Đối với chuyện ngày hôm nay, Sư La Y đã chuẩn bị xong tâm lý từ trước.
Nhìn vẻ mặt thương cảm của Hồi Hương, nàng an ủi: “Không sao, ta và phụ thân đều đã biết hoàng thành rồi sẽ đổi chủ, Nam Việt bây giờ thuộc về Triệu Thuật, hắn ta thực sự có quyền xử trí cung điện. Lát nữa chúng ta mang bức họa của mẫu thân đi là được rồi, ở khách điếm tạm cũng được."
Hồi Hương chỉ sợ Sư La Y đau lòng, suy cho cũng đây cũng là nhà của Sư La Y khi nàng còn nhỏ, thấy Sư La Y thực sự không để ý, trong lòng nàng ấy ít nhiều gì cũng được an ủi, nàng ấy gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sư La Y sợ vị nương nương ở bên trong xé mất họa tượng của mẫu thân nên nàng định vào lấy đi ngay.
Nàng đẩy cửa, người bên trong không có phòng bị đều nhìn hết qua đây.
Đèn trong phòng rất sáng, cách một tấm bình phong, vị phi tử trẻ tuổi cao quý kia đang nằm trên giường mỹ nhân, bàn tay non mịn đang chơi đùa viên giao châu to như trứng bồ câu.
Giao châu cũng là đồ trong cung của Oản Tâm, lúc đầu Oản Tâm với hoàng đế cữu cữu phá bỏ luật pháp nuôi dưỡng giao nhân, thủ lĩnh Giao Nhân tộc tự tay dâng cho Oản Tâm viên giao châu đó để tỏ ý cảm tạ, Oản Tâm khóa nó trong hòm, từ trước đến nay đều không lấy ra.
Mà viên giao châu giờ lại nằm trong tay vị phi tử kia, vị nương nương này cũng lật hết cung điện lên rồi.
Nghe thấy có người bước vào, phi tử nổi giận: “Các ngươi là người ở cung nào, không có sự cho phép của bản cung, dám to gan bước vào, còn có quy củ không hả?”
Sư La Y không đáp, nàng đứng bên ngoài tấm bình phong, một thái giám lớn tuổi dịu mắt rồi “ai ya” ột tiếng, sau đó bò đến trước mặt Sư La Y: “Là Bất Dạ tiên tử quay lại rồi! Nô tài có lễ với tiên tử, quý phi nương nương mới nhập cung, không hiểu quy củ trong cung nên mới mạo phạm đến nơi ở cũ của Oản Tâm công chúa, nô tài rập đầu với tiên tử, tiên tử đừng trách.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sư La Y cụp mắt, nàng đã nhớ ra thái giám này là ai, hình như ông ta là Lý Niên, người trong cung đều gọi ông ta là Niên công công. Mười ba năm trước Lý Niên phụ trách quét dọn trong cung điện, dáng vẻ của ông ta so với bây giờ cũng không thay đổi nhiều, chỉ là già đi cũng không ít.
“Niên công công? Ngươi đứng dậy rồi nói đi, không cần làm vậy, ta không trách ai cả, ta đến đây lấy một vài đồ vật xong thì sẽ rời đi. Bức họa của mẫu thân còn không?”
Niên công công cười tươi như hoa: “Cũng đã mười ba năm rồi, tiên tử vậy mà còn nhớ đến nô tài, đây là phúc phận lớn bằng trời của nô tài. Bức họa có lẽ ở bên trong, nô tài lập tức đi tìm cho tiên tử.”
Quý phi nằm trên nhuyễn tháp nghi hoặc không thôi, cách một tấm bình phong, mơ hồ mờ nhạt, nàng ta nhìn Niên công công nịnh nọt rồi lại nhìn bóng dáng Sư La Y.
Quý phi không nhìn rõ dung mạo của ba người Sư La Y, nghe đối thoại của bọn họ, quý phi mới ý thức được người đến là ai. Vậy mà lại là nữ nhi của Oản Tâm, vị tiểu công chúa của Bất Dạ sơn!
Theo lý mà nói, phàm nhân kiểu gì cũng có lòng tôn kính với tu sĩ, nếu là ba tháng trước, vị quý phi này cũng vậy.
Nhưng ba tháng này, Triệu Thuật chiều nàng ta đến hỏng rồi, nghe nói tân quân chuyên chế, lúc đầu nàng ta còn nơm nớp lo sợ, thận trọng như bước trên băng mỏng. Không ngờ tới ba tháng trở lại đây, ngày nào nàng ta cũng được sủng ái, Triệu Thuật không những không nặng lời với nàng ta mà nàng ta muốn gì đều được nấy.
Mấy ngày trước nàng ta cho người đánh chết một nô tài trong cung dám quyến rũ Triệu Thuật, trùng hợp bị Triệu Thuật nhìn thấy, trong lòng quý phi thấp thỏm không thôi, run rẩy giải thích, không ngờ tới Triệu Thuật chẳng thèm nhíu mày, chỉ nhìn chằm chằm mặt nàng ta: “Đừng sợ, ái phi vui là được rồi.”
Trong lịch sử hoàng triều, không có nữ tử nào mới nhập cung có ba tháng mà có thể từ một quý nhân nhỏ bé một đường thăng tiến lên đến quý phi.
Nữ tử hậu cung không thể không nghiến răng ngưỡng mộ, lại thêm trước đó Triệu Thuật cũng không hề ham mê sắc dục, hắn ta bận rộn triều chính, có lúc một tháng mới tới hậu cung hai lần. Nhưng sau khi quý phi đến, gần như này nào nàng ta cũng được ân sủng.
Trong lòng quý phi đắc ý vì tình yêu Triệu Thuật dành cho bản thân.
Chỉ có nàng ta biết, từ xưa đến nay, đế vương không thể nào bên dưới nữ tử, mà Triệu Thuật đến cả khi thân mật cũng đã thử cho nàng ta đeo màn che mặt rồi ở trên người hắn ta...
Ánh mắt hắn ta chăm chú, còn mang theo si mê, bây giờ quý phi nhớ lại là thấy mặt nóng lên, những thứ này đã khiến nàng ta trở nên độc đoán và kiêu ngạo.
Do đó, quý phi biết người đến là Sư La Y, lúc đầu nàng ta còn kinh ngạc, sau đó thì trở nên bình tĩnh lại.
Tu sĩ không thể can dự vào chuyện của nhân gian, dù cho Sư La Y có nổi giận cũng chẳng thể làm gì nàng ta, huống chi Oản Tâm cũng đã chết mười mấy năm nay rồi, bây giờ cả Nam Việt này đều là thiên hạ của bệ hạ nhà nàng ta, bản thân nàng ta vào đây xem thì có gì là không thể?
Sau khi quý phi nghĩ thông, nàng ta căm tức nhìn tên thái giám chết tiệt Lý Niên kia.
Lý Niên là thái giám canh giữ cung điện này, không biết tại sao Triệu Thuật còn khá coi trọng ông ta. Lúc nãy khi nàng ta bước vào, Lý Niên này còn đanh mặt nói với nàng ta là nương nương cái này không thể chạm vào, cái kia không thể chạm vào.
Bây giờ đối với Sư La Y lại giống như một con chó vẫy đuôi vậy.
Quý phi duỗi tay, để nô tài trong cung đỡ nàng ta xuống dưới giường mỹ nhân, lúc này nàng ta hoàn hồn lại, nàng ta lại hiếu kỳ, năm đó đệ nhất mỹ nhân Oản Tâm danh chấn thiên hạ, nữ nhi bà ta sinh ra có mấy phần tư sắc đây, rốt cuộc thì có kém hơn nàng ta không?
Năm nay quý phi mới mười sáu, bởi vì dung mạo khuynh thành nên từ nhỏ trong nhà đã được sủng ái, tôn quý như ngọc. Bây giờ lại có Triệu Thuật thương nàng ta như thế, đương nhiên nàng ta sẽ tự cao.
Nàng ta đi qua bình phong, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Sư La Y, định chào hỏi một tiếng cho ra dáng nữ chủ nhân Nam Việt có lễ khi gặp Bất Dạ tiên tử rồi tiện thể tỏ ý bồi tội.
Quý phi tiến lại gần, Sư La Y cũng trùng hợp ngẩng đầu lên.
Quý phi sửng sốt, thiếu nữ mặc váy vàng tươi đứng dưới ánh đèn, mắt sáng môi đỏ, đẹp đến không gì sánh được.
Dù cho quý phi có suy đoán thế nào cũng không ngờ tới đây là gương mặt bản thân không thể so bì. Sắc mặt nàng ta khó coi, cuối cùng cũng biết tại sao năm đó đến cả tu sĩ cũng muốn cầu mong được cưới Oản Tâm.
Một ánh mắt khác rơi trên khuôn mặt của quý phi mang theo ý lạnh, quý phi nhìn qua, phát hiện một nam tử thanh lãnh anh tuấn mặc y phục trắng bạc. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt nàng ta, ánh mắt lạnh đến mức khiến quý phi sợ hãi, nàng lùi lại phía sau trong vô thức, nô tài vội vàng đỡ lấy nàng ta.
Từ miệng Lý Niên, Sư La Y biết nữ tử này tiến cung chưa lâu đã được phong làm quý phi, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nhưng quý phi trước mặt, Sư La Y luôn cảm thấy có chút quen mắt.
Sư La Y hơi nhíu mày, cũng không biết có phải bản thân có ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy mặt mày của quý phi này giống nàng đến ba, bốn phần.
Nhưng Sư La Y cũng không phải người tự luyến, cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều rất xui xẻo, gần như không có ai yêu nàng, nàng cũng sẽ không nghĩ nhiều, chỉ nói với quý phi kia: “Ta đến lấy đồ của mẫu thân ta.”
Quý phi mím môi, dưới ánh mắt của Biện Linh Ngọc, lúc này nàng ta không dám nói chuyện, chỉ có thể đứng yên một bên nhìn Sư La Y vào phòng lấy lại bức họa.
Sư La Y mở chiếc tráp gỗ dài, sau đó thở phào một hơi, may mà bức họa phụ thân vẽ cho mẫu thân còn đó. Thêm vài cấm chế trên chiếc hòm, phàm nhân không thể dễ dàng mở ra được, đây đều là những thứ lúc còn sống mẫu thân yêu thích nhất, từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi, Oản Tâm đều tuân theo tập tục của nhân tộc, duy chỉ có bức họa này, bà ấy nguyện ý để đạo quân thêm cấm chế lên trên.
Trong bức họa là cảnh tượng lần đầu tiên Oản Tâm nhìn thấy Sư Hoàn, bà ấy vẫn luôn đặt ở nơi bản thân ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, cũng vì vậy mà nhiều năm như thế đạo quân không hề di động nó, ông ấy vẫn luôn muốn lưu giữ lại vết tích của Oản Tâm khi còn sống.
Sư La Y ôm tráp gỗ, rồi gật đầu với quý phi: “Phiền giúp ta truyền lời với bệ hạ Nam Việt, ta mang bức họa này đi từ trong cung điện, cung điện và những thứ khác, bệ hạ có thể tùy ý xử lý.”
Quý phi nhìn nàng, sắc mặt không tốt cứ thế gật đầu lia lịa.
Sắc trời đã rất tối, Sư La Y muốn để Biện Linh Ngọc nghỉ ngơi cho tốt, không dễ dàng gì nàng mới nuôi hắn có chút dáng vẻ khỏe mạnh này, nàng lấy tráp gỗ rồi vượt qua tiên xa, Sư La Y định tìm một khách điếm gần cung điện, ngày mai sẽ đến hoàng lăng để cúng tế mẫu thân.
...
Lúc Triệu Thuật đuổi đến, Sư La Y đã đi xa rồi.
Bốn phía trong cung đều là người của hắn ta, trên đường từ Minh Đức điện tới đây, hắn ta đã nghe tâm phúc nói về chuyện xảy ra ở chỗ ở cũ của Oản Tâm.
Vừa rồi quý phi bị ánh mắt lạnh lùng của Biện Linh Ngọc dọa sợ, lại bởi vì nhìn thấy Sư La Y mà chịu đả kích, lúc này thấy Triệu Thuật vội vàng đến đây, y bào đều bị gió đêm thổi loạn, nàng ta còn cho rằng Triệu Thuật lo lắng nàng ta khó chịu.
Quý phi ấm ức, nàng ta nhào vào lòng Triệu Thuật nhưng nàng ta còn có chút não, không dám cáo trạng tu sĩ: “Bệ hạ, chẳng qua thần thiếp chỉ muốn vào trong cung điện xem xem thôi, đám nô tài này cứ cản thiếp lại, lại còn bất kính với thần thiếp, bệ hạ phải giúp thần thiếp giáo huấn bọn họ đó.”
Nàng ta không nhìn thấy sắc mặt Triệu Thuật âm trầm, còn có cả ý lạnh trong mắt nữa.
Nàng ta không nhìn thấy nhưng Niên công công lại thấy rồi, Niên công công phủ phục đầu trên mặt đất, trong lòng có một chút đồng tình và chế nhạo vị quý phi này.
Triệu Thuật không trả lời nàng ta, chỉ lạnh lùng: “Ra ngoài cả đi.”
Đám cung nhân nơm nớp lo sợ, thấy bệ hạ không bởi vì quý phi cáo trạng mà xử tội bọn họ nên đều thở phào một hơi rồi vội vã ra ngoài.
Quý phi chau mày, không thể hiểu tại sao lần này bệ hạ lại không thuận theo ý mình, nàng ta lùi ra khỏi lòng Triệu Thuật, kết quả lại thấy được đôi mắt âm trầm.
“Bệ hạ, hự...”
Cần cổ mảnh dẻ của nàng ta bị nam tử giơ tay túm lấy, ấn lên trên giường mỹ nhân, sắc mặt Triệu Thuật tàn độc, làm gì còn dáng vẻ chuyện gì cũng thuận theo nàng ta như mọi ngày, hắn ta âm độc nói: “Ngươi nhìn thấy Sư La Y rồi?”
Quý phi run lên nhưng không dám không trả lời vấn đề này, nàng ta vội vàng gật đầu.
“Đẹp không?” Tiếng cười của hắn ta trầm xuống.
Quý phi đã sắp hồn phi phách tán.
“Nói đi!”
“Đẹp, đẹp...”
Mắt Triệu Thuật gần như sung huyết: “Vậy ngươi có biết vì để gặp lại nàng lần nữa, cô đã phải đợi mười ba năm không!”
Hắn ta ghé sát vào tai nàng ta, cười nhẹ: “Ngươi cho rằng ngươi dựa vào cái gì mà được sủng ái? Đã nhìn thấy nàng rồi, ngươi còn chưa hiểu rõ sao?”
Sắc mặt quý phi trắng bệch, đến lúc này làm gì còn chỗ nào không hiểu nữa, nàng nhớ đến những lần ân ái với Triệu Thuật, trong lòng không rét mà run, nàng ta cầu xin: “Bệ hạ tha mạng, tha mạng...”
Một bàn tay khác của Triệu Thuật vuốt qua mặt quý phi, nàng ta nước mắt giàn giụa, không có chút vào giống với bóng dáng trước kia. Triệu Thuật ghét bỏ thả tay ra, lạnh lùng: “Xử lý đi!”
Từ trên xà nhà, ảnh vệ lặng lẽ không một hơi thở bịt chặt miệng quý phi rồi kéo nàng ta ra ngoài.
...
Nửa đêm ngoại thành đổ mưa lớn, cách đó không xa là Loạn Táng cương.
Mùa xuân sẽ có đàn sói không chỗ lưu trú, có rất nhiều cung nhân phạm lỗi sau khi chết sẽ bị kéo đến nơi đó.
Các ảnh vệ cũng không rõ sao đột nhiên bệ hạ lại muốn xử lý quý phi mình sủng ái nhất, bọn hắn cũng không dám làm nhục hay trực tiếp giết chết nàng ta, sợ nửa đường bệ hạ lại hối hận, bọn hắn đào một cái hố, ném quý phi vào trong đó,chuẩn bị chôn sống.
Nửa chừng bệ hạ mà hối hận thì cũng cứu kịp.
...
Đáng tiếc là bọn hắn xử lý xong xuôi, bệ hạ cũng vẫn lạnh lùng, không có xóa lệnh. Các ảnh vệ biến mất trong rừng cây.
Lúc trời sắp sáng, một trận mưa xối xuống rửa trôi bùn đất làm lộ ra gương mặt vừa mới tắc thở của quý phi.
Một đôi ủng đen dẫm vào trong rừng của Loạn Táng cương.
Bàn tay thiếu nữ nắm một ống sáo dài bằng lưu ly, từ trong đống thịt nát xương vụn, mắt nhìn thẳng tắp bước qua.
Đột nhiên thấy gì đó, Biện Thanh Tuyền dừng chân lại. Nàng ta ngồi xổm xuống, không duỗi tay ra mà dùng sáo ngọc lạnh lùng gẩy gương mặt dơ bẩn của quý phi lên.
Nàng ta vốn đã thông minh, cũng thấy được không ít chuyện dơ bẩn của thế gian, nàng ta nhìn chăm chú gương mặt quý phi vừa mới chết kia, cười nhạo: “Đồ giả? Không giống nàng, khó coi hơn nhiều.”
Ánh mắt nàng ta rơi xuống gương mặt có vài phần giống với tiểu khổng tước, nhớ đến kẻ kia nhìn gương mặt này không biết muốn thứ gì, làm thứ gì rồi, nàng ta thu sáo ngọc lại, mặt mày lạnh tanh: “Buồn nôn.”
Biện Thanh Tuyền dẫm qua xương cốt trên mặt đất, gió xuân thổi những ngọn cây lay động, những âm thanh xào xạc khe khẽ vang lên.
Sau khi nàng ta đi, một đám mối giống như bị gọi lên, khuôn mặt của quý phi kia bị chúng phá hủy.
Làn gió thổi qua không còn dấu vết.
Biện Thanh Tuyền quay lại rừng cây mà đệ tử trong môn đóng quân, Vệ Trường Uyên đang ngồi trong rừng cây.
Ngực y có vết máu, sắc môi cũng trắng nhợt.
Đoàn người Hành Vu tông bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ lần này, vì một đám phàm nhân mất tích mà đến đây.
Bắt đầu từ năm ngoái, mỗi một quốc gia, cứ cách vài ngày lại có mấy trăm thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi mất tích.
Nhiều người mất tích như thế mà lại không có ai phát hiện ra khác thường, suy cho cùng, mỗi năm đều có rất nhiều người đi lạc, nhưng năm nay lúc đón năm mới, có một tiểu đạo sĩ bị moi tim, sư tôn thắp hồn đăng cho hắn ta may mà cũng là người trong tiên môn, lúc này thế nhân mới biết do tà túy làm, chuyện này không có ai cho rằng là trùng hợp vì vị tu sĩ kia nói rất rõ ràng có một bóng dáng ăn tim của đồ đệ ông ta.
Biện Thanh Tuyền tiếp nhận nhiệm vụ không chỉ vì trừ yêu, nàng ta với Biện Linh Ngọc giáng trần để tru sát yêu quái, biết năm đó Biện Linh Ngọc giết mấy trăm yêu ma nhưng lại để Bất Hóa Thiềm và một con Chu Yếm chạy thoát.
Biện Thanh Tuyền đã sắp không còn thời gian nữa, nàng ta ở dưới nhân gian quá lâu, lại đánh một trận với Biện Linh Ngọc, bây giờ ngoại trừ mị thuật ra, đến cả kêu gọi sáo thần nàng ta cũng miễn cưỡng lắm mới làm được.
Thiên đạo không cho phép Thần tộc rời Thần vực quá lâu, làm loạn nhân gian.
Biện Linh Ngọc không muốn lấy lại Thần châu, Biện Thanh Tuyền cũng không có cách nào giết được Sư La Y, Thần châu sẽ biến mất theo chủ nhân của nó, ai cũng không biết được nếu Sư La Y chết thì sẽ có chuyện gì xảy ra.
Biện Thanh Tuyền chỉ có thể dụ Sư La Y đọa ma, suy cho cùng Thần châu sẽ không dung thân thể tà vật. Nếu Sư La Y nhập ma, bắt đầu giết người, Thần châu sẽ vỡ nát rồi thoát ra khỏi cơ thể Sư La Y, đương nhiên là có thể lấy lại được.
Bây giờ Bất Dạ sơn bị linh lực của đại năng đương thế bao phủ, Biện Linh Ngọc cũng bảo vệ bên cạnh Sư La Y, vì vậy Biện Thanh Tuyền không dễ dàng xuống tay, nàng ta không có cách nào khác ngoài đánh cược.
Nàng ta cược đến gần Nam Việt, long khí nặng thêm là bởi vì Chu Yếm bắt đầu hiện thế.
Chu Yếm chủ chiến loạn, thời đại của giết chóc.
Biện Linh Ngọc làm vị thần duy nhất của thế gian, vì chúng sinh, dù hắn chỉ còn lại một hơi thở, lấy sự cố chấp của hắn, chắc chắn hắn sẽ đến đây.
Mà Nam Việt quốc là cố hương của Sư La Y, sao nàng có thể không quay về.
Nghĩ đến bây giờ bọn họ đã trở thành đạo lữ, không biết đã làm tới bước nào rồi, mặt mày nàng ta trầm xuống.
Ban đầu Biện Thanh Tuyền còn không xác định kẻ làm loạn có phải Chu Yếm hay không, cho đến tận hôm trước, Vệ Trường Uyên giao thủ với bóng dáng kia, mới mấy chiêu mà đã bị thương thành như vậy.
Lúc đó tình hình cấp bách, nàng ta vì trốn tránh bóng dáng kia mà không thể để ý đến Vệ Trường Uyên, mà y vì bảo vệ đám sự đệ phía sau mà bị cái bóng kia xuyên qua thân thể, trọng thương.
Nàng ta nhìn thiếu niên thanh y ngồi dưới gốc cây, từ ngày Vệ Trường Uyên biết chân tướng, y không nói chuyện với nàng ta nữa.
Các đệ tử nhao nhao: “Tiểu sư muội quay lại rồi, có thấy bóng dáng của tà vật kia không?”
Biện Thanh Tuyền lắc đầu, nàng ta đến gần Vệ Trường Uyên, lấy đan dược trị thương từ trong lòng ra: “Vệ sư huynh, ăn một chút đi.”
Nàng ta đã không gọi y là Trường Uyên sư huynh nữa.
Thiếu niên mở hai mắt, hai người nhìn nhau, trong mắt y là sự kháng cự, y khàn giọng: “Tránh ra.”
Nàng cười chế nhạo, Vệ Trường Uyên cố gắng muốn thoải mái hơn nhưng có tác dụng gì đâu, chắc hẳn y rất oán hận nhỉ? Bởi vì giờ đây y biết bản thân y chưa từng yêu nàng ta, hơn nữa Sư La Y mà y vẫn luôn bảo vệ kia nay đã thành đạo lữ của người ta rồi.