa. Sau khi hấp thụ càng ngày càng nhiều Âm sát khí cùng máu tươi, hạt giống rất mau phá xác mà nảy mầm, cỡ mười mấy giây sau, một nửa võ ngoài của hạt giống vỡ ra, có một tiểu thụ nhân cả người toàn là máu rơi trên mặt đất bị ngã lăn mấy vòng, lại được một ít nhánh cây còn dư lại cùng một ít dây mây của Vu thần thụ tiếp được.
Tiểu thụ nhân kia mang hình dáng của người, nhưng trên đỉnh đầu là những cây mây đỏ tươi như máu, thoạt nhìn kiểu tóc có hơi giống Medusa, làn da tuyết trắng, môi mắt thì đỏ như máu, tứ chi của cô ấy vừa thấy chính là cùng Vu thần thụ là mẹ con gái ruột, làn da bao phủ vỏ cây, có huyết đằng bao trùm ở bên ngoài, giống như mạch máu ở dưới lớp da.
Đứa nhỏ này trừ bỏ ngũ quan còn nhìn được, còn lại bên ngoài cũng xinh đẹp nửa điểm không dính biên.
Liễu Vũ ghé vào chỗ cổ áo của Trương Tịch Nhan, toát ra một câu: “Tiểu yêu quái này thật xấu.”
Trương Tịch Nhan cũng trợn tròn mắt, trong trí nhớ mấy ngàn năm trước của nàng, thời điểm Hoa Tế Thần tiếp dẫn thiếu Vu xuất thế, là một em bé trắng trẻo mập mạp xuất hiện trên đài hiến tế, được gia gia là nàng kiếp trước, cũng chính là Lê Trùng Trùng gia gia ôm ra tới.
Tiểu thụ nhân quay đầu mắt nhìn Liễu Vũ, biểu tình trên mặt và ánh mắt của nó nửa điểm cũng không giống hài tử, ánh mắt thì lạnh lùng, biểu tình thì nhàn nhạt.
Theo sát, vỏ cây cùng huyết đằng trên người cô ấy biến mất, liền cây đằng trên đỉnh đầu cũng biến thành tóc máu nhu thuận của trẻ con.
Em bé mới sinh ra, vừa trắng lại vừa mềm, ngồi ở trong vết máu của Vu thần thụ, nhìn về phía Trương Tịch Nhan, hô thanh: “Trùng Trùng”, ngữ khí có phần bất đắc dĩ nói: “Quần áo.”
Trương Tịch Nhan theo bản năng mà định cho cô ấy tã lót hay là yếm, lại nhanh chóng đem ý định quỷ dị này ném ra sau đầu, lại lấy ra một bộ đạo bào của chính mình đem thiếu Vu bọc lên. Nàng bế thiếu Vu trên người đầy vết dơ của máu lên, nói: “Xin lỗi, đã quên chuẩn bị quần áo trẻ con.”
Thiếu Vu được nàng ôm vào trong ngực, tầm mắt vừa lúc đối diện với Liễu Vũ đang ghé vào cổ áo của Trương Tịch Nhan, cô ấy mắt liếc Liễu Vũ một cái, lại quay đầu hướng Vu thần thụ bị chém hết nhánh cây xung quanh nhìn lại, nhanh chóng nói với Trương Tịch Nhan: “Trùng Trùng, lại khiêng trong chốc lát, có thể được không?”
Một thanh âm trầm thấp vang lên, “Mang theo Lê Vị đi đi, đừng động vào ta.”
Thiếu Vu nắm lấy áo của Trương Tịch Nhan, nói: “Ba canh giờ thôi, một canh giờ cũng được, đem rễ cây của mẹ em rút ra, mang theo mẹ em cùng nhau đi. Bà là vì sinh em mới như vậy.”
Trương Tịch Nhan nhìn về phía cửa lớn chỗ cái khe ở không trung xuất hiện càng lúc càng nhiều rồng, lại nhìn phía Vu thần thụ không có nhánh cây, trên thân cây vỡ ra một lỗ hỏng thật to, thụ tâm xuất hiện một cái động lớn. Nàng tuy rằng rất tức giận việc Vu thần loạn mở ra những cái khe thông đạo, thật muốn cứ vậy đem Vu thần ném xuống, vứt bỏ không thèm nhìn lại nhưng lại không nhẫn tâm được. Nàng lấy Liễu Vũ từ trên cổ xuống, nhét vào trong lòng ngực của Lê Vị, sau đó hô: “Trương Kế Bình!”
Trên bầu trời, xuất hiện một nạm tử bộ dáng hai mươi mấy tuổi, ngũ quan thanh tú tương tự với Trương Tịch Nhan đến sáu bảy phần thật nhanh mà bay xuống, hô: “Mẹ.”
Trương Tịch Nhan đưa thiếu Vu Lê Vị đến lòng ngực Trương Kế Bình, nhỏ giọng truyền âm, “Mang hai nàng trở về Cổ Đạo Tông, bảo vệ các nàng thật tốt.” Nàng nói xong cũng không quay đầu lại mà hướng phía không trung bay đi, đứng ở phía trước của cửa lớn, mắt nhìn phía sau cửa đang cuồn cuộn không ngừng hội tụ đại quân của Long tộc. Nàng quay đầu lại truyền âm cho Vu tộc cùng Quỷ tộc: “Chư vị, sấn Vu Quỷ hai giới cường giả hội tụ tại đây, cùng Thiên Long tộc buông tay một bác. Nếu hôm nay như vậy thối lui, để lại cái thông đạo này, chúng ta chỉ biết bị Thiên Long tộc tiêu diệt từng bộ phận, tàn sát hầu như toàn bộ. Bảo vệ thiếu Vu, bảo về Vu thần, Vu Quỷ hai giới sẽ còn cơ hội quật khởi! Mấy trăm năm trước, nhóm người Địa Linh tộc cùng Thiên Long tộc lấy mệnh tương bác, mới có thể đánh hạ để tìm được chỗ dừng chân ổn định an thân!” Nàng nói xong, giơ tay chỉ về phía cửa lớn kim sắc trước mặt, “Bảo hộ Vu thần, hủy đi cửa thông giới, phong bế lại thông đạo!”
Quỷ tộc cùng Vu tộc đang phân tán khắp nơi nhìn về phía Vu thần thụ không ngừng nhỏ lại đang ở đó hấp thu Âm sát khi, cùng nhau la lớn: “Tuân lệnh Đại Tế Tư!” Sau đó sôi nổi bay về phía không trung hội tụ lại, đi theo phía sau Đại Tế Tư bay về phía giới môn.
Trương Kế Bình ngẩng đầu nhìn phía không trung, hô thanh: “Mẹ.” Lược làm cân nhắc, bế lên thiếu Vu liền chuẩn bị chạy về hướng Cổ Đạo Tông. Hắn quyết định đem hai nàng trở về trước, lại nhanh chóng trở lại bảo hộ mẹ. Đột nhiên chân của hắn bị cố định trên mặt đất, cúi đầu thì thấy chân là bị dây mây cuốn lấy, quay đầu liền thấy thiếu Vu cũng hướng nhìn nàng.
Lê Vị nói: “Chúng ta vừa đi, ở đây chị ấy nhất định sẽ tử chiến. Thiên Long tộc sẽ không để ta sống sót, tấn công lần này, khẳng định sẽ dùng toàn bộ lực lượng đưa tới, Trùng Trùng không phải đối thủ.”
Trương Kế Bình hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lê Vị nói: “Chờ. Chờ mẹ ta rút xong rễ cây, chúng ta có thể đem Thánh Sơn biến thành chỗ không gian loạn lưu, dùng không gian loạn lưu lắp kín giới môn của Thiên Long tộc.”
Đột nhiên ở một phương hướng khác có kim quang lóa mắt hiện lên!
Vu tộc cùng Quỷ tộc kinh nhạc phát giác phía bên kia còn có Thiên tộc, sôi nổi ồ lên, như thế nào lại có thêm một cái khe! Bọn họ quay đầu nhìn lại, liền thấy một con điểu trọc đang vùng vẫy cánh mà bay nhanh tới. Lông của con chim kia chưa mọc dài được bao nhiêu, nói có bao xấu là bao nhiêu xấu, nó từ trên không của Thánh Sơn bay xuống, lập tức hướng giới môn bay qua.
Một ít Vu tộc, Quỷ tộc che ở trên đường nó bay trốn tránh không kịp bị dính hỏa trên người của nó lập tức bốc cháy, ở trên không trung bị đốt thành tro tàn.
Trương Tịch Nhan hô thanh: “Tất cả tránh ra!”
Theo một tiếng ra lệnh của nàng, liền đại quân của Quỷ đế cùng nhóm Quỷ Vu hai giới lập tức tản ra như thủy triều, chừa ra một con đường cho con trọc mao điểu kia.
Trọc mao điểu lập tức bay về phía giới môn, khi nó gần đến tới chỗ giới môn, liền vỗ cánh, che trời lấp đất ngọn lửa như sóng lớn đánh mạnh hướng vào giới môn.
Thiên Long tộc canh giữ ở giới môn sôi nổi bay tới, tấn công hướng đến trọc mao điểu.
B.A