Vương Nguyên ngồi trên giường cậu nhìn qua cánh cửa số sát đất gió thổi nhè nhẹ rất thoải mái khiến cho mái tóc cậu nhẹ bay.
Cậu đã hứa với anh là sẽ sống thật tốt sẽ sống thật lạc quan nhưng cậu không biết phải làm sao ?"Tuyết rơi rồi...." Vương Nguyên khẽ nói những bông tuyết màu trắng tinh khiết đột ngột rơi cậu cố gắng nhích lại mép giường để cậu thể đi ra đó.
"Có muốn ra ngoài không ?" Vương Tuấn Khải khoanh tay đứng ở trước cửa mỉm cười nhìn cậu.
"Muốn." Vương Nguyên vui vẻ trả lời.
Anh bước lại gần bế cậu lên đi ra khỏi phòng mặc cho mọi người trong nhà đang lén nhìn hai người.
"Em tự đi được mà thả em xuống mau thả em xuống..." Vương Nguyên vùng vẫy .
"Ngồi yên." Anh trầm giọng ra lệnh khiến cho cậu phải im lặng Vương Tuấn Khải thong thả bước ra vườn.
Vương Nguyên yên phận để cho anh bế cậu ra ngoài nhưng khi vừa bước ra cậu liền chú ý tới vườn hoa nhỏ kế khóm hoa Lan có kéo áo anh chỉ tay về phía bên kia "Tuấn Khải vườn hoa của em..."
"Chưa nở nhưng hai chậu hoa trong nhà kính thì nở rồi." Vương Tuấn Khải không dừng lại mà cứ bước tiếp đến nhà kính.
Thấy anh bước đến hai vệ sĩ đứng gần đó liền mở cửa cho anh và cúi đầu chào.
Vương Tuấn Khải đặt cậu ngồi xuống ghế sofa trong nhà kính sau đó đi đến chỗ đặt hai chậu hoa cầm lên đưa cho cậu xem:
"Woa...nở rồi...ưm...tuy rằng chưa nở rộ cho lắm.
Mà nè chậu này em tặng anh !" Vương Nguyên lấy chậu còn lại đẩy qua cho anh .
"Một cặp sao ?" Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn chậu hoa lên tiếng.
"Không phải chỉ là...chỉ là người ta thường nói để hoa Lavender (Hoa oải hương) Pháp trong nhà sẽ may mắn đó.
Nên em...!mới cho anh thôi."
"Vậy sao ? Tôi thì không nghĩ vậy.
Chẳng phải đây là hai chậu hoa duy nhất nở hoa sao ?" Vương Tuấn Khải nở nụ cười tà nhìn cậu.
"Thì...thì sao ?" Vương Nguyên ấp úng nói.
"Hữm ?" Vương Tuấn Khải cười tà nhìn cậu ánh mắt cuốn hút đến mê người.
Vương Nguyên vội vàng quay mặt sang chỗ khác định là sẽ chạy khỏi chỗ này nhưng cậu vừa dùng sức để đứng lên thì suýt chút nữa là chụp ếch cũng may anh đưa tay kéo cậu lại.
Cánh tay rắn chắc kéo cậu về phía của anh khiến cho cậu ngồi lên đùi anh.
Vương Nguyên mở căng mắt quay sang nhìn anh "Anh làm gì vậy ?"
"Không phải tôi vừa cứu em sao ? Sao lại làm ơn mắt oán vậy ?"
"Thả...raaa" Vương Nguyên đưa bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo tay anh ra khỏi eo của mình: "Ngồi yên !" Vương Tuấn Khải cười tươi nói anh đặt cậu ngồi kế bên.
"Nói xem sao lại thích lavender đến vậy?" Vương Tuấn Khải chỉ vào chậu hoa Lavender hỏi.
"Hửm....!Vì lavender vừa đẹp lại còn thơm nữa nếu như hái một nhánh hoa nhỏ ép lại sau đó để vào trong túi thơm thì sẽ rất thơm đó nha! người ta nói hoa lavender mang ý nghĩa của sự thủy chung! Và còn có người cho rằng hoa oải hương mang hàm ý là sự nghi ngờ nhưng người Trung Hoa lại nói hoa oải hương hàm chứa ý nghĩa 'chờ đợi tình yêu'."
"Ừm...còn nữa những bó hoa oải hương được trao cho các cặp vợ chồng mới cưới sẽ mang lại may mắn.
Nếu rắc tung những bông oải hương khô trong nhà được cho là mang lại sự bình yên hoà thuận..." Vương Nguyên thoang thả nói cho anh nghe lâu lâu lại nhìn anh một cái .
"Ồ...Vợ chồng mới cưới...nếu để trong nhà thì sẽ bình yên hòa thuận sao ?" Vương Tuấn Khải tươi cười nói anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "Vợ chồng" kèm theo khuôn mặt rất gian.
"Nè là do anh bảo em nói mà em chỉ nói lại thôi.
Không có ý gì hết." Khuôn mặt nhỏ bé của Vương Nguyên bỗng chốc hóa đỏ.
"Nói thật đi em thích anh !?" Anh chắc chắn với câu nói đó anh bắt ép cậu phải thừa nhận là cậu thích anh yêu anh.
Anh muốn chính miệng cậu nói ra dù trong lòng anh đã biết trước câu trả lời..