Sư La Y ôm vò Nữ Nhi Hồng ra sau núi.
Vì để tìm người tặng mình con thỏ đất sét ở kiếp trước nên khi đi từ viện tử ra đến sau núi, nàng đều tỏ ra bi thương không thôi.
Nàng biết rõ bản thân càng đáng thương thì khả năng xuất hiện của người kiếp trước càng lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì mấy năm trước, nàng còn kiêu ngạo, ngang ngạnh nên không nhận được quà sinh thần.
Trước khi làm chuyện này, Sư La Y cũng không chắc chắn liệu có thành công không. Kiếp này với kiếp trước đã khác nhau một trời một vực, nàng không hề làm Vệ Trường Uyên bị thương, càng không dùng một kiếm đâm xuyên qua y.
Nàng tìm đến sơn động mà kiếp trước bản thân trốn trong đó.
Sơn động rất nhỏ, chẳng đủ che mưa chắn gió, kiếp trước nàng ở chỗ này khóc đến nửa đêm, cả người run rẩy cho đến tận khi trời sáng mới chợp mắt.
Lần này mặc dù nàng đã không còn đau lòng nữa, lại còn thuận lời giải trừ hôn ước nhưng nàng vẫn muốn chuyện kia xảy ra thêm một lần.
Nàng giấu Nữ Nhi Hồng xong, co ro lại vào trong sơn động nhỏ, cố gắng bắt đầu khóc.
Cố được một lúc, thực sự là không thể đau lòng được, nàng chỉ đành dụi cho mắt đỏ lên rồi úp mặt vào đầu gối, giả vờ khóc hu hu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng nàng vừa hiếu kì vừa thấp thỏm, người kia có lẽ là không nhìn thấy đâu nhỉ?
Sau khi quay lại từ thôn Thanh Thủy, thân thể Biện Linh Ngọc vào ban ngày thì rất tốt thế nhưng cứ vừa đến đêm thì sẽ yếu ớt hơn lúc trước nhiều lần.
Mấy ngày trước Đinh Bạch dậy lúc nửa đêm phát hiện ra hắn đang ho, lại còn nôn ra cả máu. Đinh Bạch bị dọa sợ, tiểu đệ tử như hắn ta thầm có một loại dự cảm Biện Linh Ngọc đang tự đốt cháy chính sức sống của bản thân.
Đợi đến ngày đèn đã cạn dầu, Biện Linh Ngọc sẽ biến mất khỏi thế gian này.
Đinh Bạch vội vàng nói chuyện này cho Thanh Tuyền sư tỷ, vốn dĩ hắn ta cho rằng nàng ta biết xong sẽ lo sốt vó như mình, không ngờ tới sư tỷ lập lờ nói: “Lúc lựa chọn ăn Địch Linh đan, huynh ấy đã sớm biết bản thân không sống được lâu nữa. Huynh ấy đã không sao cả thì ta có gì phải sợ.”
“Nhưng...” Đinh Bạch vặn ngón tay: “Đệ luôn cảm thấy lần này công tử quay về không vui vẻ lắm.”
Đây cũng không phải ảo giác của hắn ta, mặc dù công tử có thể đi lại, có thể hoạt động rồi nhưng thời gian hắn trầm mặc càng lúc càng nhiều.
Biện Thanh Tuyền nhướng mày, mỉm cười: “Không vui à? Bởi vì gặp được người rồi lại bị mất đi lần nữa, so với việc từ trước đến nay không gặp được còn tàn nhẫn hơn.”
Huống chi Biện Thanh Tuyền biết hắn đang để ý cái gì.
Nàng ta cười trên nỗi đau của người khác, sau khi quay về từ thôn Thanh Thủy, Sư La Y chẳng thèm nhìn đến Biện Linh Ngọc, cũng không hỏi han hắn câu nào. Từ đầu đến cuối hắn chẳng là cái thá gì cả.
Kể cả là hắn có chết cũng chỉ có một thân phận... Ca ca của Biện Thanh Tuyền mà thôi.
Bên chiếc thuyền nhỏ, cái ôm của thiếu nữ khi làm con rối là niềm ấm áp duy nhất Biện Linh Ngọc có thể chạm đến.
Thế nhưng loại ấm áp đó chỉ là giả dối. Một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua sẽ làm nó tan đi như vô hình vô ảnh, không thể lại chút vết tích nào trong lòng Sư La Y.
Gần đây Biện Thanh Tuyền cực kỳ thuận lợi, quay lại U Minh sơn, nàng ta lại trải qua những ngày tháng được mọi người vây quanh. Mặc dù đều là những kẻ ngu ngốc nhưng thấy Biện Linh Ngọc trầm lặng, Sư La Y thì hồn bay phách lạc cũng khiến nàng ta cực kỳ hưng phấn.
Hơn nữa thấy Sư La Y không nhớ được một chút về phản ứng của Biện Linh Ngọc thì nàng ta cũng không cần thiết phải lo lắng Sư La Y sẽ phát sinh quan hệ nào đó với Biện Linh Ngọc.
Biện Thanh Tuyền cốc đầu Đinh Bạch: “Nói với ca ca ta, từ bỏ đi. Qua hai ngày nữa người muội muội thiện lương này sẽ mời huynh ấy xem một màn kịch lớn. Ở trong lòng người ta huynh ấy chỉ là phù du nhưng luôn có người xem huynh ấy là thịt trên đầu quả tim.”
Phải tỉnh táo lên, ở trong tim Sư La Y thì huynh ấy rốt cuộc được xem là thứ gì chứ.
Đinh Bạch quay về, truyền lời của nàng ta cho Biện Linh Ngọc xong chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Hắn ta bị dọa chạy mất.
Công từ nhìn có vẻ thật là đáng sợ.
Nhưng lòng hiếu kỳ của đứa nhỏ rất lớn, mấy ngày nay Đinh Bạch luôn ở hành lang đợi tin tức, hắn ta đang suy đoán “kịch hay” trong miệng Thanh Tuyền sư tỷ.
Hắn ta cứ chờ ở đó mấy ngày, cuối cùng cũng nghe được một chuyện khiến người ta hết sức kinh ngạc.
Hoàng hôn buông xuống, Đinh Bạch phấn khởi lao vào trong viện tử, tìm công tử lạnh lùng, khó ở nhà hắn ta, hai mắt sáng lên: “Công tử, người đoán xem hôm nay ta nghe được cái gì?”
Trong phòng, Biện Linh Ngọc đang đọc sách, phản ứng của hắn cực kỳ lạnh nhạt.
Lần này, sau khi Biện Linh Ngọc quay lại, trong lòng Đinh Bạch tự nhiên có vài phần kính sợ hắn, hắn ta dè dặt nói: “Bọn họ nói Vệ sư huynh đến giải trừ hôn ước với Sư tiểu thư rồi.”
Bàn tay lật sách của Biện Linh Ngọc khựng lại, lạnh nhạt nói: “Sau đó thì sao?”
Đây là lần đầu tiên Đinh Bạch nhận được phản hồi từ phía hắn, hắn ta liến thoắng: “Bọn họ nói Sư tiểu thư tức giận và oán hận lắm, sống chết không muốn giải trừ hôn ước, lại còn bị Vệ sư huynh chọc tức đến phát khóc. Nhiều người ai cũng nhìn thấy Sư tiểu thư đau lòng tuyệt vọng chạy đến sau núi rồi.”
Đinh Bạch thừa nhận bản thân hắn ta không hề nhìn lầm, khi hắn ta vừa mới dứt lời, công tử hình như đang kìm nén lửa giận, chỉ cười lạnh một tiếng.
“Nàng ấy lúc nào cũng chỉ có chút tiền đồ thế thôi.”
Đinh Bạch rụt cổ lại, tự nhiên hắn ta cảm thấy hình như Biện Lạnh không phải đang tán dương vị Bất Dạ Sơn tiên tử đáng thương kia. Nhưng mà hắn ta cũng không dám chọc cho Biện Linh Ngọc giận lên nên chỉ có thể chạy mất.
Biện Linh Ngọc ngồi yên bất động, lật thêm vài trang sách nữa.
Trang giấy cũng bị hắn làm nhàu, gai xương từ cánh tay không khống chế được mà bay ra, rõ ràng hắn đang cực kỳ nóng nảy.
Sắc trời còn chưa tối hẳn xuống, hắn đã ăn xuống một lượng lớn Địch Linh đan, cho đến lúc này hiệu quả của đan còn chưa tan hết.
Mặt mày Biện Linh Ngọc lạnh lẽo, hắn hơi nhắm mắt lại, thả thần thức bao phủ phía sau núi.
Trong sơn động, một bóng người nhỏ bé vừa run rẩy vừa khóc. Thiếu nữ khóc đến nghẹn ngào, bờ vai run lên nom vô cùng đáng thương.
Biện Linh Ngọc mặt lạnh lẽo nhìn một lúc rồi trái tim thắt lại đến phát hoảng.
Nhìn thấy cảnh tượng này quá nhiều lần, hắn cho rằng bản thân đã chai sạn, thu hồi thần thức, hắn không có ý định quan tâm đến nàng nữa.
Dù sao thì khóc xong rồi, nàng vẫn sẽ kiên cường sống tiếp thôi.
Giống như Biện Thanh Tuyền nói, rồi sẽ có một ngày hắn chết nơi Hành Vu tông, hắn sẽ giống như một phàm nhân già rồi chết đi, hắn cũng sẽ không có cách nào quan tâm nàng nữa, không cách nào tiếp tục cái chấp niệm nực cười này. Nàng cũng nên học được cách lạnh lùng, bình tĩnh lại, học được cách từ bỏ Vệ Trường Uyên đi.
Khiến người ta ghét bỏ nhất là chim đa đa trong núi lại kêu lên, tiếng kêu làm cho Biện Linh Ngọc không có cách nào khiến lòng mình tĩnh lại.
Hắn biết hôm nay là sinh thần của Sư La Y.
Một lúc lâu sau, Biện Linh Ngọc thả sách xuống, gọi Đinh Bạch vào: “Đi chuẩn bị một ít đất sét.”
Mặc dù Đinh Bạch không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn đáp “vâng” một tiếng giòn giã, sau đó đã nhanh chóng tìm được đất sét đến.
Biện Linh Ngọc trầm mặc một lúc, lấy ngón tay làm kiếm, đánh gãy gai xương trên người mình.
Gai xương nóng nảy vừa nãy giờ đây lại bất động ngoài ý muốn, đưa cổ ra chịu chết, chỉ là cơn đau khi bị cắt đứt khiến hắn không nhịn được mà run rẩy.
Biện Linh Ngọc phủ đất sét lên trên gai xương, vốn dĩ hắn muốn qua quýt cho xong chuyện, thế nhưng nắm được thứ đó trong tay rồi, đất sét cuối cùng lại hóa thành một con thỏ nhỏ có đôi mắt đỏ rực trông co vẻ cực kỳ tủi thân và đáng thương.
Con thỏ lấy gai xương làm thân thể, hấp thụ linh lực cuồn cuộn trong gai xương, đôi mắt đen cũng dần linh động, xinh đẹp và đáng yêu.
Biện Linh Ngọc cũng không biết tại sao hắn lại nhớ đến con diều giấy của Tưởng Ngạn. Trong chuyện này, những việc hắn làm vậy mà lại lặp lại.
Nhận thức ấy khiến sắc mặt hắn lạnh lẽo.
Làm xong con thỏ đất sét thì trời cũng đã sáng hẳn, Biện Linh Ngọc ngồi dậy đi ra sau núi.
Trong rừng sương mù dày đặc, Biện Linh Ngọc y phục mỏng manh đi trong núi. Hắn bước đi trong gió lạnh rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy thiếu nữ ngồi co ro trong hang động, khóc đến nỗi thiếp đi.
Hắn nhìn Sư La Y từ phía xa nhưng lại không bước tới đó.
Biện Linh Ngọc không biết rốt cuộc Biện Thanh Tuyền đã làm gì mà có thể khiến Vệ Trường Uyên đề nghị giải trừ hôn ước với nàng, hơn nữa lại còn diễn ra vào ngày hôm qua.
Nhưng Biện Linh Ngọc biết Sư La Y muốn gì.
Tình yêu của đao tu thiếu nữ từ trước đến nay luôn kiên định, dù có chết cũng không bỏ, cố chấp không hối hận. Huống chi người kiêu ngạo như nàng, những chuyện Vệ Trường Uyên đã quên đi, chỉ sợ Sư La Y vẫn còn luôn ghi nhớ. Không còn Sư Hoàn, thế gian này người nàng yêu nhất là Vệ Trường Uyên.
Giống như biến thành con rối nhỏ, thời gian nàng chú ý đến Vệ Trường Uyên còn dài hơn thời gian nàng chú ý đến những người khác.
Tưởng Ngạn chết rồi cũng không có chỗ trong trái tim nàng.
Giữa hai hàng chân mày của Biện Linh Ngọc tràn đầy vẻ lạnh lẽo, hắn có ý định ném con thỏ kia đi.
Thiếu nữ cách đó không xa dù đang ngủ thì cơ thể vẫn run rẩy như cũ, trên lông mi với má nàng vẫn còn đọng lệ.
Nàng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Nơi gai xương còn chưa lành lại bắt đầu đau đớn, đau đến mức Biện Linh Ngọc không có cách nào dịch chuyển bước chân. Cuối cùng Biện Linh Ngọc vẫn đến trước mặt nàng.
Khóc cái gì chứ, lòng hắn thầm nghĩ, có cái gì mà tủi thân, dù sao thì với cái sự sự quật cường ấy của nàng, cuối cùng nàng rồi cũng sẽ nhận được những gì mình muốn thôi.
Biện Linh Ngọc thả con thỏ xuống, dùng tay nhẹ nhàng gạt đi giọt lệ trên má nàng.
Nghĩ đến nàng vừa ngủ dậy là có thể thấy được lễ vật sinh thần mà “sư huynh” tặng cho nàng, đáy mắt hắn thoáng qua chút tự giễu. Đến lúc đó còn dám buồn thì cút được bao xa cứ cút, chỉ cần đừng đứng ở nơi gần đám đệ tử ngoại môn mà khóc là được.
Khóe mắt Sư La Y đỏ ửng, chóp mũi cũng đỏ. Ánh mắt Biện Linh Ngọc như mang theo sự lạnh lẽo, dừng lại rất lâu trên khuôn mặt nàng, không chớp mắt.
Một bàn tay trắng nõn không biết đã túm nhẹ vạt áo hắn từ bao giờ.
Biện Linh Ngọc hơi nhíu mày nhưng hiển nhiên là không kịp nữa, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, thiếu nữ đột nhiên mở bừng mắt ra.
“Tiền bối, thực ra ta...” Sư La Y nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Biện Linh Ngọc, tròn mắt ngạc nhiên, nửa câu nói sau nuốt ngược vào trong, nhanh đến nỗi suýt nữa thì bị nghẹn khiến cho gương mặt Sư La Y đỏ bừng lên.
Chim trĩ nhảy nhót trên đầu, đang chải chuốt lại lông vũ của mình, gió sớm trong rừng rì rào mang theo hương đất ẩm trong lành.
Tất cả mọi thứ đều chứng tỏ rằng không phải nàng đang mơ.
Cả người Sư La Y đều cảm thấy không ổn, sau khi nàng nhìn thấy Biện Linh Ngọc phát hiện ra bản thân hắn bị lừa thì biểu cảm hắn lạnh lùng giống như muốn giết nàng. Thế nên nàng vội vàng rụt bàn tay đang níu tay áo hắn lại.
Nàng hắng giọng, chủ nhân của con thỏ đất sét kia, sao, sao lại có thể là Biện Linh Ngọc!