Vương Tuấn Khải đưa tay cởi thắt lưng chiếc quần đen từ từ được cởi bỏ bên trong chiếc quần vật nam tính của anh sớm đã ***** **** hiện ra Vương Nguyên sợ hãi lùi lại tấm lựng mịn màng vô tình chạm vào bức tường lạnh lẽo khiến cậu khẽ run.
Vương Tuấn Khải đến gần kéo cậu sát lại "Vợ à không cần sợ anh sẽ dịu dàng."
Hai chữ "vợ à" của anh khiến cậu cảm thấy lòng hạnh phúc nhưng nỗi sợ hãi vẫn dâng trào.
Đàn ông khi bị kìm nén dục vọng đều như vậy sao ? Anh bắt đầu đặt vật nam tính của mình chạm vào nơi nhạy cảm của cậu.
Cơ hồ là có chút thô bạo anh đặt thân mình ở giữa hai chân cậu lửa nóng kia thẳng đứng chống đỡ chỗ tư mật hết sức chặt chẽ kia của cậu.
Vương Nguyên mở to mắt khóe mắt bắt đầu ngấn nước cậu sợ hãi cánh tay trái ôm chặt lấy lưng của anh từng ngón tay đè mạnh vào lưng anh cậu thét lên "Tuấn Khải đừng mà...!hộc...!thật...!thật rất đau...!ưm..."
Vương Tuấn Khải giữ lấy thắt eo cậu anh thở dốc cố gắng trấn an cậu "Thả lỏng đừng căng thẳng sẽ không tốt."
Anh rốt cuộc không thể nhẫn nại hơn nữa, đem sắp bạo phát xâm nhập vào trong cơ thể cậu quá chặt! Cậu quá hẹp căn bản không thể nào dung nạp anh lối vào chặt khít bóp nát lấy anh khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lúc trước của cậu giờ đây đã trắng như tuyết cậu cắn chặt môi dưới đau đến khó tả Vương Tuấn Khải nhìn cậu khổ sở như vậy trong lòng thật khó chịu nhưng bây giờ anh chỉ mới đi vào trong cậu anh lại không dám có động tác tiếp theo ý thức được mình có thể sẽ thương tổn đến cậu dù anh không thể dịu dàng như những gì anh nói nhưng anh cũng không thể làm tổn thương cậu, cậu khít khao hơn rất nhiều so với tượng tượng của anh.
Vừa nãy tay anh chỉ cử động ngón tay ra vào nơi ấy đã thấy rất khít bây giờ làm sao có thể mở rộng ra.
Dừng lại ở chỗ đó anh tiến không được lùi không xong mặc dù anh nghĩ sắp nổi điên mặc dù anh không thể tiếp tục nhẫn nại nhưng là anh cũng rõ ràng biết được anh sẽ không vì bản thân mà làm tổn thương cậu.
Vương Nguyên gắt gao ôm lấy anh cậu nức nở nói "Tuấn Khải...em không chịu được..."
"Ưm...á...a..." Không biết bao lâu anh mới có thể xâm nhập vào cậu chỉ mới tiến sâu vào trong một dòng máu và dịch bôi trơn mới tuôn ra Vương Nguyên càng siết lấy anh hơn cậu khổ sở kêu lên.
Lúc này sự ra vào trong cậu mới thuận lợi anh đưa tay vuốt tóc cậu dụ dỗ "Không cần lo hãy thả lỏng nghe lời anh ! Nguyên Nhi..." Đau đớn sau khi biến mất cậu bắt đầu cảm thấy tư vị trong truyền thuyết không cách nào đè nén rên rỉ thành tiếng khiến cho Vương Tuấn Khải càng thêm điên cuồng luận động.
Vương Nguyên đưa tay che mặt lúc này cậu rất xấu hổ tại sao cậu lại cứ rên lên thành tiếng Vương Tuấn Khải đưa tay chặt chẽ gỡ tay cậu ra đôi mắt màu hổ phách ngắm nhìn cậu đáy ngươi từ lúc đã trở nên phiếm sắc anh đào anh lau khóe mắt cậu "Đừng khóc Nguyên Nhi ! Đừng sợ."
Vương Nguyên ôm chặt lấy anh.
Cánh tay phải chỉ có thể nắm nhẹ tay anh.
Anh thở gấp hổn hển đồng thời hạ thân vẫn hung hăng xâm nhập khiến cậu toàn thân run rẩy.
Vương Nguyên không ngừng kêu than nghe tiếng kêu của cậu lòng anh như thắt lại anh đặt môi mình lên môi anh đào của của cậu hôn thật sâu lực chạy nước rút vẫn không hề chậm lại.
Vương Nguyên cảm giác thần trí mình đang từ từ tiên tán một khoái cảm kì lạ không thốt lên lời.
Lực của anh có chút nhẹ nhàng có chút mạnh bạo anh không dịu dàng như anh nói rõ rang anh nói sẽ không làm cậu đau nhưng bây giờ cậu khóc cũng không nên tiếng ....!
Anh đáng ghét Vương Nguyên trong lòng không ngừng ai oán.
Sự ra vào của anh càng ngày càng mạnh càng ngày càng nhanh cậu vốn không thể thích ứng với hoạt động của anh yêu kiều thở hổn hển nói "Tuấn Khải....em...em...không chịu...!được...!mà...!nhanh...!quá...."
"Nguyên Nhi....anh yêu em...Hãy cùng anh..." Lời mật ngọt của Vương Tuấn Khải vang lên anh ở trong cậu càng lúc càng to càng lúc càng nóng rốt cuộc khi mầm mống lửa nóng của anh ở trong cơ thể cậu bộc phát đạt đến đỉnh điểm...
Thân thể yếu ớt của cậu không cách nào chịu đựng được khoái cảm cực hạn như thế thân thể mềm nhũng hôn mê gục trên vai anh.
Anh cưng chiều đưa tay vuốt tóc cậu.
Thương tiếc nhìn người ngọc nhỏ nhắn trong vòng tay.
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi anh đào có chút sưng đỏ của cậu từ từ rút phần thân thể mặc dù đã phát tiết nhưng vẫn kiên đĩnh ra.
Trên vật nam tính nhàn nhạt vết máu nhắc nhở anh con người non nớt đã trải qua đau đớn như thế nào.
Bây giờ thì cậu đã là của anh.
Vương Tuấn Khải bế cậu vào bồn tắm cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho cậu.
Tuy rằng anh đã phát tiết trong cậu nhưng vật nam tính của anh vật còn kiên đĩnh dù vậy anh cũng không thể xâm chiếm cậu thêm lần nữa vì cậu không còn đủ sức để chịu đựng thời gian vẫn còn dài cậu và anh còn là vợ chồng thì sợ gì không có lần sau chứ !? Tắm cho cậu xong anh lấy cái khăn tắm bao bọc lấy người cậu.
Bế cậu ra ngoài đặt cậu nằm lên giừơng anh bước tới tủ đựng đồ lấy một bộ Pijama.
Sau đó kéo chăn đắp lại đổ cậu yên giấc ngủ anh hôn nhẹ lên vầng trán rộng.
Vợ của anh khi ngủ lại có thói quen xấu cứ tưởng anh là gối ôm rồi vuốt ve đôi khi lại nắm chặt lấy áo của anh.
Khiến cho anh không thể yên giấc thử nghĩ xem tối nào cũng ôm một cậu bé kiều nhỏ xinh đẹp như thế vậy mà không thể động vào còn phải luôn kìm nén dục vọng.
Đã vậy sáng nay cậu còn gác chân vào giữa hai chân anh cái chân thon dài cứ chạm rồi mơn trớn hạ thân anh anh phải cậu gắng kìm chế lắm mới không ăn cậu ...!Thật là một tiểu yêu tinh.
Vương Tuấn Khải đi ra khỏi phòng xem ra hôm nay sẽ ăn cơm tối trễ rồi cậu mệt mỏi như vậy thì sẽ ngủ rất lâu...