Biện Linh Ngọc không hề ngờ rằng nàng sẽ lừa mình.
Mặt trời đã ló dạng, pháp thuật với gai xương của hắn đều không thể sử dụng nên mới không phát hiện ra Sư La Y đang tỉnh.
Hắn không hề phòng bị Sư La Y, nhìn nàng ngủ rồi hắn mới đi đến cạnh nàng. Ngay khi lông mi nàng khẽ run, Biện Linh Ngọc đã hiểu ra, nàng đang giả vờ ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nháy mắt, gai xương trong tay áo Biện Linh Ngọc khẽ động.
Hắn có thể có rất nhiều lựa chọn.
Nếu như hắn thực sự không muốn Sư La Y phát hiện, hắn có thể dùng gai xương làm dây buộc che mắt nàng lại. Sư La Y chỉ là một đao tu nhỏ của Kim Đan kỳ, dù cho nàng có bày hết bản lĩnh ra cũng không thể tránh thoát, sau đó hắn chỉ cần làm nàng hôn mê rồi bỏ đi là được.
Nhưng gai xương thoát ra rồi hắn lại rơi vào suy tư, không làm ra động tác nào nữa mà ngược lại, hắn để mặc Sư La Y túm lấy tay áo, tròn mắt nhìn mình.
Không có ai muốn vĩnh viễn chỉ làm cái bóng của một người, không có ai cam nguyện vĩnh viễn ẩn trong bóng tối, giống như uống rượu độc để giải khát.
Vì thế nếu như nàng đã biết rồi thì cứ mở to mắt ra mà nhìn đi.
Rốt cuộc thì hắn có phải Vệ Trường Uyên mà nàng vẫn luôn nhung nhớ, mong mỏi hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọt sương sớm nhỏ tí tách từ trên phiến lá, thiếu nữ cuối cùng cũng mở mắt, nàng nói: “Tiền bối, thực ra ta...” Lời nói đột nhiên ngắt quãng, thiếu nữ trợn mắt nhìn chằm chằm hắn.
Mặt Biện Linh Ngọc không có chút hoảng loạn và khác thường nào, hắn cực kỳ bình tĩnh.
Hắn nhìn Sư La Y sửng sốt sững sờ, trong mắt tràn ngập sự chấn động, không thể tin nổi. Một lát sau mặt nàng đỏ lên, nàng ho sặc sụa, bàn tay còn đang túm chặt ống tay áo hắn nhanh chóng rụt lại giống như chạm phải khí độc.
Biện Linh Ngọc nhìn bàn tay buông xuống của nàng, khẽ cong môi nhưng nụ cười không có chút ấm áp, hắn đứng dậy, không nói lời nào mà đi xuống núi.
Hắn đã biết từ lâu rồi.
Thứ Sư La Y thiếu từ trước đến nay chẳng phải là lễ vật sinh thần gì cả mà chỉ là sự quan tâm và lời xin lỗi của Vệ Trường Uyên mà thôi.
Nàng đã mê muội rồi thì không có khả năng sẽ quay đầu lại.
Trong tay áo, gai xương vốn còn đang dao động cũng không còn động tĩnh nữa, chúng im lặng giống như vật chết vậy.
Hôm qua Sư La Y đã diễn tập trong lòng vô số lần, sau khi gặp “tiền bối” kia thì nàng nên nói gì với hắn, theo những gì nàng được biết thì người có tu vi cao thâm thì tính tình cũng cổ quái.
Nhưng nàng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được chủ nhân của con thỏ con bằng đất sét kia lại là Biện Linh Ngọc.
Nàng mở mắt ra nhìn thấy hắn, không chỉ từ ngữ trở nên nghèo nàn mà còn suýt nữa không thở nổi, đầu óc nàng hỗn loạn.
Đến khi Biện Linh Ngọc lạnh lùng nhìn nàng rồi rời đi, suy nghĩ của nàng mới quay lại từ mớ hỗn độn, cuối cùng nàng cũng biết đây là chuyện gì.
Con thỏ đất sét giống y hệt như kiếp trước đang ở bên cạnh nàng, nàng nhặt nó lên.
Nó được nặn cực kỳ đáng yêu, ngoài tai dài ra còn có cặp mắt đỏ au nữa, giống như là vừa mới chịu ấm ức nên khóc tức tưởi vậy. Sư La Y càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, nhất thời nàng không nhịn được mà sờ lên mắt mình, hiếm khi nàng cảm thấy lúng túng.
Không giống, không giống nàng chút nào cả! Sư La Y phủ nhận.
Đôi mắt thỏ dịu dàng, ẩm ướt, Sư La Y đặt nó trong lòng bàn tay, nó tản ra một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, vì nàng mà chống lại cái lạnh của sáng sớm ngày đông.
“Sao lại là hắn chứ...”
Tại sao Biện Linh Ngọc lại tặng nàng con thỏ đất sét này?
Nếu như Sư La Y không nhớ lầm, trong lòng Biện Linh Ngọc, bản thân nàng không chỉ là người vô lý từng làm hắn bị thương mà còn là người tặng hắn một “cái xích” để làm hắn nhục nhã.
Biện Linh Ngọc rõ ràng hận nàng đến mức không thể ép nàng uống độc dược, chỉ có điều độc dược của người phàm không có tác dụng với tiên thể của nàng.
Dù cho lúc đồng hành ở thôn Thanh Thủy, quan hệ của bọn họ cũng hòa hợp hơn một chút nhưng còn lâu mới đến trình độ Biện Linh Ngọc sẽ tặng pháp khí cho nàng. Lẽ nào, hắn biết bản thân nàng vì muội muội của hắn mới bị từ hôn, trong lòng hắn hổ thẹn hoặc là sợ nàng sẽ làm hại Biện Thanh Tuyền nên mới dùng con thỏ đất sét này để xin lỗi?
Hiển nhiên đây là suy đoán hợp lý nhất trong tất cả các suy đoán không hợp lý. Dù sao thì hắn cũng muốn cầu hòa cho Biện Thanh Tuyền trước.
Sư La Y sờ mặt con thỏ, thở dài, lần đầu tiên nàng có chút ngưỡng mộ Biện Thanh Tuyền. Nàng ta có người ca ca tốt như thế, chẳng trách Biện Thanh Tuyền có thể tu tiên rồi nhưng vẫn không quên mang theo hắn đi cùng.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Sư La Y cầm vò Nữ Nhi Hồng mà mình đã giấu lên, quyết định đuổi theo Biện Linh Ngọc. Con thỏ đất sét này chắc hẳn là đồ Biện Thanh Tuyền đưa hắn bảo vệ bản thân, nàng lấy đi rồi thì Biện Linh Ngọc phải làm sao đây? Dù cho nàng rất cần con thỏ đất sét này nhưng nàng không phải là người thiếu đạo đức, cũng không muốn cướp đồ hộ thân của một người phàm.
Ban đầu Sư La Y còn cho rằng Biện Linh Ngọc đi chưa được bao lâu, bản thân nàng rất nhanh sẽ đuổi kịp hắn. Nhưng nàng đi theo phương hướng mà Biện Linh Ngọc rời đi, đến tận khi xuống núi rồi cũng không nhìn thấy bóng hình hắn đâu.
Sư La Y không ngờ Biện Linh Ngọc đi nhanh như thế. Trong lòng nàng đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn đến nơi ở của đệ tử ngoại môn.
Viện tử của Biện Linh Ngọc ở bên ngoài, có một tiểu đồng ngồi ở cửa ngủ gật.
Trước cửa gỗ có trồng vài cây hoa lê thanh nhã, lúc này còn chưa đến mùa ra hoa.
Đây là lần thứ hai Sư La Y đặt chân đến nơi đây, trong lòng nàng vẫn có hơi ngượng ngùng. Dù sao thì lần đầu đến đây nàng đã làm người ta bị như thế.
Lúc đó nàng bị tâm ma khống chế, suy nghĩ cực kì tàn bạo, hoàn toàn không thèm quan sát xem viện tử này thế nào. Nhưng nàng chắc chắn rằng ở cửa không có tiểu đồng canh gác. Nếu không nàng cũng không đến mức giữa ban ngày ban mặt mà...
Người ta phòng bị nàng từ ngoài cửa luôn rồi. Nàng xoa con thỏ, một lát nữa chắc là không bị đánh rồi đuổi ra đâu nhỉ?
Đinh Bạch vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn, sáng sớm hôm nào hắn ta cũng buồn ngủ không thôi, mơ mơ màng màng ở cửa viện, ngồi trên bậc cửa trộm ngủ gật.
Dù sao thì Biện Linh Ngọc cũng không quan tâm đến hắn ta.
Sáng sớm hôm nay, hắn ta vừa mới mở cửa đã thấy Biện Linh Ngọc từ bên ngoài trở về. Trên người công tử còn mang theo hơi ẩm ướt của sương sớm, mặt mày lạnh lẽo, không thèm nhìn hắn ta mà đi thẳng vào viện tử.
Đinh Bạch đã học được một viêc đó là không đi dò đoán suy nghĩ của hắn nữa mới không có nhiều phiền não, hắn ta lười biếng ngồi dưới nắng sớm, tiếp tục ngủ bù. Cái đầu nhỏ gật lên gật xuống, trong lúc mơ màng không ngồi vững nên hắn ta bị đập đầu xuống đất.
Hắn ta bị dọa lập tức mở tròn mắt, trong lòng thầm nói xúi quẩy, sợ lại giống như mấy ngày trước khắp đầu toàn là u bướu.
Thế nhưng không đợi đầu hắn ta đập xuống lần nữa thì một bàn tay mềm mại đặt dưới trán hắn ta.
Đinh Bạch sửng sốt, ngồi thẳng dậy, lúc này hắn ta thấy được cảnh tượng đẹp đẽ nhất trong mười một năm cuộc đời của mình.
Thiếu nữ ngồi xuống trước mặt hắn ta, má hồng mắt hạnh, váy quét trên mặt đất, dưới ánh nắng sớm nhè nhẹ, lông mi nàng còn đọng sương tựa như mỹ nhân rơi lệ thế nhưng đôi mắt nàng chẳng hề u sầu mà nhìn hắn ta cười, mang đến cảm giác vừa thân thiện lại vừa hài hước.
Lúc này thứ đang đỡ trán hắn ta là bàn tay mềm mại của thiếu nữ trước mắt.
Đinh Bạch ngẩn ra nhìn nàng, mặt đỏ đến tận mang tai.
“Tiểu sư đệ, có thể giúp ta truyền lời chút không, có khách đến bái phỏng.”
Đinh Bạch như cậu bé mới lớn chớm mối tình đầu, lập tức nhảy cẫng lên. Dù Thanh Tuyền sư tỷ đẹp nhưng Thanh Tuyền sư tỷ sẽ không đẹp đến như này.
Nàng cười với hắn ta kìa! Nàng còn gọi hắn ta là tiểu sư đệ nữa!
Hai mắt Đinh Bạch sáng rực nhìn nàng: “Sư tỷ, tỷ tìm công tử nhà đệ sao, đệ sẽ đi truyền lời cho tỷ.”
Hắn ta đè nén lại trái tim thình thịch đập, chạy nhanh như gió vào trong viện tử.
“Công tử, công tử...”
Biện Linh Ngọc ngồi bên cạnh lò đan lật đan thư, thấy hắn ta hớt hải chạy vào, dược liệu trong tay hóa thành đao lá: “Đi ra!”
Đinh Bạch đón lấy đao lá, cũng mặc kệ sự lạnh nhạt của hắn, Đinh Bạch cười ngây ngốc: “Bên ngoài có một sư tỷ muốn tìm công tử.”
“Không gặp.”
Có vài lúc mặc dù Đinh Bạch sợ hắn nhưng hắn ta biết Biện Linh Ngọc sẽ không thực sự làm hại mình, hắn ta không nhẫn tâm để tỷ tỷ xinh đẹp kia thất vọng, thế là hắn ta nài nỉ: “Là một sư tỷ có tướng mạo xinh đẹp, công tử, công tử, người đi gặp nàng đi...”
Biện Linh Ngọc vốn dĩ còn tưởng hắn ta đang nói đến Biện Thanh Tuyền, nghe hắn ta nói xong hắn mới hiểu ra Đinh Bạch đang nói ai.
“Không gặp.” Hắn chẳng thèm ngẩng đầu lên, vẫn chỉ nói hai từ lạnh nhạt như cũ.
Sư La Y có thể làm gì ngoại trừ trả lại đồ cho hắn đây. Phải biết là những thứ hắn tặng khiến nàng sợ giống như tránh như tránh rắn rết ấy chứ.
Đinh Bạch cúi đầu ỉu xìu, hắn ta lầm bầm: “Lòng dạ sắt đá!” Hắn ta cũng hết cách, chỉ đành truyền lại lời Biện Linh Ngọc cho Sư La Y nghe, quả nhiên hắn thấy đôi mắt sáng xinh đẹp kia trở nên buồn bã.
Đinh Bạch không thể chịu được khi dáng vẻ thất vọng của nàng nên vội nói: “Sư tỷ, đệ lén lút dẫn tỷ vào nhé.”
Sư La Y kinh ngạc: “Có thể làm vậy sao?”
“Đương nhiên là được.” Đinh Bạch nói: “Tỷ cứ đi theo đệ.”
Hắn ta dẫn Sư La Y đi xuyên qua kết giới, tiến vào trong viện tử, cuối cùng sợ Biện Linh Ngọc đánh mình nên hắn ta hắng giọng ho giống như trưởng bối: “Công tử ở phòng đan, hai người nói chuyện đi, đệ ở bên ngoài canh cho.”