Thấy hành động dễ thương của cậu anh bật cười "Em hãy làm quen với nó đi lúc tôi không có ở nhà Tiểu Hổ sẽ bảo vệ em."
"Chó mèo anh không nuôi....sao lại nuôi hổ chứ ?"
"Vì nó rất giống tôi."
"Anh là dã thú ????" Vương Nguyên nói thầm cùng hành động chu môi.
Vương Tuấn Khải lại khẽ cười anh bế cậu đứng dậy"Vào nhà đi"
"Á...em tự đi được mà." Vương Nguyên vùng vẫy la lên.
"Ngồi im." Vương Tuấn Khải ra lệnh.
Cậu đành phải để yên cho anh bế vào nhà.
Con bạch hổ cũng đi theo chủ vào nhà.
Vương Tuấn Khải vui vẻ bế cậu vào nhà mọi người trong nhà đều ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt ông chủ của bình thường vốn rất lãnh khốc nói chuyện rất kiệm lời nhưng bây giờ khi đi cùng cậu chủ lại cười nói vui vẻ.
Họ rất muốn được xem kĩ cảnh tượng này nhưng lại không được bởi vì họ là người làm mọi việc không liên quan đến họ , họ đều phải "phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nhìn."
"Xấu hổ qua đi....thả em xuống." Vương Nguyên đưa tay che mặt.
Rúc đầu vào vai anh lí nhí nói.
Vương Tuấn Khải cười tươi nói: "Haha....!không thả !"
"Thả em xuốnggggggg...hic..." Khuôn mặt nhỏ bé của Vương Nguyên đỏ bừng đưa tay kéo áo của anh.
Vương Tuấn Khải chỉ cười chứ không nói anh cứ thế mà bế cậu vào phòng.
Lão quản gia già nhìn anh ngỡ ngàng ông đã đi theo anh mấy chục năm kể từ khi anh còn là một cậu bé mới chập chững biết đi vậy mà đây là lần đầu tiên ông thấy anh cười vui vẻ đến thế.
Có thể nói cậu là người đầu tiên khiến cho anh cười.
*Vương Gia....
"Chuyện này là thế nào ? tại sao lại như vậy ?" Vương Quy quăng xấp văn kiện xuống bàn tức giận quát.
"Tôi phải nói bao nhiêu lần thì ông mới hiểu rõ đây ! Vương Quy?" Lưu Chí Hoành đanh mặt nói.
Cơ hồ trong mắt có chút tức giận.
"Rõ ràng chúng ta đã kí hợp đồng rồi mà ! tại sao bây giờ lại hủy ?"
"Là do ông vi phạm hợp đồng trong hợp đồng có ghi rõ là do tập đoàn "VR" chúng tôi thu mua công ti của ông , ông có quyền gì mà lấy tiền của công ti để tri trả những khoản tiền không cần thiết ?" Lưu Chí Hoành bắt chéo chân ngồi dựa vào ghế sofa dài nhíu mày nói.
Vương Quy nghe nói liền giật mình họ đã biết được những gì ông làm sao ? Trong lòng ông tràn đầy lo lắng.
Thấy biểu hiện của ông Lưu Chí Hoành cười nửa miệng khinh miệt mà nói tiếp: "Vương Quy ông đừng tưởng những gì ông làm sẽ không ai biết.
Ngoài việc buôn lậu sản phẩm máy móc , lén lấy tiền của công ti ...!Ông còn dám rửa tiền nữa.
Chậc...xem ra gan ông cũng không nhỏ."
Vương Quy ngồi phịch xuống ghế trán đẫm mô hôi tay run lẩy bẩy cố gắng đan chặt vào nhau nói: "Làm sao...."
"Tuấn Khải đồng ý giúp ông chỉ vì con trai của ông chứ ông nghĩ cậu ta sẽ thu mua cái công ti như ổ chuột của ông sao ?"
"Con trai tôi cũng đã giao cho các người rồi các người lại muốn nuốt lời tôi....tôi sẽ kiện các người ra tòa." Vương Quy hung hăng quát.
Một người có tuổi như ông lại bị một thằng nhóc chỉ hai mấy tuổi lừa thật sự là một điều nhục nhã đối với ông.
"Kiện ??? Ông nghĩ ông sẽ kiện được sao.
Tôi thách ông kiện đó để xem tôi...hay ông vào tù ?" Lưu Chí Hoành cười nhạt.
Chí Hoành đứng dậy chỉnh lại áo vest rồi bỏ đi trước khi đi cũng không quên quăng cho Vương Quy một câu khiến cho ông chết đứng: "Hợp đồng cũng đã hủy dù ông có van xin cũng không có ích gì.
Vương Nguyên giờ đã là người của Tuấn Khải nếu ông giám làm phiền cậu ấy.
Tôi nghĩ...ông nên sai người đặt trước nơi chôn xác đi."
Vương Quy nhìn theo bóng lưng của Lưu Chí Hoành đầy sợ hãi nhưng sau đó lại vô cùng căm phẫn bàn tay siết chặt hình quả đấm lầm bầm nói: "Vương Tuấn Khải...dù sao cũng chết.
Vậy thì tao sẽ lôi mày chết chung."
"Ông....có chuyện gì vậy ?" Vương mẫu từ trong phòng đi vào phòng làm việc của chồng ngồi xuống lo lắng.
"Dĩnh Nghi ngày mai bà hãy gọi Nguyên Nguyên đến gặp tôi.
Nói với nó hãy đến chỗ hẹn đừng cho ai biết.
Tôi muốn gặp nó." Vương Quy vừa chợt nhớ ra người mà Vương Tuấn Khải quan tâm chỉ có một.
Đó chính là Vương Nguyên.
"Được..." Vương mẫu gật đầu đồng ý.
Vương Quy chợt bật cười nếu như đúng như những gì ông nghĩ thì chỉ cần Vương Nguyên gặp chuyện nhất định Vương Tuấn Khải sẽ lo lắng.
Chỉ cần như vậy ông sẽ có cơ hội để trả thù....