Bất Chu Sơn Đại Lão Lão Bà 666

Trương Tịch Nhan rất đam nhiên mà nói: “Chị không bái thần.” Vu thần đối với nàng không phải tín ngưỡng, chỉ là theo như nhu cầu mà thôi.

Một cái thanh âm tục tằng mắng: “Mụ nội nó cái chân, nếu không chúng ta hãy đi trước đem Thiên Cương giới chẻ ra, lại đem giới môn của Thiên Long cho hắn hủy đi.” Đồng thời cùng với thanh âm vang lên, có hai “Người” một cao một thấp xuất hiện ở trong sân, người cao cường tráng như cái đầu gấu, trên người bao trùm bộ lông dài rắn chắc, thoạt nhìn rất giống một con tinh tinh lớn, nhìn kỹ thì lại giống dã nhân, nói với Du Thanh Vi: “Nhà này của ngươi cũng xây đến đặc biệt nhỏ, sớm đã bảo ngươi lột một lần xây lại một cái mới.”

Du Thanh Vi nói: “Ngươi có thể tự thu nhỏ lại một chút.”

Vị mà thánh kia thô thanh thô khí trả lời một câu: “Ngộp chết!” Liền đem tầm mắt dịch đến đồ vật trong phòng khiến hắn không thể vào được, thân hình nhanh chóng thu nhỏ thành hai mét, nhìn đến Trương Tịch Nhan, kêu: “Nha, Tịch Nhan lão muội nhi, ngươi cũng ở đây a.”

Liễu Vũ vừa nghe, vị mà thánh này như thế nào còn đầy miệng khẩu âm của người Đông Bắc.

Trương Tịch Nhan gật đầu, “Chào Hùng ca” Nàng giới thiệu cho Liễu Vũ: “Đây là Khôi Hùng mà thánh.” Lại bắt đầu giới thiệu một người gầy như cây gậy trúc, nhìn rất giống những người rất sợ yêu quái chân dài trong thần thoại Âu Mỹ, nói: “Vị này là Ảnh Đằng mà thánh.”

Ảnh Đằng mà thánh nhìn như một sợi dây thừng đang di chuyển vòng quanh xương đầu, nói: “Cái này hình như là tiểu tử kia của Quỷ giới.”

Khôi Hùng mà thánh nói: “Là hắn, Quỷ giới nhiều năm như vậy chỉ có một mình hắn là Thần đế có ba mắt, không sai được, này chính là một tên đầu bò. Lúc trước mang Quỷ giới đánh đến chúng ta tè ra quần, hắn cũng có ngày hôm nay. Bắt một cái nồi lên. Gác đầu của nó lô ngao canh, thêm muỗng muối.”

Cự Linh mà thánh cũng súc lại cao thành hai mét đi vào trong nói: “Thịt kho tàu tương đối ngon hơn.”

Vạn Pháp mà thánh nói: “Ăn sống cho tươi ngon.”

Ảnh Đằng mà thánh nói: “Vẫn là hỏi trước ý của cô bé chính chủ muốn như thế nào.” Nói xong, quay đầu nhìn về hướng của Trương Tịch Nhan. Thứ này trừ bỏ nàng mang đến thì không ai khác.

Trương Tịch Nhan nói: “Còn phải phiền đến các vị mà thánh giúp ta chế biến một chút, ta giữ lại một nửa, nửa còn lại các vị cứ tùy ý.” Nàng yêu cầu chính là không lãng phí, cùng với chế biến xong Liễu Vũ có thể trực tiếp ăn.

Vài vị mà thánh nghe Trương Tịch Nhan nhắc tới Liễu Vũ mới chú ý tới cô, là một con sâu nhỏ. Cô thần hồn hơi thở quá yếu, lại có mang liễm tức thạch ở trên người, thực dễ dàng khiến cho người khác không để ý, thoạt nhìn còn tưởng là tiểu tinh linh được Du Thanh Vi giữ lại trong nhà, cẩn thận đánh giá mới phát hiện thế nhưng là một con Hoa Thần Cổ.

Du Thanh Vi giới thiệu nói: “Vị này chính là Liễu Vũ, đối tượng của Trương Tịch Nhan.”

Mấy vị mà thánh bừng tỉnh đại ngộ.

Liễu Vũ sợ bị hiểu lầm, nhanh miệng bỏ thêm một câu: “Tiền nhiệm. Ta hiện tại mất trí nhớ, lại tách ra hơn một ngàn năm, sớm… đã là quá khứ, đã là quá khứ.” Cô nói xong, cảm thấy chột dạ, lặng lẽ liếc mắt nhìn Trương Tịch Nhan, có điểm thấp thỏm, nhưng không nghĩ liền như vậy mơ hồ bị ghép đôi, cho nên, đúng nên nói rõ thì cần thiết nói rõ.

Trương Tịch Nhan thực sự có loại cảm giác bị trát tâm, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Mấy vị mà thánh không hiểu ái tình gì đó giữa các nàng, không có hứng thú, vây ở một chỗ nghĩ làm cách nào để phân đầu. Âm sát khí đối với bọn họ vô dụng, tinh luyện ra toàn bộ đều có thể cho Trương Tịch Nhan hết, tủy não chia một nửa, sâu nhỏ quá yếu, đem Âm Sát khí bên trong tinh luyện ra ngoài rồi đem tủy não tiến hành ngưng luyện, một nửa dư lại kia bọn họ chia thành sáu phần, bốn người bọn họ mỗi người một phần, mặt khác hai phần còn lại để cho Du Thanh Vi và Tiểu Quy Quy.


Bọn họ hỏi qua Du Thanh Vi cùng Trương Tịch Nhan, hai nàng đều không có ý kiến gì, liền chuẩn bị tại chỗ đem cái đầu này mở ra.

Du Thanh Vi nhanh chóng để bọn họ đổi một nơi khác, nói: “Làm như nhà của ta, khấu trừ tiền lương của các ngươi!”

Bốn vị mà thánh rất muốn thuận đường đem nhà của nàng ấy hủy đi, đổi một gian rộng rãi hơn, tốt hơn và cũng to hơn, khi bọn họ đi vào không cần thu nhỏ, nhưng khi nghe tới khấu trừ tiền lương, Cự Linh mà thánh bế lên đầu lâu rồi cùng rời đi.

Vạn pháp mà thánh trên người đầy rễ ném xuống một câu: “Chuẩn bị tốt ta sẽ thông báo cho các ngươi.” Trực tiếp biến mất tại chỗ.

Liễu Vũ thấy, liền một chút Âm Sát khí cũng không lưu lại nhà ở, thực lo lắng sau khi bọn họ đem đầu lâu lấy đi, trộm làm của riêng. Cô thấy bộ dáng của Trương Tịch Nhan thực yên tâm, nghĩ bọn họ không phải lần đầu giao tiếp, qua lại lẫn nhau có thể tin được, liền khó có thể nói gì.

Du Thanh Vi tiếp đón Trương Tịch Nhan cùng Liễu Vũ, “Đi, mang hai người đi xem kịch vui.”

Liễu Vũ yên lặng đi theo phía Trương Tịch Nhan ra ngoài, lại lén lút trộm nhìn biểu tình phản ứng của Trương đại lão, vẫn là nhìn không ra cảm xúc gì. Trên lý trí, loại chuyện này khẳng định là muốn nói rõ ràng để tránh hiểu lầm, vừa ý trong đầu loạn thất bát tao, thấy thế nào cũng không thích hợp. Cô một lần nữa nhìn qua hướng Trương Tịch Nhan, vừa lúc đối thượng với tầm mắt của Trương Tịch Nhan nhìn qua, mau chóng cong môi cười, nói: “Nói rõ ràng tương đối tốt.”

Lại bổ thêm một đao! Trương Tịch Nhan đạm thanh nói: “Em không cần cố ý cường điệu.”

Du Thanh Vi cười cười liếc mắt hai nàng một cái. Toàn nghĩ là tiểu tình thú của hai nàng. Nếu Liễu Vũ thật sự là muốn làm tiền nhiệm của Trương Tịch Nhan, thì dán gần như vậy làm cái gì? Ngay cả ngữ khí khi nói chuyện, động tác nhỏ trong lúc lơ đãng, nhưng những việc đó chưa hoàn toàn là gì. Sau khi Trương Tịch Nhan lấy ra cái đầu lâu thì vẫn luôn âm thầm che chở cho Liễu Vũ, e sợ Liễu Vũ có nửa điểm sơ xuất.

Liễu Vũ đi theo phía sau hai nàng xuống núi, phát hiện nơi này đặc biệt giống núi sâu rừng già, vẫn là cái hay ít dấu chân người thường có nháo quỷ nháo yêu mấy loại này, trong rừng có các tiếng cười tiếng nói chuyện, tiếng chim và tiếng côn trùng kêu râm rang, nhưng không thấy một bóng người. Cô thấy được đồ một ít đồ vật bay tới thôi đi giống như quỷ, có một số chính là một đoàn sương mù, số ít là cây cối lộ ra khuôn mặt.

Cô hướng về phía dưới núi nhìn xuống thì thấy chính là sơn cốc thâm sâu, còn lại nơi xa là dãy núi mênh mông, những ngọn núi phía ngoài đặc biệt khí thế, giống một con cự long cao chót vót đang nằm sấp trên mặt đất.

Là trung tâm thương mậu lớn nhất sao?

Đột nhiên đất bằng nổi lên sương trắng, các loại cảm giác chạm vào nước lướt qua, bên tai bỗng nhiên ồn ào lên, tiếng người ồn ào như phố xá sầm uất.

Cảnh tượng trước mắt Liễu Vũ biến thành một cái quảng trường, bốn phía đều là kiến trúc quỳnh lâu ngọc vũ, ngói kim bích huy hoàng, tường và xà nhà được điêu đúc từ ngọc thạch, mái cong đấu củng, hơn nữa còn có hiệu ứng sương mù che như mây, thực sự có loại ảo giác như đặt mình trong tiên cung bảo khuyết.

Ở ngoài quảng trường, có hành lang gấp khúc ở giữa tầng mây như ẩn như hiện, mà ở phía dưới quảng trường còn lại là vân nhứ, xuống phía dưới nữa có đại địa xuyên núi.

Tòa quảng trường này thế nhưng lại xây ở giữa tầng mây trên trời cao.

Thần kỳ nhất chính là, lúc này giống như một vườn bách thú to lớn nuôi thả nhiều giống loài như bay trên bầu trời, bơi trong nước, chui trong đất, chạy trên mặt đất, chim bay cá nhảy sâu rắn mọi thứ đều có, chúng như tụ tập bên nhau giống như đi dự tiệc. Một con chim bộ dáng giống Phượng Hoàng hình thể thật lớn cả người tản ra ngọn lửa lượn lờ Thiên Cương chi khí, thế nhưng lại ở cùng một con cá voi cả người dật tán Linh khí tám chuyện đến lửa nóng hừng hực. Một con thì phát ra tiếng cá voi một con thì phát ra tiếng chim kêu, thế nhưng giao lưu không hề chướng ngại, đều có thể nghe hiểu lẫn nhau nói chuyện.


Trên quảng trường cũng có con người, nhưng trong cái nơi hỗn loạn này ở giữa đám động vật hình thể khổng lồ cảm giác tồn tại cực mạnh cũng làm cho con người bớt bị chú ý tới.

Có mười mấy con rồng kim quang bao phủ toàn thân hỗn loạn cùng một đống hình thể đồng dạng đại cường hãn loại này là… thú đi, Liễu Vũ chưa thấy thấy giống loài đó, chỉ là chúng nó trên người có một ít vảy, một ít lông dài dài, tất cả đều là loại hình lực lượng tuyển thủ, thân hình khổng lồ, lớn lên thật giống khủng long, nhưng là tạo hình không quá giống nhau.

Nơi này Thiên tộc chiếm đa số, Liễu Vũ sợ nóng đến hoảng, lại dán thật gần lại bên cạnh Trương Tịch Nhan, quả nhiên nháy mắt mát lạnh. Cô cảm giác được dưới chân có dị, cúi đầu liền nhìn thấy dưới chân Trương Tịch Nhan hiện một cái Thái Cực đồ án hình dạng xoáy tụ khí, đem hai nàng bọc lại cùng nhau, ngăn cách Thiên Cương chi khí bên ngoài.

Mọi người nhìn thấy Du Thanh Vi đã trở lại, đều sôi nổi biến thành hình người, tất cả đều trở lại ngồi trên vị trí của mình. Tức khắc, những con vật đó, một cái so với một cái còn đẹp hơn, đặc thù chủng tộc chính mình nói có bao nhiêu rõ ràng thì có bấy nhiêu rõ ràng, e sợ làm cho người khác hiểu lầm mình giống với loài người.

Du Thanh Vi trở lại trên vị trí chủ tọa của mình, tự phạt ba ly rượu, vì giữa chừng rời khỏi, lại mời mọi người tiếp tục ăn tiệc.

Khôi Hùng mà thánh và Ảnh Dằng mà thánh cũng trở lại trong yến hội, cùng tất cả mọi người ăn thịt uống rượu.

Trương Tịch Nhan dẫn theo Liễu Vũ đi về hướng nhóm người Âm Dương Đạo Tông ngồi trên ghế, đệ tử Âm Dương Đạo Tông nhìn thấy nàng lập tức thêm hai bộ bàn ghế, ở Trương Tịch Nhan ý bảo cùng ngồi với nhau.

Khách khanh trưởng lão xung quanh nhìn thấy Trương Tịch Nhan, đều sôi nổi chắp tay chào hỏi, gọi Lê trưởng lão.

Mọi người ở đây giao tình đều không nhiều, chào hỏi một tiếng liền tính là xong việc.

Trương Tịch Nhan cầm lấy dao nhỏ cắt thịt, xác định bên trong chỉ còn lại huyết nhục tinh hoa cùng linh khí, mới dùng dao nhỏ gấp tới trong chén của Liễu Vũ, nói: “Tẩm bổ huyết khí, nếm thử xem.”

Đột nhiên, không gian trên đỉnh đầu phát ra liên tục tiếng vang nặng nề của sấm, một cái xoáy nước thật lớn xuất hiện ở không trung.

Trên quảng trường phòng ngự đại trận nháy mắt mở ra, không khí xung quanh tính cả tầng mây đều bị cuốn vào trong xoáy nước, như là có cái gì đó mang lực lượng khủng bố đang uẩn nhưỡng.

Các tộc trong yến hội sắc mặt đột biến, sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Một đạo kim quang từ trong yến hội phóng lên cao, ở không trung hóa thành một con kim long có hình thể khổng lồ, nó uy phong lẫm lẫm nhìn xuống quảng trường, nói: “Thiên Long tộc của ta nhất định phải lấy được bảo thuyền tiếp dẫn, ai quấy nhiễu, giết!”

“Phanh” một tiếng vang thật lớn, một cái bàn ngọc thạch đương trường bị đạp nát, phía sau có một Thiên Nhân tộc đứng lên, nói: “Người muốn hù ai đây. Ai không biết Thiên Long tộc các ngươi bị Kim Ô tộc giết tới tan tác còn tới nơi này tỏ vẻ uy phong cái gì.”

Liễu Vũ nhìn lên phía không trung trên đỉnh đầu, lại nhìn phía dưới yến hội đang giương cung bạt kiếm, các tộc trong Thiên tộc giống như đang nháo lên nội chiến, đầy mặt ngốc so mà hỏi Trương Tịch Nhan: “Tình huống gì đang xảy ra?”


Trương Tịch Nhan nhỏ giọng nói: “Chặt đứt đường làm giàu của người khác giống như giết cha mẹ người.” Âm Dương Đạo Tông cũng Cổ Đạo Tông mua bán không tốt bắt được như bên ngoài, nhưng mậu dịch lui tới đều đả thông. Không gian loạn lưu cực kỳ phức tạp, Thiên tộc đánh rơi không ít của quý ở trong không gian loạn lưu, thần hài cũng nhiều. Những thứ đó Thiên Cương chi khí quá nặng, nàng giữ lại cũng vô dụng, nên bán cho Du Thanh Vi, lại từ Du Thanh Vi bán cho Thiên tộc, ba bên đều có thể vớt được chỗ tốt. Thiên tộc có nhiều chủng tộc, giữa chúng cạnh tranh lẫn nhau rất kịch liệt, thậm chí tồn tại chuỗi đồ ăn quan hệ, Du Thanh Vi muốn làm ăn với ai, không muốn làm ăn với ai, bên trong nói ra cũng thật rất nhiều. Giữa các bộ lạc trong Thiên tộc cũng thường xuyên khai chiến, không hướng tới rất nhiều, nhưng như vậy có một thương nhân như vậy du tẩu ở bên trong, có thể làm rất nhiều tiện lợi. Tiếp dẫn bảo thuyền dời xả đến rất nhiều ích lợi.

Trung tâm của xoáy nước trên bầu trời xuất hiện kim quang, kim quang kia như xé rách xoáy nước, lại như khai phá tầng mây phóng xuống dưới.

Liễu Vũ không khỏi nhớ tới cái khe đã xuất hiện trên không trung lúc Lê Vị ra đời.

Quả nhiên, cái khe trong không trung kia càng lúc càng lớn, một cái cửa thật lớn xuất hiện ở không trung, phía sau cửa có quần long bay múa, Thiên Long tộc tụ tập.

Nhóm bộ lạc trong Thiên tộc nguyên bản đang cãi cọ bên trong yến hội đều đứng dậy, sắc mặt đại biến.

Thanh âm lạnh lùng của Du Thanh Vi vang lên: “Chư vị nơi đây tận mắt thấy, là Thiên Long tộc cường tác bảo thuyền Cổ Đạo Tông từ chỗ của ta không thành, liền chuyển thành cường công cướp đoạt.” Nàng ấy nói xong, vung lên quạt xếp trong tay, giữa phòng ngự đại trận xuất hiện một cái Thái Cực đồ án, theo đó Thái Cực đồ án nhanh chóng chuyển động, âm dương nghịch chuyển, nguyên bản quảng trường đang có ánh nắng tươi đẹp tức khắc tối đen không thể nhìn thấy được năm ngón tay.

Thanh âm Du Thanh Vi trong bóng đem vang lên: “Cự Linh, Khôi Hùng, hai vị phụ trách hủy đi giới môn của bọn chúng.”

Số bộ tộc trong yến hội cũng nhanh chóng bị truyền tống ra bên ngoài.

Trương Tịch Nhan cùng Liễu Vũ nháy mắt cũng bị truyền ra khỏi đại trận, tới ngoài không trung.

Liễu Vũ khiếp sợ phát hiện, bên trong đại trận không ngừng biến đen, liền thiên địa bên ngoài đại trận đều đen, chỉ còn lại cái khe trên đỉnh đầu hiện lên kim quang.

Đột nhiên, có vô số kim quang bay lên không trung, hóa thành từng đạo phù thật lớn, theo phù quang nổ tung, Âm Sát khí Liễu Vũ cực kỳ quen thuộc phóng xuất ra tới, cùng lúc vang lên còn có tiếng sấm.

Lôi kia cùng với lôi ngày thường Liễu Vũ thấy không giống nhau, lộ ra cảm giác âm lãnh tà tính.

Những người đến từ Thiên tộc thấy thế, càng nhanh chóng ra bởi phụ cận đại trận, cách thật xa, sợ chính mình bị dính lên nửa điểm.

Số phù đó ở trong pháp trận nổ tung, giống như đang đốt pháo không ngừng vang lên tiếng bùm bùm, nhưng mỗi một đạo lôi so với mưa gió mùa hè đánh ra còn lớn hơn, tạc đến trời muốn nứt ra, đám Thiên Long tộc trong đại trận bị tạc đến huyết nhục văng tứ tung, liều mạng chạy trốn, lại bị đại trận chế trụ, một đâm đi qua là đánh vào trên cái lồng vô hình.

Chúng nó sau khi bị phù màu đen kia đánh trúng, huyết nhục nhanh chóng hư thối, còn có hắc khí thấm đến xương cốt.

Liễu Vũ hỏi: “Đó là cái gì?”

Trương Tịch Nhan nói: “Đó là Âm lôi phù, ở Quỷ giới nơi chí âm chí sát dẫn chí âm chí sát chi khí phong trên bút sau đó vẽ thành, đây là thủ đoạn giữ nhà chi nhất của Âm Dương Đạo Tông. Nơi bị Âm lôi phù tạc qua, trong vòng trăm năm sẽ không mọc nổi một ngọn cỏ, chôn linh tinh để tinh lọc cũng không thể dùng được.” Hơn một ngàn đạo Âm lôi phù cùng nhau tạc, tiếng nổ vang trời.

Trên bầu trời, Cự Linh địa thánh cùng Khôi Hùng mà thánh bay lên, còn chưa tới trước cái khe, đột nhiên có một con rồng già nua thật lớn, vươn trảo mạnh mẽ vung lên cái khe, cái khe kia nháy mắt bắt đầu khuếch tán, ở trên bầu trời hình thành một đạo cái khe thật lớn.

Một tiếng rồng ngâm thê lương du trầm cổ xưa từ sau cái khe truyền đến, thanh âm kia như lệnh làm thiên địa đều rung động, thanh âm phất qua, phảng phất như có cơn lốc phất qua trên người Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ.


Sắc mặt của Trương Tịch Nhan cũng thay đổi.

Thiên Long tộc lúc này nhất định phải được!

Liễu Vũ vừa đinh hỏi: “Lại là ai ra tới!” Đã bị Trương Tịch Nhan một phen túm rời đi.

Những người quyền tráng thanh thế Thiên tộc đến dự tiệc thấy thế, cũng sôi nổi bay về bến tàu, từng người ngồi lên tọa giá của bản thân, cũng không quay đầu lại mà rời đi Địa Linh giới.

Du Thanh Vi bằng tốc độ nhanh nhất tìm thấy Trương Tịch Nhan đang đem Liễu Vũ về nhà nàng, nói: “Trương Tịch Nhan, em nhanh giúp tôi nghĩ cách đem cái thông đạo ở không trung kia phong lại, cảm giác cái lão long kia không dễ chọc.”

Trương Tịch Nhan nói: “Có giới môn, lực lượng của tôi không đủ. Bọn chị nghĩ cách phá giới môn đi, tôi trước tiên sáng lập thông đạo không gian giữ chân bọn họ, thử xem xem có thể dẫn lão long tới trong không gian loạn lưu.” Nàng bay nhanh mà nói câu, “Chị giúp tôi đưa Liễu Vũ trở về Cổ Đạo Tông, nhớ rõ đem thuốc tới cho cô ấy.” Liền bay ra bên ngoài.

Mẹ nó, đây lại là muốn đi liều mạng a. Liễu Vũ tức khắc nóng nảy, kêu: “Trương Tịch Nhan.” Vu tộc đánh thì chị đi phía trước có thể hiểu, còn Địa Linh giới đánh nhau chị cũng đi phía trước! Chuyện ở đây liên quan gì tới chị nha!

Lần này Trương Tịch Nhan đầu cũng không quay lại, chân đạp Thái Cực bay lên không trung. Nàng bay đến không trung, phía trên trời cao có một con cự long xé mở không gian bay xuống dưới.

Liễu nhìn đến lão long to gấp mười lần con rồng bình thường ở Thiên Long tộc, lại nhìn lại Trương Tịch Nhan nho nhỏ, tâm đều bị nắm lên. Thực lực này cách xa đến tựa như một con kiến nhỏ ở trước mặt một con cự mãng.

Cô tức khắc nóng nảy, đối với Du Thanh Vi la lên: “Chị mau nghĩ cách gì đi, chị ấy đánh không lại.” Vừa dứt lời liền nhìn thấy giữa mày Du Thanh Vi mở ra một cái khe, bên trong đồng dạng là một đạo xoáy nước, thoạt nhìn có điểm giống như con mắt, nhưng ẩn chứa lực lượng thực đáng sợ. Cô nếu có tim đập, lúc này sẽ bị dọa đến đỉnh chỉ nhảy lên. Cô nghĩ thầm: “Người này như nào lại có ba con mắt nữa đây.” Ba con mắt ở Bất Chu Sơn bán sỉ sao?

Phía sau xương sống của Du Thanh Vi đột nhiên phát ra bạch quang lóa mắt, dòng khí ở trên người nàng ấy phóng ra ngoài mạnh mẽ. Nàng ấy một phen giữ chặt Liễu Vũ, bay nhanh về hướng bậc thang, chuẩn bị đem Liễu Vũ tiễn đi, bỗng nhiên thoáng liếc mắt thấy một tiểu du hồn đang ngồi xổm ở bên cạnh, không khỏi dừng lại, bốn mắt nhìn nhau.

Tiểu du hồn gọi nàng ấy, “Chu choa, muốn đánh nhau sao, chị chờ em.” Quay đầu liền chạy.

Du Thanh Vi sợ tới mức chạy nhanh kêu: “Tiểu muộn ngốc, em hãy ngủ cho thật tốt..” Bất chấp Liễu Vũ, liền đuổi theo du hồn kia.

Liễu Vũ vừa thấy muốn đem bản thân ném tới bậc thanh, sợ tới mức chạy nhanh dán trên người Du Thanh Vi.

Cô vừa rời khỏi bậc thang, liền cảm giác được như có vật gì đáng sợ đang mở to mắt, tỉnh lại, sau đó đã bị Du Thanh Vi từ trên người moi xuống ném trên mặt đất.

Cô mới vừa ngồi dậy, liền thấy Trương Tịch Nhan trên không trung bị con cự long vươn móng vuốt đánh một cú từ trên bầu trời rơi xuống sau đó Trương Tịch Nhan rơi thẳng tắp xuống trên mặt đất “Bang” một tiếng. Lực lượng kia thực to lớn, làm đầu nóc Liễu Vũ đều choáng váng. Cú này ngã đi xuống chắc thịt cũng nát đi…

Đại não của cô ong một tiếng, treo máy, có điểm không thể tin được, đại lão sao có thể bị đánh bại nhanh như vậy.

Giây tiếp theo, liền nhìn thấy Trương đại lão lại xuất hiện ở không trung, dưới chân nàng còn dẫm lên Thái Cực, sau đó giống như thuấn di mà ở trên không trung cọ cọ mà nhảy, lại ở nháy mắt mà biến mất.

Lão long huy vuốt lăng không một trảo, liền ở lúc bộ vuốt của nó khép lại, Trương Tịch Nhan trong nháy mắt từ giữa khe hở ngón tay bay ra biến mất.

B.A


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận