Editor: Tiểu Bạch HổTrong biệt thự của Thừa Dục_ CỨU TÔI VỚI!!_ Chạy đi! Mau chạy đi! Nếu không chúng ta sẽ bị tiểu thư bắt được mất._ Tôi không muốn thành như Ngôn thiếu gia đâu!Cả căn nhà náo loạn hết lên chỉ vì Tuyết Nhi - con gái / tiểu thư của Giang thị.Đúng lúc này, Thừa Dục vừa về đến nhà.
Thấy mọi thứ trong nhà đều bị xáo trộn, đồ đạc quăng lung tung trong phòng, anh có dự cảm không lành.Trong phòng vang lên một tiếng nói của trẻ con:_ Mọi người nói dối không biết ngượng! Sao daddy con vẫn còn chưa về nữa! Ahhhh! Con muốn daddy mau về chơi với con cơ!Chú hai của cô bé nói trong đau khổ:_ Tiểu bảo bối à, con đừng vội đi tìm cha con, chú hai con vẫn còn đang bị phong ấn ở đây này.Lúc này, cô bé quay lại, mới chú ý đến anh._ Chú hai! Con ra lệnh cho người, phong ấn đã giải xong rồi!Chú hai của cô bé khóc thầm trong thâm tâm.Chuyện chưa dừng lại ở đó, cô bé ngồi lên lưng cậu ta, cầm cà vạt lên và ra hiệu:_ Tiếp theo chúng ta lên đường đi tìm ba thôi nào!Giang Thừa Dục nghe ồn ào quá, liền xông vào phòng la lên:_ MỌI NGƯỜI LÀM GÌ MÀ TO TIẾNG QUÁ VẬY?!Anh nhìn xung quanh căn phòng một lượt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như bình thường._ Daddy!Lúc này, Tuyết Nhi mới vui vẻ cười lớn.Chú hai của cô bé ôm chân Thừa Dục, khóc lóc:_ Anh à...!nếu anh về muộn hơn chút, em sợ anh sẽ không còn gặp được đứa em trai này nữa đâu.Tuyết Nhi cũng không vừa, ôm chân Thừa Dục vừa nói vừa khóc:_ Ba, không phải ba đã hứa sẽ kể cho con nghe chuyện Cô bé quàng khăn đỏ rồi sao? Thế mà ba không giữ lời, một mình Tuyết Nhi cô đơn quá.Có vẻ như trước sự dễ thương của Tuyết Nhi, anh đã mềm lòng, mặt không còn lạnh lùng như trước nữa mà giờ chuyển thành một "daddy quốc dân"._ Xin lỗi con, daddy có chút chuyện đột xuất.
Đi nào, daddy đi đọc truyện cho con nghe._ Tuyệt quá! Tuyết Nhi yêu daddy nhất!Chú hai của Tuyết Nhi thấy vậy liền ghen tị: "Chết tiệt, còn mình đây bị giày vò cả đêm thì lại không được chút an ủi nào."------------------ta là bức tường ngăn cách------------------Nhà Bạch Sơ HiểuGiờ này, cô mới lò dò vào nhà, xem xem Lẫm Diệp ngủ chưa mới an tâm."Tốt quá, Lẫm Diệp đi ngủ rồi."Bỗng, một giọng nói phát lên: _ Đứng lạiCô giật mình, nói lắp bắp: _ Lẫm, Lẫm Diệp, sao con còn chưa ngủ nữa? An Nhiên lên tiếng, vừa nói vừa xoa đầu Lẫm Diệp: _ Sơ Hiểu, sao cậu về muộn vậy? Lẫm Diệp cứ đòi cậu mãi không đi ngủ._ Mami, đêm nay mẹ bận cái gì vậy, sao không về mà mẹ không bảo con? Sơ Hiểu xoa đầu.
_ Cái đó...!hahah, mẹ đi thu thập chút tin tức, mới về nước nên hơi bận.
Thôi chúng ta đi ngủ thôi nào, trời sắp sáng rồi..._ Mẹ nói dối...Lẫm Diệp nhảy ra khỏi ghế sofa, phân tích từng chút: _ Lòng bàn tay thì đỏ, quần áo xộc xệch, chắc chắn mẹ đã dùng karate cho ai đó trong một trận._ Tiểu Diệp..._ Hơn nữa, khi mẹ đi có Bạch Nhược Vy gọi điện đến...!MẸ LẠI BỊ BẠCH NHƯỢC VY GÀI BẪY RỒI!_ Đúng là không thể qua mắt được con._ Mẹ, mẹ quên tại sao mẹ bị đuổi ra khỏi Bạch gia rồi sao? Sao mẹ lại chọn tin lời của Bạch Nhược Vy chứ...?_ Được rồi, nếu khi đó không gặp phải thảm họa đó thì giờ mẹ đã không thể có một đứa con trai đáng yêu thế này rồi! Giờ mẹ có An Nhiên và con ở bên là đã hạnh phúc lắm rồi._ Con không muốn mẹ bị người khác bắt nạt nữa đâu.
_ Lẫm Diệp, thôi mà, mẹ không sao đâu.
Con ngoan nào, đi ngủ nha? Nếu không con sẽ làm mẹ lo lắng về sự phát triển chiều cao của con đó._ Vâng.
------------------ta là bức tường ngăn cách-----------------Trong phòng của Lẫm Diệp_ Lẫm Diệp ngoan, ngủ đi con, mẹ vẫn còn chuyện phải nói với dì An Nhiên nữa.
_ Vâng ạ..."Mẹ, con ước gì có thể lớn ngay để bảo vệ mẹ." Lẫm Diệp thầm nghĩ.