Bất Chu Sơn Đại Lão Lão Bà 666

Liễu Vũ biết rõ Lãnh Cốt quỷ vương trước mặt là hàng nhái, nhưng vô luận cảm giác hay là tình cảm đều cho cô cảm giác được về tới trong tay của Trương đại lão, lại được bảo vệ, tạo ra mưa gió.

Trên thực tế xác thực cũng như thế, có dòng khí từ trên người của Lãnh Cốt quỷ vương dật tràn thổi bay đám lốm đốm xung quanh, khiến cho nơi của hai nàng hình thành một mảnh chân không, thật giống như đang ở dưới biển sâu có người bọc lên cái lồng dưỡng khí trong suốt.

Liễu Vũ thậm chí tinh tường cảm giác được Lãnh Cốt quỷ vương đem Âm Sát khí nhè nhẹ rót vào trong cơ thể của mình. Theo từng tia Âm Sát khí kia phất trong trong cơ thể chính mình, trong thân thể có rất nhiều tiểu cánh hoa bỗng nhiên hoảng loạn, tựa hồ như có ý tưởng muốn chạy trốn hiện lên.

Đám lốm đốm này vẫn còn sống! Liễu Vũ đột nhiên thấy kinh hãi!

Cô đầy mặt hoảng sợ mà nhìn Lãnh Cốt quỷ vương, tâm nói: “Đại lão, cứu mạng a..” Sau đó mới nhớ ra đây là hàng giả biến thành, nó mới là nguy hiểm nhất. Cô tức khắc khóc không ra nước mắt, nói: “Trước khi chết, ta có thể gặp Trương Tịch Nhan lần cuối được không?” Hy sinh nhiều như vậy, mà không cho Trương đại lão biết, quá mệt!

Mặc kệ thế nào, báo cái tin người đã chết cũng được.

Tầm mắt Lãnh Cốt quỷ vương dừng trên người Liễu Vũ, lãnh u u, không mang theo nửa điểm tình cảm. Nàng ấy bỗng nhiên xoay người, nhàn hạt gợn sóng xuất hiện dưới chân, cảnh tượng xung quanh biến thành một gian phòng được dựng từ xương trắng.

Liễu Vũ lập tức thả ra cảm giác, phát hiện chính mình thế nhưng tới trên thuyền bạch cốt của Lãnh Cốt quỷ vương. Toàn bộ con thuyền này được dựng từ xương cốt, xem ra đây là lấy vật liệu từ tại chỗ, trực tiếp lấy xương cốt rơi rụng ở Bạch Cốt Uyên mà chế thành. Xương cốt nơi này đều có chung điểm xấu là chứng cốt tơi, vì thế khi xây dựng một con thuyền lớn, còn hướng bên trong đống xương này bỏ thêm chút đồ. Đồ bỏ bên trong là cốt phấn, nhưng đã tiến hành công nghệ áp súc ngưng luyện, khiến cho mức độ kiên cố của nó có thể so với kim cương.

Thuyền này trống rỗng, trừ bỏ dùng một ít xương cốt chế thành bàn ghế thì chỉ một cái ao to.

Trong ao mịch mịch nổi đầy bọt nước, ở dưới đáy nước như có thứ gì đó rất khủng bố, trong không khí thì tràn ngập dược vị nồng đạm, so với hương vị Trương đại lão phao tắm không sai biệt.

Liễu Vũ nghĩ thầm: “Trương đại lão không phải là ở dưới đáy áo phao tắm đi?” Hàng nhái này còn sẽ để Trương đại lão phao tắm chữa thương? Suy nghĩ cũng nhiều đi! Khẳng định là nhân lúc nàng bệnh muốn mệnh của nàng, nhanh chóng nghĩ cách lộng chết nàng để đem chính mình làm bản chính mới đúng chứ.


Cô đột nhiên làm khó dễ, bằng tốc độ nhanh nhất hướng dưới ao nhảy xuống, muốn nhìn thử một chút có phải Trương Tịch Nhan đang ở bên trong, kết quả vừa mới bay ra liền bị Lãnh Cốt quỷ vương bắt lại nắm ở trong tay.

Lãnh Cốt quỷ vương nhẹ giọng nói câu: “Nguy hiểm.” Thanh âm cùng Trương Tịch Nhan giống nhau như đúc, nhưng không có nửa điểm cảm xúc, thanh linh linh phá lệ dễ nghe. Nàng ấy xoay người tìm cái cổ đỉnh, đổ thuốc vào trong, liền đem Liễu Vũ bỏ vào, đi theo liền sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn Liễu Vũ, phảng phất như thực khó hiểu chính mình tại sao lại như vậy.

Liễu Vũ cũng đầy mặt ngốc so mà ngẩng đầu nhìn Lãnh Cốt quỷ vương, nghĩ thầm: “Không phải chứ, ngay cả thói quen của Trương đại lão cũng học được luôn sao? Ngươi nha, học khi nào?” Chính mình khi ở cùng Trương Tịch Nhan, Lãnh Cốt quỷ vương này ở Bạch Cốt Uyên không có đi ra ngoài đi? Ít nhất cũng không có ở trước mặt hai nàng mà nhìn rồi học theo đi.

Để cho Liễu Vũ vô ngữ chính là, này lượng nước phao thuốc cũng tính không sai.

Cô ghé vào chỗ miệng đỉnh, hỏi: “Hàng nhái…. khụ, Lãnh Cốt quỷ vương, xin hỏi, Trương đại lão…. Ý ta là Trương Tịch Nhan có phải ở trong ao hay không? Nàng còn sống không? Có khỏe không?”

Lãnh Cốt quỷ vương ngồi xuống bên cạnh cái bàn, đối Liễu Vũ nói: “Ngươi rất kỳ quái.”

Liễu Vũ khó hiểu hỏi: “Kỳ quái cái gì?” Có thể nói chuyện phiếm liền tốt! có thể nói chuyện phiếm là có thể câu thông giao lưu, nói không chừng có thể qua mặt lừa dối Lãnh Cốt quỷ vương đem chính mình cũng Trương đại lão cứu ra ngoài.

Lãnh Cốt quỷ vương trầm mặt không nói, qua hai giây, lại nhìn về phía hồ nước như đang suy tư gì đó.

Liễu Vũ dám xác định Trương Tịch Nhan là đang ở trong ao. Cô thả ra cảm giác, chỉ có thể nhìn đến phía trên của cái ao, cổ dược phóng xuất ra cổ chướng, một cái chắn vô hình che cách cản trở cảm giác, tiểu cánh hoa đều không thấm đi vào được.

Cô bỗng sầu trướng mà thở dài, nghĩ thầm: “Đây là bị phong lên sao?” Ngoài ra còn có nhiều cổ dược như vậy, là đang chữa thương đi?

Bỗng nhiên, Liễu Vũ cảm thấy được có tầm mắt từ trong ao lộ ra tới, đảo qua ở trên người của chính mình, theo sát giống như là có cái gì đột nhiên bừng tỉnh. Cô bỗng chốc tỉnh táo, kêu: “Trương Tịch Nhan?”


Trong ao nước kích động thành gợn sóng, theo sát cái chắn bao trùm trên mặt ao biến mất.

Trương Tịch Nhan nằm thẳng ở đáy ao, trên người không có mặc gì, tóc cũng trầm ở dưới đáy ao, dược liệu miễn cưỡng che đi quang cảnh của các bộ vị. Tư thế ngủ khá tốt, đôi tay đặt trước bụng nhỏ, còn xếp chồng lên nhau, nguyên bản tư thế kia thực thả lỏng. Nàng không chớp mắt mà nhìn Liễu Vũ chằm chằm, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng ngạc nhiên.

Nàng cho rằng chính mình là nằm mơ, nhưng theo đạo hạnh từ từ thâm hậu khi mở ra hết toàn bộ Thiên Nhãn, tuyệt đối lại không vô duyên vô cớ mà nằm mơ, phàm là nằm mơ cũng tức là nghiệm chứng ở hiện thực, sau đó lập tức bừng tỉnh. Cảnh trong mơ thế nhưng lại là thật, Liễu Vũ thế nhưng lại xuất hiện ở Bạch Cốt Uyên, còn kém một chút nữa thôi là thọc ra tới một cái sọt thật lớn, thậm chí còn bị Phệ Thần trùng bám vào người, ngay cả xương cốt tôi luyện được cũng dính phải Phệ Thần trùng.

Liễu Vũ nhanh chóng quét qua toàn thân Trương Tịch Nhan, phát hiện ngay chỗ trái tim của Trương Tịch Nhan có một con Hoa Thần Cổ so đuôi chỉ ít hơn một chút, đang nỗ lực mà chữa trị thương thế cho Trương Tịch Nhan. Cô khiếp sợ mà kêu lên: “Bản mạng linh cổ của chị không phải đã…” Con này không phải là con đã chết. Hoa Thần Cổ này chỉ có bảy hoa quan, kém xa so với con kia. Nhưng…. Con Hoa Thần Cổ này thoạt nhìn cũng giống với bản mạng linh cổ của Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan nhìn ra Liễu Vũ hoang mang, giải thích nói: “Thỏ khôn ba hang, không ai quy định chỉ có thể dưỡng một con bản mạng linh cổ, chị dưỡng rất nhiều.”

Lãnh Cốt quỷ vương đột nhiên duỗi tay sờ hướng đỉnh đầu của Liễu Vũ.

Liễu Vũ quay đầu tránh đi, không vui khi bị hàng nhái chạm vào, càng không vui khi bị hàng nhái làm trò chạm vào bản thân trước mặt Trương đại lão.

Lãnh Cốt quỷ vương há mồm nói chuyện; “Em/Ngươi đừng nhúc nhích.” Thanh âm của nàng ấy cùng Trương Tịch Nhan đồng thời vang lên, thanh âm cùng ngữ khí giống nhau như đúc.

Liễu Vũ sợ tới mức lập tức oạch một cái nhảy xuống khỏi cổ đỉnh, phiêu ở giữa không trung, hỏi: “Chị…. Hai người….”

Cô kinh nghi bất định mà đánh giá qua lại giữa Trương Tịch Nhan và Lãnh Cốt quỷ vương, rõ ràng lúc này diện mạo và khí chất của hai người hoàn toàn bất đồng, nhưng có cô cảm giác chính là…. Cùng một người.


Liễu Vũ tự hỏi: “Là mình điên hay cái thế giới này điên rồi?”

Cực độ hối hận khi chính mình xông tới. Sớm biết rằng Trương đại lão chính mình trốn ở đây chữa thương, có đánh chết cũng không tới nơi này.

Trương Tịch Nhan nhìn thấy bộ dáng vừa kinh vừa sợ của Liễu Vũ mới giải thích nói: “Ở Bạch Cốt Uyên nơi nơi đều là Phệ Thần trùng. Phệ Thần trùng là một giống loại sinh vật đơn bào ký sinh vào năng lượng của cơ thể, phần lớn thời điểm chúng nó đều ở trạng thái ngủ đông, một khi có vật sống phóng xuất ra tới năng lượng, tỷ như Âm Sát khí trên người của em dính vào chúng nó, chúng nó lập tức thức tỉnh và trùng hóa. Hình thái sau khi chúng nó trùng hóa, chị gọi chúng là Phệ Thần trùng.”

Liễu Vũ “Ách” một tiếng, liếc mắt nhìn về phía Lãnh Cốt quỷ vương, hỏi: “Vậy vị này là Phệ Thần trùng thành tinh à?”

Trương Tịch Nhan khó có thể nói đây có phải là Phệ Thần trùng thành tinh hay không, chỉ phải tinh tế giải thích nói: “Cơ thể sống, bao gồm âm linh đều yêu cầu hấp thu năng lượng để duy trì sự sống, đồng thời sẽ thời khắc lúc nào cũng phóng thích năng lượng ra ngoài. Tỷ như chị cũng không ngừng phóng xuất ra Thiên Địa Linh khí và Âm Sát khí, bản thân còn sẽ trao đổi chất và sinh ra tạp chất và phát ra các loại khí vị, những hương vị và tạp chất này dính lên Phệ Thần trùng đều có thể khiến chúng trùng hóa, trong quá trình trùng hóa chúng nó sẽ không ngừng bắt chước ký chủ, tiến hành ngụy trang, làm ký chủ không thể phân rõ được chính mình hay là ngoại lai, do đó dần dần đạt tới mục đích xâm chiếm thân thể của ký chủ. Chúng nó cũng có điểm giống với các loại virus, chẳng qua virus là theo tiếp xúc không khí.. Nước bọt mà truyền đi, còn ở chúng nó sau khi trùng hóa có thể chạy đuổi theo ký chủ.”

Liễu Vũ ngốc ngay tại chỗ, cả người đều không ổn. Cô còn có loại muốn nôn mà nôn không ra được, thật khó chịu. Trời mới biết, chính mình thế nhưng lại đem virus gặm ăn!

Trương Tịch Nhan nói: “Trên xương cốt em ngưng luyện ra tới đều dính phải Phệ Thần trùng, cần phải nhanh chóng moi ra, bằng không sẽ không dùng được bao lâu sẽ bị gặm ăn đến vỡ nát, chỉ còn lại một ít bụi cốt.”

Liễu Vũ chỉ cảm thấy da đầu của mình tê dại, nghĩ đến chính mình ăn vào lại là virus lúc này còn ở trong cơ thể ngụy trang thành chính mình mà còn gặm nuốt chính mình, đều bị dọa sợ muốn chết, cô lúc này càng để ý chuyện của Lãnh Cốt quỷ vương là như thế nào, hỏi: “Lãnh Cốt quỷ vương kia là như thế nào ra tới? Tại sao lại giống chị như đúc vậy?”

Trương Tịch Nhan nói: “Chị bị Thiên tộc đuổi giết, khi sáng lập thông đạo hướng Quỷ giới trốn đi lại vào nhầm Bạch Cố Uyên, trúng phải Phệ Thần trùng, sau khi chị ở đây thăm dò được tập tính của Phệ Thần trùng, liền lấy Thiên Nhãn chi lực moi chúng nó ra. Trong khi chị moi Phệ Thần trùng thì da thịt xương cốt và thậm chí là bộ phận nguyên thần hồn phách đều cùng nhau moi ra ngoài.”

Liễu Vũ nghe Trương Tịch Nhan nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng nghĩ thôi cũng đủ biết là đau đớn bao nhiêu. Cô hỏi: “Vậy cái kia là…. Lãnh Cốt?”

Trương Tịch Nhan nói: “Thân thể của Lãnh Cốt, hơn phân nửa là do chị dùng cổ thuật trong Vu thần bảo điển trấn áp linh cổ luyện hóa Phệ Thần trùng, còn có một phần là bộ phận trên thân thể của chị, bộ phận kia có ý thức, nguyên thần và hồn phách đến nay vẫn là một thể với chị, lúc nào muốn cũng có thể dung hợp trở về.”

Liễu Vũ “Nga” một tiếng, nói: “Đã hiểu. Nói cách khác, Lãnh Cốt tương đương với chị nhiều ra thêm một cánh tay đúng không? Cũng như tương đương có nhiều bản mạng linh cổ?” Thông thường tới nói, bản mạng linh cổ không có ý thức của chính mình, đều chỉ có bản năng duy nhất là hoạt động đơn giản…. Aizzz không đúng nha! Liễu Vũ đối Trương Tịch Nhan kêu lên: “Bản mạng linh cổ nhà chị có thể cùng khách nhân nói chuyện luôn á? Lãnh Cốt vừa rồi còn nói em kỳ quái nữa chứ. Trương Tịch Nhan, em chỗ nào kỳ quái?”

Trương Tịch Nhan đối với sự nhạy bén của Liễu Vũ cũng vô lực phun tào, chỉ có thể nói: “Lãnh Cốt tự chính mình sinh ra ý thức, ý thức của chính mình thực mông lung chỉ mới ở giai đoạn nảy sinh. Thời điểm Lãnh Cốt mang chị về Bạch Cốt Uyên, em nhìn nàng ấy chằm chằm, Lãnh Cốt cảm thấy được tầm mắt của em. Nàng ấy là một bộ phận của chị, tàn hồn nguyên thần mà chị lưu lại trên người Lãnh Cốt cũng đối với em có cảm giác, trong nháy mắt dẫn phát đến dị biến sinh ra một ý thức mỏng manh của bản thân.”


Trương Tịch Nhan cũng cảm thấy chính mình cũng không thể cứu được nữa. Chỉ là một sợi tàn hồn bị moi xuống lúc gặp được Liễu Vũ cũng có thể kích phát ra phản ứng.

Điểm chết người chính là, Trương Tịch Nhan và Lãnh Cốt cũng không phải hoàn toàn tách ra thành hai cá thể độc lập, mà nguyên thần vẫn là một thể. Hiện giờ trong đầu Trương Tịch Nhan có hai thanh âm và hai cái cảm xúc, một là của chính mình, một là của Lãnh Cốt, giống như tự nhiên phân ra thêm một cái nhân cách, hơn nữa hai cái nhân cách này cùng đồng thời thức tỉnh.

Trương Tịch Nhan không lời nào để nói, giống như phát tiết mà dùng Lãnh Cốt dè lại Liễu Vũ, muốn rút ra Phệ Thần trùng trong người Liễu Vũ, lại có một chút không xuống tay được, nói: “Em kiên nhẫn một chút, sẽ rất đau.”

Liễu Vũ “Nga” một tiếng, nghĩ nghĩ, hỏi; “Đại lão, chị cùng Lãnh Cốt…. em còn có điểm thắc mắc, em muốn thử một chút.”

Trương Tịch Nhan vừa định hỏi: “Thử cái gì?” Liền cảm giác được lòng bàn tay bị cào một cái, Liễu Vũ đang cào lòng bàn tay của Lãnh Cốt. Nàng nói: “Đừng nghịch, Lãnh cốt chính là chị, thần hồn cũng là của chị, tri giác có được đều đến trong người chị.”

Liễu Vũ vẫn có điểm không thể lý giải, nghĩ nghĩ, cứ đơn giản đem Lãnh Cốt thành bản mạng linh cổ của Trương đại lão liền hiểu. Cô ghé vào đỉnh nói: “Được rồi, chị giúp em thanh trừ virus đi.” Hoa Thần Cổ a, cũng không thể tùy tiện ăn bậy thứ gì.

Đột nhiên, xúc cảm đau đớn truyền từ trên đỉnh đầu xuống, Liễu Vũ đau đến phát ra một tiếng kêu “Ngao ô” thảm thiết, đầu váng mắt hoa, chỉ cảm giác như có thứ gì đem chính mình xé làm hai phần, đồng thời cảm thấy trong cơ thể xuất hiện rối loạn.

Máu trong thân thể và một bộ phận nhỏ trong tiểu cánh hoa phát sinh bạo động. Chúng nó nhảy loạn tùm lum, giống như bị điên rồi.

Có một thứ hình dạng như tơ máu nhảy vào trong thân thể truy kích số tiểu cánh hoa có ý đồ chạy trốn. Tiểu tơ máu đuổi theo tiểu cánh hoa, đem chúng nó đương trường đánh trở về nguyên hình sau đó bài xuất ra bên ngoài cơ thể.

Có nhiều sâu nhỏ và tiểu tơ máu cứ vậy mà đánh nhau ở trong cơ thể, giảo đến từng mạch máu, thịt, đến xương cốt của Liễu Vũ chỗ nào cũng đau.

Số Phệ Hồn trùng tạp vào trong xương cốt để trốn muốn đem chúng nó thanh trừ hết thì cũng đồng dạng đem xương cốt và máu thịt của chính mình kéo rớt, Liễu Vũ đau đến trong đầu chỉ còn lại cảm giác đau, gào đến độ tìm không thấy thanh âm của chính mình.

B.A


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận