Sư La Y đi vào từ viện tử, lúc ngang qua phòng ngủ, nàng thế mà lại hơi xấu hổ. May mà Biện Linh Ngọc không ở phòng ngủ, nếu không có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám bước vào.
Nàng tìm đến phòng đan, quả nhiên nhìn thấy Biện Linh Ngọc đang ngồi trước lò đan.
Ánh lửa lay động, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lẽo của thiếu niên, hắn cụp mắt, chậm rãi nhìn đan thư trong tay. Hình như nhận ra ra gì đó, bàn tay cầm đan thư của hắn hơi dùng sức nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không ngẩng đầu lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sư La Y thầm thở dài, bước đến trước mặt hắn, nàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nàng gọi hắn: “Biện Linh Ngọc.”
Hàng mi đen nhánh của hắn khẽ run, hắn nhìn nàng: “Có chuyện gì?”
“Ta đến trả lại con thỏ đất sét này cho ngươi, cái này quá quý giá, ta không thể nhận.”
“Không cần thì ném đi.” Hắn nhàn nhạt nói: “Nói xong rồi thì đi đi.”
Sư La Y tròn mắt, không ngờ tới hắn sẽ nói vậy. Con thỏ đất sét này có một chút linh tính khi nghe hắn nói vậy nó cảm thấy ấm ức rúc vào trong lòng nàng.
Tâm trạng hắn nóng nảy, đến cả linh vật cũng có thể cảm nhận được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sư La Y an ủi vuốt ve con thỏ trong lòng, cũng không hề trách cứ thái độ lạnh lùng của hắn. Từ mấy tháng trước, nàng đã đạp cửa viện của Biện Linh Ngọc, từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ có bộ dáng tính tình cáu bẳn như thế nhưng hắn chưa bao giờ làm nàng bị thương.
Thế là nàng nói: “Không phải ta không biết tâm ý của ngươi, nhưng trong lòng ta cũng tự có ý định riêng, con thỏ đất sét này có linh lực hùng hậu, ta biết nó không phải phàm vật. Nói đến chuyện giữa hai ta, từ trước đến nay luôn là ta mắc nợ ngươi, vốn dĩ ta định sau khi từ thôn Thanh Thủy trở về sẽ bồi tội với ngươi, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói, không cần dùng pháp khí đến trao đổi với ta, ta cũng sẽ không làm ngươi bị thương nữa.”
Vốn dĩ cho rằng sau khi giải thích xong, hẳn là hắn có thể yên tâm rồi, rõ ràng là bản thân nàng sẽ không vì chuyện từ hôn mà đi làm hại Biện Thanh Tuyền.
Nhưng trong mắt hắn vẫn là ý cười lạnh lẽo: “Nàng biết tâm ý của ta?”
Hắn chậm rãi thốt ra sáu chữ này, chậm đến mức Sư La Y cảm thấy quái dị.
Nàng chớp mắt rồi gật đầu.
“Vậy nàng nói thử xem tâm ý của ta là gì?”
Lúc hắn nói ra câu này, Sư La Y chú ý thấy, dược liệu dùng để luyện đan trong tay hắn đều bị bóp nát vụn.
Sắc mặt Sư La Y cứng lại, trong lòng không biết vì sao lại nổi lên nghi hoặc, lẽ nào nàng đoán sai rồi, Biện Linh Ngọc không phải muốn xin lỗi thay cho Biện Thanh Tuyền?
Nàng không chắc chắn: “Lẽ nào không phải ngươi cảm thấy ta và Trường Uyên sư huynh từ hôn là vì Biện Thanh Tuyền nên mới muốn thay nàng ta xin lỗi ta, để ta không gây khó dễ cho nàng ta nữa sao?” Dù sao thì ở Hành Vu tông người người đều hy vọng nàng đừng đi đối phó Biện Thanh Tuyền mà.
Biện Linh Ngọc mặt không cảm xúc nhìn nàng.
Sư La Y căng thẳng, bổ sung: “Nếu ta đã đồng ý từ hôn thì sẽ không quấn lấy nữa, cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà giận Biện Thanh Tuyền, ngươi yên tâm đi.” Còn về những chuyện xấu khác mà Biện Thanh Tuyền làm, cái nào nên báo nàng chắc chắn sẽ tìm cơ hội báo lại hết.
Vừa dứt lời, Sư La Y thấy đôi mắt lạnh lẽo kia dường như chuyển sang vẻ sửng sốt.
Hiếm khi nàng thấy biểu cảm ngạc nhiên này trên mặt Biện Linh Ngọc, mặt hắn không hề lạnh lùng nữa mà càng trở nên cổ quái hơn. Hắn trầm mặc rất lâu rồi mím môi: “Nàng nói, nàng đồng ý từ hôn?”
Nàng gật đầu.
Lò đan truyền đến âm thanh lách tách, giấu đi tiếng trái tim loạn nhịp của người nào đó.
Thấy nàng nhìn mình, Biện Linh Ngọc né tránh ánh mắt nàng.
Sư La Y không biết có phải mình có ảo giác hay không, nàng nhìn thấy Biện Linh Ngọc hơi mỉm cười.
Nụ cười rất nhạt, không giống với điệu cười lạnh hay cười trào phúng trước đây. Ngược lại nó rất trong trẻo, vô tư như hoa tuyết trời đông, sóng biển ngày hè.
Thấy thế Sư La Y không khỏi ngẩn người ra.
Lúc nàng phản ứng lại được thì có chút dở khóc dở cười, hai huynh muội nhà này là người gì thế! Tính khí hắn không tốt, đang định tức giận nhưng nghe người ta từ hôn, không chỉ không xin lỗi rồi an ủi mà lại còn cười, nàng bất giác vỗ má, oán giận: “Vừa rồi ngươi, cười sao?”
Biện Linh Ngọc phủ nhận: “Nàng nhìn nhầm rồi.”
Trong lòng Sư La Y hừ nhẹ một tiếng, cũng chẳng trách hắn cười trên nỗi đau của người khác. Nàng nói: “Thế nên ngươi lấy lại con thỏ đất sét này đi, ta đã nói thì sẽ giữ lời.”
Biện Linh Ngọc nhìn nàng rồi lại không để ý đến nàng nữa.
Sư La Y đã xác định bản thân nàng đoán đúng rồi, dù sao thì Biện Linh Ngọc không phủ nhận, sau khi nghe nàng nói sẽ không làm hại Biện Thanh Tuyền vì từ hôn, tâm trạng hắn còn tốt lên trông thấy như thế.
Nếu như Biện Linh Ngọc đã không muốn lấy lại...
Nàng lấy vò Nữ Nhi Hồng từ trong túi càn khôn ra rồi hỏi hắn: “Vậy ta với ngươi đổi đi.”
Tầm mắt Biện Linh Ngọc rơi trên vò Nữ Nhi Hồng, hơi chau mày lại.
Sư La Y sợ hắn xem thường nên giải thích: “Năm ta ra đời, phụ thân vì ta mà tự tay ủ vò Nữ Nhi Hồng này. Mẫu thân ta là người Nam Việt. Ở Nam Việt có một phong tục, nếu như trong nhà sinh hạ bé gái thì phải chuẩn bị một vò Nữ Nhi Hồng chôn dưới gốc cây, sau này đến lúc thành thân của nàng thì sẽ đào lên để uống. Dùng vò rượu đó để chúc phúc nữ nhi tìm được ý trung nhân, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.”
Nàng cười rồi nhẹ nhàng nói: “Hôm nay mặc dù ta đã không dùng đến nó nữa, thế nhưng năm đó phụ thân ta đã dùng linh lực để ủ loại rượu tốt nhất thiên hạ này, tu sĩ bình thường uống nó cũng có thể gia tăng một tầng công lực. Ta biết nó không so được với con thỏ đất sét kia của ngươi nhưng là thứ duy nhất mà bây giờ ta có thể dùng để trao đổi với ngươi. Hay là nếu như người muốn thứ khác thì sau này ta sẽ tìm cho ngươi nhé?”
Sư La Y nói nhiều như thế, ban đầu nàng tưởng rằng Biện Linh Ngọc sẽ mất kiên nhẫn, không nghĩ tới hắn vẫn luôn không ngắt lời nàng, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng lắng nghe.
Sư La Y nói xong, đợi hắn đề cập đến thứ khác nhưng hắn lại nói: “Không cần, nó thôi là được rồi.”
Sau đó Sư La Y đưa vò Nữ Nhi Hồng cho hắn.
Trong lòng nàng vẫn có hơi tiếc nuối, vốn dĩ nàng cho rằng có thể tìm thấy tiền bối giúp nàng cứu được phụ thân, không ngờ tới chỉ là trùng hợp, từ trước đến nay không hề có sự tồn tại của tiền bối ấy.
Sư La Y cũng không có cách nào hỏi về lai lịch của con thỏ đất sét, suy cho cùng nàng với Biện Linh Ngọc còn chưa quen biết đến mức thăm dò hắn hoặc là cơ duyên của Biện Thanh Tuyền. Đối với tu sĩ mà nói, thăm dò và cướp đoạt cơ duyên là sự mạo phạm lớn nhất.
Có điều may mà cũng tính toán xong một chuyện trong lòng, mặc dù không thể tìm được cách từ chuyện đó nhưng Sư La Y cũng không nhụt chí, kiếp này nàng có rất nhiều thời gian, hoàn toàn có thể thực hiện được những tiếc nuối mà kiếp trước không kịp làm.
Bao gồm cả đền tội.
Sư La Y nghĩ mặc dù làm ma tu sáu mươi năm đã phai mờ đi lòng xấu hổ của nàng nhưng chuyện này không xin lỗi thì thực sự không được. Nàng lấy Thần Viên đao của mình ra, dùng hai tay dâng lên, nói với Biện Linh Ngọc: “Mặc dù ở thôn Thanh Thủy chúng ta đã nói rõ rồi, ân oán giữa hai ta sau khi rời khỏi thôn Thanh Thủy sẽ giải quyết. Nếu như trong lòng ngươi còn có oán hận thì bây giờ có thể báo thù.”
Nàng thẳng thắn: “Ngươi muốn chém ta bao nhiêu đao thì cứ chém.”
Nhận sai thì phải có thái độ nhận sai, nàng nói xong thì quỳ xuống.
Biện Linh Ngọc tóm lấy nàng.
Hai người nhìn nhau, Biện Linh Ngọc nhìn hai mắt lấp lánh sáng rực của nàng: “Ta chỉ là một người phàm cho nên không cầm được đao của nàng.”
Nàng hiểu ra, “ồ” một tiếng rồi hào phóng: “Vậy ngươi cứ nói đi, ta sẽ tự mình chém, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nhẹ tay đâu.”
Trong mắt Biện Linh Ngọc lấp lánh ý cười nhàn nhạt, hắn lạnh lùng nói: “Nếu như nàng thực sự hổ thẹn thì mỗi ngày, đến hoàng hôn, sau khi tan học thì nàng qua đây luyện đan cho ta.”
Trên mặt thiếu nữ hơi khó xử, nàng là một đao tu mà, để đao tu đi luyện đan á, Biện Linh Ngọc nghiêm túc sao?
Luyện nổ lò đan của hắn hay là thiêu cháy viện tử thì phải làm sao đây?
Có điều hắn mới là chủ nợ, hắn chỉ muốn nàng luyện đan, cũng chẳng quá đáng chỗ nào. Nếu như hắn muốn xem dáng vẻ nàng bó chân bó tay, Sư La Y cũng không có lý do từ chối, thế là nàng gật đầu: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Trước khi rời đi, nàng nhớ ra gì đó nên quay đầu hỏi hắn: “Biện Linh Ngọc, đợi ta luyện xong đan, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao?”
Gió sớm thổi qua, bên trong truyền ra giọng nói dễ nghe lại thanh lãnh của thiếu niên: “Xem biểu hiện của nàng đã.”
Không có được đáp án chắc hắn, Sư La Y vẫn bật cười như cũ.
Như vậy là tốt rồi, có thể bù đắp, không phải không có cách nào trả lại.
Sau khi Sư La Y rời đi, Đinh Bạch phát hiện Biện Linh Ngọc ôm theo một vò rượu ra ngoài.
Hắn tìm một gốc cây rồi chôn vò rượu đó xuống.
Đinh Bạch hiếu kỳ lắm: “Công tử, đây là gì thế?”
“Nữ Nhi Hồng.”
Lần đầu tiên Đinh Bạch nghe thấy giọng nói hắn dịu dàng như thế nên cực kỳ kinh ngạc. Dáng vẻ Biện Linh Ngọc chôn rượu rất nghiêm túc giống như sợ vò rượu bị vỡ.
Đinh Bạch đương nhiên biết Nữ Nhi Hồng của trần gian, hắn ta chưa từng được sinh ra ở trần gian nên trong lòng vẫn luôn tò mò về những chuyện ở phàm trần. Huống chi là rượu đều sẽ khiến hắn ta ngập tràn khao khát.
Đinh Bạch liếm môi hỏi: “Công tử, ta có thể...”
“Ngươi cứ thử xem.”
Giọng điệu bình tĩnh, ý lạnh nhàn nhạt nhưng hoàn toàn không giống đang đùa cợt.
Đinh Bạch run lên, không dám ngấp nghé đến vò rượu đó nữa nhưng thứ mà Biện Linh Ngọc coi trọng thực sự khiến hắn vô cùng tò mò.
“Vậy khi nào công tử mới đào vò rượu đó lên dùng?” Đến lúc đó hắn ta có thể uống một chén không?
Đinh Bạch hỏi xong thì thấy động tác của Biện Linh Ngọc khựng lại.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Đinh Bạch cho rằng Biện Linh Ngọc sẽ không trả lời thì hắn mới mở miệng: “Có lẽ là kiếp này hoặc là kiếp sau cũng sẽ không.”
Cây lê trơ trụi còn chưa ra hoa, Đinh Bạch đột nhiên cảm thấy Biện Linh Ngọc luôn cao cao tại thượng, thanh cao, lạnh lùng lúc trả lời câu hỏi đó cũng giống như một người sống ở nhân gian, lại giống như một người lúc nào cũng có thể chết đi.