Bất Dạ Thành



Lý Dĩ Thành ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau, tỉnh dậy thấy Dương Tiếu Văn để một mảnh giấy trên bàn, nói anh ta đến công ty, sáu giờ chiều tan sở sẽ về cùng đi ăn cơm. Đây là lần đầu tiên Lý Dĩ Thành thấy chữ Dương Tiếu Văn, quả nhiên là gọn gàng vững chãi, viết đâu ra đó, chữ viết như người. Cậu cất mảnh giấy vào ba lô, đi xuống đường kiếm gì dằn bụng, rồi lại về khách sạn ngủ tiếp.

Ngủ nhiều một chút, mai Dương Tiếu Văn về Đài Bắc rồi sẽ không có giường lò xo nữa, ngủ no rồi ta lại đi Đông Bắc chơi. Cậu nghĩ nghĩ vậy, đoạn lại vùi mặt vào cái gối êm ái, cọ cọ mấy bận, rồi ngủ tiếp.

Hai tháng qua, Lý Dĩ Thành đều ngủ ở nhà trọ thanh niên siêu tiện nghi, phòng chung một đống người, kê giường ván gỗ ngủ, có khi thoang thoảng mùi lạ, có khi người đông ầm ĩ, tuy cơ thể đã chậm rãi thích nghi được với tinh thần du-lịch-đường-dài, nhưng mỏi mệt vẫn ứ đọng lại tầng tầng lớp lớp không tan đi đâu được, vậy nên hễ gặp giường lò xo khách sạn, cậu lập tức sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông mê man.

Tỉnh dậy lần nữa, Lý Dĩ Thành thấy Dương Tiếu Văn đang ngồi cạnh cửa sổ chăm chú đọc sách. Cảnh tượng lúc này thật giống hệt ở bệnh viện hồi đó a. Cậu thầm thở dài. Bất quá giờ hai mắt ta đều đang sáng choang như tuyết, hờ hờ hờ~

Cậu vặn vẹo cái eo lười biếng, lăn lăn hai vòng trên giường.

“Dậy rồi à.” Dương Tiếu Văn bỏ sách xuống, đứng dậy bước lại gần, rồi nhào lên giường ôm ghì lấy Lý Dĩ Thành, ấm ức nói: “Hôm qua chưa ôm được em đã ngủ rồi.” nói xong liền dụi đầu cọ cọ, giống in đàn chó chăn cừu Lý Dĩ Thành thấy hôm bữa trên thảo nguyên.

Nè nè tôi chỉ nói cho anh cơ hội chứ chưa có bảo sẽ tằng tằng ấy ấy với anh đâu a cái vị đại ca này bộ anh quên tôi còn một tình yêu to bự ở nhà mà anh chỉ là bồ nhí nhí nhí thôi hở… “Tôi đói bụng.” Lý Dĩ Thành giơ tay sờ sờ đầu Dương Tiếu Văn, nói: “Mình đi Vương Phủ Tỉnh kiếm gì ăn đi.”

Lý Dĩ Thành quen đường dẫn Dương Tiếu Văn đi tàu điện ngầm đến Vương Phủ Tỉnh, đầu tháng chín Bắc Kinh có gió oi oi nóng, hai người sóng vai đi vào phố ăn vặt, đến trước cổng chào cạnh đường cho người đi bộ, đột nhiên Lý Dĩ Thành dừng lại nói: “Lúc đó tôi đứng đây xem bản đồ, tính tìm đường đi chợ đêm Đông Hoa Môn, tự dưng tuyết rơi, bám trên áo, tôi còn tưởng là cái gì, mất một hồi mới nhận ra là tuyết.”

Lúc đó cậu giơ tay lên nhìn bông tuyết tinh tế vương lại trên lông áo mình, kích động cười ngây ngô, rồi mới hăm hở đi về hướng Đông Hoa Môn trong tuyết bay lất phất.

“Anh ngồi trong một tiệm lòng nấu.” Dương Tiếu Văn chỉ trong phố ăn vặt, vậy là họ đi vào.

Lý Dĩ Thành đếm đếm bước chân.

“Đây tiệm này đây.” Dương Tiếu Văn dừng lại.

76 bước.

Lúc ấy cậu vừa cười vừa chạy trong tuyết, còn Dương Tiếu Văn ở cách 76 bước bên tay trái cậu, ăn một bát lòng nấu.

Ngày 14 tháng 5 năm 2008, động đất khiến họ gặp lại trên mạng, một người ở Thành Đô, một người ở Đài Bắc.

Ngày 10 tháng 12 năm 2008, bọn họ ở Bắc Kinh cùng ngắm tuyết đầu mùa, hai người cách nhau vỏn vẹn 76 bước.

Ngày 12 tháng 6 năm 2009, họ tìm thấy nhau trên con phố ồn ào đông đúc của Thượng Hải, không trật một bước chân.

Duyên phận âm thầm gán ghép bọn họ, mỗi một nửa năm lại khiến họ đến gần nhau hơn một chút. Không phải họ từng bỏ qua nhau, chỉ là chưa đến lúc.

Lý Dĩ Thành chỉ tiệm lòng nấu, cười nói với Dương Tiếu Văn: “Anh có duyên với tiệm này đó, nào cho lòng nấu một cơ hội nữa đi.”

Lát về phải mua lô-tô đúng số này. Lý Dĩ Thành vừa ăn lòng nấu vừa thầm trịnh trọng quyết định, duyên phận hội ngộ như nào cũng đâu sánh bằng trúng số bạc tỉ chớ.

Tối hôm đó, ăn uống no say rồi họ về khách sạn, Lý Dĩ Thành chỉ một bên giường, nói: “Anh ngồi xuống, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.” cậu tính nói chuyện công khai thẳng thắn một phen, cậu muốn một khởi đầu rành mạch, giống như cao thủ võ lâm muốn một trận quyết đấu đàng hoàng.

Dương Tiếu Văn vội vàng ngồi xuống, Lý Dĩ Thành kéo ghế lại, ngồi trước mặt Dương Tiếu Văn.

“Anh định đến với tôi hả?” Lý Dĩ Thành hỏi.

“Anh không “định” đến với em.” Dương Tiếu Văn nhìn thẳng vào cậu, “Anh “chắc chắn sẽ” đến với em.”

“Kể cả tôi không thích anh cũng không sao à?” Lý Dĩ Thành cũng nhìn thẳng lại anh ta.

“Em sẽ yêu anh, anh sẽ chờ em yêu anh, anh sẽ làm em yêu anh.” Dương Tiếu Văn dịu dàng hạ giọng, “… Tiểu Thành, chúng ta đều 30 rồi, em thành thật với chính mình một chút đi, em biết rõ chúng ta hấp dẫn lẫn nhau, hơn nữa ta hợp nhau hơn bất cứ ai khác.”

Lý Dĩ Thành im lặng nhìn Dương Tiếu Văn, quyết định ra đòn sát thủ: “Người yêu của tôi là Khưu Thiên.”

“…” trong nháy mắt biểu cảm trên mặt Dương Tiếu Văn chỉ còn là sững sờ tuyệt vọng, cả người sụp xuống như thây ma vất vưởng ven đường, mất một lúc lâu sau mới yếu ớt nói: “Hai người đã…”

Anh cũng biết đối thủ là cậu ấy là anh thua đứt đuôi luôn hở, hừ, anh tuổi gì mà dám so với Thiên Thiên nhà chúng tôi hiền lành lương thiện, biết đánh lộn lại còn là ành giai người ta phải mỗi cái không có não mà thôi… Lý Dĩ Thành yên lặng hưởng thụ sự khoái trá trước cơn tuyệt vọng của Dương Tiếu Văn. A, thích quá a~

Thẳng đến khi Dương Tiếu Văn sắp hóa thành bụi trần bay lả tả, Lý Dĩ Thành mới nói tiếp: “Bọn tôi không có gì cả, bình thường tụi tôi nói chuyện với nhau vẫn là kiểu dỏng dớt đó đó, bất quá giờ cậu ấy là anh hai tôi, tốt nhất là anh…” còn chưa nói hết lời, Dương Tiếu Văn đã chồm đến ôm chầm lấy cậu.

“Anh đừng có mừng vội, ngồi lại!” Lý Dĩ Thành đẩy đầu Dương Tiếu Văn ra, nhìn thẳng vào mắt Dương Tiếu Văn, nói rành rọt từng chữ, “Tôi biết chúng ta hấp dẫn lẫn nhau, tôi cũng biết anh thích hợp với tôi, nhưng bốn năm nay hai ta đều thay đổi rất nhiều, đối với tôi mà nói anh đã là người xa lạ, tình cảm của tôi với anh rơi rụng hết trong bốn năm qua rồi, giờ trong lòng tôi chẳng còn chút gì dành cho anh cả, nên trước tiên ta hãy làm bạn đã, bắt đầu lại lần nữa, từ từ chậm rãi, được không?”

“Được.” Dương Tiếu Văn ôm chặt Lý Dĩ Thành: “Anh sẽ chờ.” Chờ em yêu anh, anh sẽ làm cho em yêu anh. Lý Dĩ Thành biết điều Dương Tiếu Văn còn chưa kịp nói.

“Ừ.” Lý Dĩ Thành vỗ lưng Dương Tiếu Văn. Tôi cũng sẽ cố gắng yêu anh, chỉ cần anh đừng làm tổn thương tôi nữa, bằng không lần này đích thân tôi sẽ cho anh thành Võ Đại Lang kêu cha gọi mẹ không ai nhận ra người.

“Anh sẽ hảo hảo nịnh bợ cậu cả.” Dương Tiếu Văn chêm thêm một câu, Lý Dĩ Thành lăn ra cười.

Sau đó, họ im lặng cùng nằm trên giường lò xo, như đêm đó ở Thượng Hải, tỉ mẩn nghịch ngón tay và tóc nhau, hai tháng qua xem được bao nhiêu thắng cảnh, cả tiếng gió sa mạc vi vút từng chặp, cả màu ráng chiều của ngày hè trên thảo nguyên bát ngát… Lý Dĩ Thành đều đem từng chút một chút một ra chia sẻ cho Dương Tiếu Văn.

Cậu không kể với Dương Tiếu Văn chuyện ở chùa Labrang, đó là bí mật của cậu, là bí mật chân chính giấu dưới tầng chót chót trong nhật ký của cậu.

Nhưng cậu tặng Dương Tiếu Văn một hòn đá, bảo là: “Quà mọn, nhặt được ngoài sân điện một ngôi chùa.” Dương Tiếu Văn cười nhận lấy, rồi cũng trịnh trọng cất vào ba lô hành lý.

Lúc sau nữa, Lý Dĩ Thành bắt đầu mơ mơ rồi, cậu cảm thấy Dương Tiếu Văn khẽ vuốt tóc mình, nhẹ nhàng nói: “76 bước, chỉ cách có 76 bước.”

Cậu mỉm cười trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, lầm bầm với Dương Tiếu Văn: “Mai mình cùng về Đài Bắc.” tự dưng có cảm giác như phải yêu Dương Tiếu Văn thật nhanh, nhanh khẩn cấp.

Cậu thích Đài Bắc, Đài Bắc có bao nhiêu yêu để tiêu xài, bao nhiêu hận để hoang phí, thật là tốt biết mấy.

Hôm sau, chiều thứ bảy, bọn họ cùng ra sân bay, Lý Dĩ Thành nhìn hình phản chiếu trên kính, cậu mặc lôi thôi lếch thếch rõ bụi bặm, Dương Tiếu Văn thì bận đồ Tây là lượt như ai.

“Mình cứ như người đẹp và quái vật.” Lý Dĩ Thành cười nói.

Dương Tiếu Văn cũng nhìn vào kính, nói: “Anh thấy giống thiếu gia lãng tử và quản gia ngây thơ.” đoạn quay sang Lý Dĩ Thành, bắt đầu giở giọng đen tối: “Thiếu gia à, anh sẽ hầu-hạ em thật cẩn thận…” chưa nói xong đã bị Lý Dĩ Thành co cẳng đạp cho một cước.

Bốn giờ chiều, Lý Dĩ Thành mua vé máy bay, cùng Dương Tiếu Văn trở về Đài Bắc đã rời xa hơn ba tháng trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui