Bất dạ truỵ ngọc

Sư La Y đã biết được mọi việc đã xảy ra mấy ngày nay từ miệng của Phù Khưu.
 
Cũng giống như trong trí nhớ kiếp trước của Sư La Y, đại yêu Nam Việt biến mất im hơi lặng tiếng. Những tu sĩ theo dõi nó vốn quyết tâm phải đánh một trận tử chiến với nó nhưng nó lại giống như chưa từng xuất hiện.
 
Phù Khưu nói: "Triệu Thuật bị phế truất, chuyện hắn nuôi dưỡng thi yêu dưới lòng đất bị vạch trần, bị ép buộc phải tự lập chiếu xưng tội, sau khi chết không được vào hoàng lăng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sư La Y gật đầu, Hoàng đế cũng không phải là muốn làm gì thì làm, đối mặt với sự an nguy của lục giới thì vua của một nước cũng chỉ là con người. Triệu Thuật là đúng người đúng tội.
 
"Thi yêu xử lý như thế nào?"
 
"Nhắc tới cũng kỳ lạ." Phù Khưu cười khổ: "Lúc các tu sĩ chạy tới, phần lớn thi yêu bị thiên hỏa đốt thành tro bụi, chỉ còn lại lác đác vài con nên các tu sĩ dễ dàng khống chế chúng. Ta từng nghe nói rằng mỗi khi lục giới có kiếp nạn thì thần linh sẽ đích thân che chở chúng sinh. Trước kia ta chỉ cho rằng đó là lời đồn đại nhưng bây giờ thì ta thực sự hơi tin tưởng."
 
Sư La Y cũng hoảng hốt vì lần này tiêu diệt Chu Yếm giống như có thần trợ giúp.
 
Sư La Y vội vàng hỏi Phù Khưu: "Hồi Hương và Biện Linh Ngọc đâu?" Nàng cố gắng trở lại Bất Dạ Sơn thế nhưng nghênh đón nàng chỉ có Phù Khưu.
 
Phù Khưu dừng một chút, nhất thời ông ấy không nói chuyện, thấy vẻ mặt sốt sắng của Sư La Y, lúc này ông ấy mới vội vàng nói: "Tiểu thư đừng nóng vội, nguyên thân của Hồi Hương cô nương bị hủy hoại, Hàm Thục trưởng lão đã xem qua cho nàng ấy rồi, nàng ấy cần một thời gian rất dài để chăm sóc, tu vi bị tổn hại thì cũng không thể quay lại, cũng may là người không có việc gì, nhìn chung là có thể hồi phục. Về phần Biện Linh Ngọc..."
 
Đối mặt với ánh mắt của Sư La Y, Phù Khưu thở dài, cảm thấy đau lòng vì nàng gặp người không tốt: "Một tháng trước, hắn trở về Bất Dạ Sơn, ta làm theo lời tiểu thư, nói với hắn tiểu thư có thể đã xảy ra chuyện, hỏi hắn có muốn xuống núi trải qua cuộc sống phàm nhân, hay là ở lại Bất Dạ Sơn. Hắn… Lựa chọn xuống núi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy vẻ mặt sững sờ của Sư La Y sau khi nghe xong thì ánh mắt trở nên ảm đạm một chút, Phù Khưu đau lòng nói: “Tiểu thư không sao chứ?”
 
Một lúc sau, Sư La Y mới khẽ nói: “Không sao, Chàng... Chàng ấy có thể nghĩ thoáng được như vậy, cũng rất là tốt. Lát nữa ta đi thăm Hồi Hương.”
 
Hồi Hương đúng là đang ngủ mê man thì lúc Sư La Y đi qua nàng ấy vừa mới tỉnh. Mấy ngày nay Hồi Hương liên tục gặp ác mộng, trong mộng là hình ảnh tiểu thư vì cứu mình mà lôi Khương Kỳ nhảy vào dược đỉnh. Hôm nay thấy Sư La Y bình an trở về, nàng ấy rơi lệ không ngừng.
 
Sư La Y bưng chén thuốc lên tự mình đút thuốc cho nàng ấy: "Thôi nào, không phải ta vẫn khỏe mạnh đây sao, ngươi đừng khóc nữa."
 
"Đều do Hồi Hương vô dụng, Hồi Hương mạng hèn. Nếu có lần sau, tiểu thư cứ mặc kệ Hồi Hương, bảo vệ bản thân quan trọng hơn."
 
Sư La Y lau nước mắt cho nàng ấy, nói: "Ở đây không có mạng ai là hèn cả, trong lòng ta ngươi như người nhà mà người nhà thì ai cũng đều quý giá như nhau. Sau khi mẫu thân ta qua đời, chúng ta cùng nhau lớn lên, ở trong lòng ta, luôn xem ngươi là tỷ tỷ. Nếu có xảy ra chuyện gì, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ liều mạng cứu ta, ngược lại nếu là ta thì ngươi sẽ hiểu rõ ta sẽ lựa chọn như thế nào. Nói như vậy nhưng là do ta làm liên lụy ngươi, Triệu Thuật là nhắm vào ta, nếu ta mạnh mẽ như phụ thân, thì ngươi cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy. Bây giờ chúng ta đều còn sống, bình an về nhà, đây là chuyện tốt, đúng không?"
 
Hồi Hương lau khô nước mắt, ra sức gật đầu. Lại an ủi Sư La Y: "Đạo Quân một ngàn ba trăm tuổi phong thần, tiểu thư bây giờ mới một trăm tuổi, người còn nhỏ, sau này so với Đạo Quân nhất định còn lợi hại hơn."
 
Hai tỷ muội nắm tay, nhìn nhau cười.
 
Sư La Y thấy Hồi Hương nở nụ cười thì lúc này mới yên tâm, kiếp nạn của Hồi Hương cũng coi như đã qua rồi, tất cả đều đáng giá.
 
Hồi Hương nghĩ tới chuyện Biện Linh Ngọc rời đi, nàng ấy rất lo lắng cho phản ứng của Sư La Y: "Công tử, hắn…"
 
Khi biết Biện Linh Ngọc lựa chọn rời đi, trong lòng Hồi Hương vẫn luôn cảm thấy hoang mang.

 
Ngày đó, khi mình bị ném vào Sinh Tử trận, còn Sư La Y bị quốc sư mang đi thì Biện Linh Ngọc là người đầu tiên tìm được nàng ấy. 
 
Biện Linh Ngọc toàn thân đầy máu, mình đầy thương tích, luôn hỏi: "Sư La Y ở đâu?"
 
Hồi Hương gắng gượng một hơi trả lời trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng nàng ấy nhìn thấy là bóng lưng thiếu niên cầm một thanh cốt kiếm màu trắng bạc, rời đi.
 
Hồi Hương luôn cảm thấy, hắn là đi tìm Sư La Y. Khi nàng ấy biết hắn không quay về Bất Dạ Sơn nữa, Hồi Hương cảm thấy không thể tin được.
 
Hôm nay nhắc tới Biện Linh Ngọc thì nàng nhận ra trong mắt Sư La Y có vẻ giật mình, Hồi Hương chỉ cảm giác có thứ gì đó đang từ từ nảy mầm nằm ngoài tầm kiểm soát.
 
Tiểu thư... Hình như đã hiểu chút ít, nhưng chuyện tình cảm này, dừng lại ở chỗ này là tốt nhất. Chẳng phải ban đầu nàng ấy luôn sợ tiểu thư động tâm, sau đó theo gót Đạo Quân mất hết tu vi cũng muốn ở lại làm một phàm nhân, cả đời này không thể phi thăng hay sao?
 
Sư La Y đã từng bị Vệ Trường Uyên tổn thương một lần, hiện giờ Biện Linh Ngọc chủ động rời đi, đối với hai người bọn họ mà nói, đều là kết quả tốt nhất.
 
Buổi tối, Sư La Y đã đi ngủ từ lâu.
 
Trên người nàng còn có nội thương, Phù Khưu bảo nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, trước tiên đừng bận tâm chuyện Bất Dạ Sơn.
 
Sư La Y nằm ở trên giường, bên cạnh thiếu đi một người, nàng mới phát hiện cái giường này thật sự rất rộng.
 
Nàng nhắm mắt một lúc lâu, bên ngoài gió đang thổi vù vù. Rõ ràng tất cả đều đã kết thúc, Sư La Y lại ngủ không được.
 
Thỏ đất nung cảm giác được tâm trạng rối loạn của Sư La Y, từ trên bàn lật mình rơi xuống rồi nhảy lên người Sư La Y, tản ra linh lực yếu ớt bao phủ lấy nàng.
 
Sư La Y mở mắt, ôm nó vào trong ngực, chợt nhớ tới ngày sinh nhật mà mình bị từ hôn thì khi đó bàn tay kia đã lau nước mắt cho mình.
 
Lạnh như băng nhưng không ngờ lại rất dịu dàng.
 
Hai đời, nàng rõ ràng đối tốt với rất nhiều người như Trường Uyên sư huynh, như Triệu Thuật. Nhưng tới tận bây giờ, bọn họ người thì vứt bỏ nàng, người thì hại nàng.
 
Chỉ có một người, sau khi bị nàng làm nhục bằng mọi cách, còn có thể trong lúc nàng đau khổ nhất lau nước mắt cho nàng, lấy thân thể phàm nhân cùng nàng đối kháng tông chủ.
 
"Tại sao chỉ một tháng mà chàng ấy lại không đợi được mà chọn rời đi?"
 
Nàng vô thức nỉ non nhưng con thỏ đất nung trong lòng lại không thể trả lời nàng.
 
Trong đêm yên tĩnh, Sư La Y cúi đầu thở dài. Sau chuyện bảo vệ Trường Uyên, Sư La Y ngay lập tức hiểu được thế gian này chỉ có chuyện tình cảm, là không thể cưỡng cầu. Nếu yêu người một người, dù có phải xông vào núi đao biển lửa thì hắn cũng sẽ đi đến bên cạnh ngươi, nếu không yêu ngươi, cho dù ngươi có gào thét đến khàn giọng, hắn cũng khịt mũi coi thường.
 
Nàng nhớ lại lúc khăn trùm đầu của mình bị nhấc lên, ánh mắt sáng ngời của thiếu niên, khi đó hắn còn chưa uống Nữ Nhi Hồng thế nhưng lại mang theo mùi thơm mát lạnh của hoa sen. Lúc mà hắn cúi người xuống mang theo mùi hương cùng hơi ấm cùng với tiếng kịch hát ê a ê a.
 
Sư La Y lại nhớ đến lần thứ hai mình nhập ma, giết người dọa A Tú sợ hãi, khi đó Biện Linh Ngọc vẫn ở lại bên cạnh nàng từ đầu đến cuối. Lúc nàng vừa tỉnh táo thì nhìn thấy Biện Linh Ngọc vẫn luôn nhìn mình.
 

Khoảnh khắc đó, dù cho nàng là một thanh hung khí thì hắn cũng không sợ bị chém mất đầu.
 
Cũng là tại khoảnh khắc đó, Sư La Y kích động nảy sinh ý định cùng hắn kết làm đạo lữ.
 
Sư La Y trằn trọc rất lâu, làm thế nào cũng không ngủ được. Khi mặt trăng ẩn trong mây, nàng nghĩ thầm, nhất định do mình lo lắng cho hắn.
 
Dù sao cơ thể của Biện Linh Ngọc vẫn luôn không tốt, ngộ nhỡ tòa nhà kia của hắn có chỗ nào không ổn, người mà nàng để lại đó khinh thường hắn có cơ thể hắn không khỏe, đối xử tệ với hắn thì phải làm sao bây giờ?
 
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Sư La Y quyết định: Ngày mai ta đi thăm hắn là được rồi!
 
Quả nhiên, sau khi đưa ra quyết định này, nàng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
 
Ngày hôm sau Sư La Y ngay lập tức lên đường đi trấn nhỏ, trước khi đi nàng đã đi thăm Hồi Hương một lần.
 
Hồi Hương sững sờ hồi lâu, vẻ mặt phức tạp: "Tiểu thư thật sự muốn đi sao?"
 
Sư La Y gật đầu: "Ta muốn đi xem hắn có khỏe hay không, ở nơi đó có thích nghi được hay không. Dù sao đây cũng là lựa chọn của hắn, ta sẽ chỉ nhìn từ xa, nếu hắn sống tốt thì ta sẽ yên tâm.”
 
Hồi Hương: "..." Nàng còn chưa hỏi mà tiểu thư đã giải thích nhiều như vậy.
 
Hồi Hương nhìn lên tường, nơi đó đặt bức họa Sư La Y quên không lấy đi, là chân dung của công chúa Oản Hàm.
 
Hồi Hương mím môi, chẳng lẽ... Oản Hàm chủ tử không đáng giá hay sao? Đạo Quân cho dù không thể phi thăng thế nhưng ông ấy có từng hối hận không? Hồi Hương biết rõ là chưa từng, Đạo Quân bởi vì đã thử qua mà trong lòng không hối tiếc cho nên mới có thể bình thản nuôi dưỡng tiểu thư.
 
Cho dù cuộc đời Biện Linh Ngọc ngắn ngủi nhưng nếu để mặc bọn họ bỏ qua nhau thì chẳng lẽ là điều đúng đắn hay sao?
 
Nàng không nên quyết định thay tiểu thư.
 
Hồi Hương ho khan, bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu thư…"
 
Hồi Hương nói những gì mình thấy từ đầu đến cuối cho Sư La Y.
 
"Ngày tiểu thư bị Biện Thanh Tuyền làm bị thương ở mắt, nô tỳ thấy Biện Linh Ngọc đang chữa thương cho người. Đồ tiểu thư bảo nô tỳ đưa cho hắn, hắn vẫn không đụng vào, tất cả đều để ở trong phòng, trong đó còn rất nhiều thứ hắn muốn đưa cho tiểu thư, nếu người nhìn thấy thì sẽ hiểu được ngay."
 
Cho dù Biện Linh Ngọc chỉ là phàm nhân, vậy mà vẫn đủ khả năng mua thêm sính lễ cho đạo lữ. Hắn không nói, Hồi Hương vẫn giả vờ như không biết. Hiện giờ có vô số thứ, chất thành đống, tất cả đều là tình cảm bị hắn chôn giấu, không thấy ánh mặt trời.
 

 
Hồi Hương thấp giọng nói: "Ngày ấy tiểu thư bị quốc sư bắt đi, hắn cả người đầy vết thương đuổi theo tới đây, toàn thân đều là máu, hỏi nô tỳ tung tích của tiểu thư. Nếu tiểu thư không buông hắn xuống được thì đi đi. Mặc dù Hồi Hương không biết hắn có nỗi khổ gì mới rời đi, nhưng nô tỳ biết, hắn nhìn thấy người, nhất định là sẽ rất vui."
 

Hắn làm sao có thể không cần người, nếu có thể về nhà thì hắn đã quay về từ lâu.
 
Hai ngày sau, Sư La Y sắp xếp xe ngựa ổn thỏa, mưa dầm kéo dài tới tận biên giới trấn nhỏ thế mà nàng vẫn cảm thấy hoảng hốt y như cũ .
 
Lời nói của Hồi Hương, làm cho nàng cảm thấy như đang ở trong giấc mơ.
 
Biện Linh Ngọc... Thật sự thích nàng như vậy sao? Đi được hai ngày, nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, chẳng hạn như Biện Linh Ngọc thật sự chỉ là một phàm nhân?
 
Nàng nhớ tới kiếm gỗ đào mà hắn mài sắc, vào thời khắc mấu chốt đâm thủng đầu của Bất Hóa Thiềm. Còn có việc nọc độc Bất Hóa Thiềm dính trên người Biện Linh Ngọc nhưng lại không phát độc. Trên cánh tay hắn rõ ràng có dấu vết bị Thương Ngô thú cắn, Hàm Thục còn chắc chắn nói hắn sẽ chết nhưng Biện Linh Ngọc lại bình an vô sự.
 
Bằng chứng thuyết phục nhất chính là Biện Thanh Tuyền - một tồn tại nghịch thiên như vậy, huynh trưởng mà nàng ta rất kính trọng - lại chỉ là một phàm nhân, điều này có hợp lý hay không?
 
Vô lý! Sư La Y thầm nghĩ, nàng biết Biện Linh Ngọc nhất định có rất nhiều bí mật, hắn giấu mình không ít thứ.
 
Nhưng mỗi người đều có bí mật, chẳng hạn như nàng, tâm ma của nàng cũng không nói cho bất kỳ người nào.
 
Bây giờ biết nàng sắp đọa ma, e rằng chỉ có Biện Thanh Tuyền và Ngân Bạch linh thú.
 
Trên đường về nhà, Sư La Y không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ, thế cho nên bị một tiểu thương lừa dối, tiện tay mua một cái ô giấy dầu. Sau đó, nàng dứt khoát hủy kết giới đi rồi che người bằng một cái ô đẹp như tranh vẽ.
 
Mưa xuân kéo dài, người đi đường qua lại vội vàng, đập vào mắt đều là khói lửa chốn nhân gian.
 
Biệt viện yên tĩnh, trước cửa viện trồng một gốc cây hạnh, một tháng trước Sư La Y tới đây thì cây hạnh mới chỉ kết nụ, nhưng hiện giờ lại trắng xóa điểm xuyết hồng đầy đầu cành.
 
Nó lớn lên rất xum xuê, cành lớn nhất rủ xuống ngoài tường, dường như muốn xác minh câu "Hồng hạnh xuất tường" kia.
 
Lúc Sư La Y mua nhà, chủ nhà cũ xấu hổ nói: "Cây này... Ta sẽ cho người chặt nó."
 
Sư La Y nghĩ đến cái gì đó, trong mắt mang theo nụ cười: "Không cần, giữ lại cũng rất hợp tình hợp lý."
 
Nếu có một ngày, Biện Linh Ngọc lựa chọn rời khỏi Bất Dạ Sơn thì thế nào hắn cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Khi đó hắn sẽ có phu nhân mới, nếu mình để lại một gốc cây hồng hạnh ở chỗ này thì sao nhỉ?
 
Sư La Y cũng không ngờ tới, nàng đã quay lại nơi này nhanh như vậy.
 
Nhưng trong lòng nàng rất nhẹ nhõm.
 
Bây giờ nàng biết Biện Linh Ngọc không phải bởi vì bỏ rơi mình mới rời đi, đứng ở đây nàng cũng không cảm thấy buồn bã và mất mát, nhìn cây hồng hạnh thôi cũng thấy nó thật đáng yêu.
 
Đã một tháng không gặp đạo lữ của mình, nàng cúi đầu sửa sang lại váy một chút, hôm nay nàng mặc một bộ váy màu vàng hạnh, áo khoác màu hồng phấn, so với hoa hạnh còn rực rỡ hơn.
 
Lúc này Sư La Y mới tiến lên gõ cửa.
 
Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Liễu thúc mặc áo ngoài màu xám nhìn thấy nàng, cười không thấy mắt: "Là ngài sao." Ông nhận ra chủ cũ lúc trước.
 
"Ừ, ta đến thăm Biện Linh Ngọc."
 
"Ở đây, công tử vẫn luôn ở đây, không có ra ngoài, mời ngài vào trong."
 
Sân nhỏ có hai lối vào và hai lối ra, hoa cỏ mọc san sát, rất lịch sự, tao nhã và ấm áp.

 
Sư La Y chỉ mời hai người ở lại trong nhà chăm sóc Biện Linh Ngọc, nàng biết hắn thích thanh tịnh. Một người trong số đó là Liễu thúc vừa mới mở cửa, Liễu thúc là một tiêu cục về hưu, võ thuật của ông rất tốt, có thể hù dọa người bình thường, giúp Biện Linh Ngọc giữ nhà, trông coi nhà bình an. Một người khác là Triệu bà bà. Nhi tử của bà ta đã chết trận, có tay nghề không tệ, chịu khó lại thành thật, ngày thường có thể giặt quần áo nấu cơm.
 
Sư La Y đưa họ cho Biện Linh Ngọc, Biện Linh Ngọc chính là chủ tử của họ.
 
Nàng đi một mạch từ trong sân qua thì nhìn thấy một thiếu niên áo lam nấp ở trên cây lại trợn to hai mắt nhìn nàng! Sư La Y nàng... Nàng sao lại tới đây?
 
Hắn ta chính là con Thương Ngô thú lúc trước, hắn ta đã ở chỗ này mấy ngày. Thương Ngô giữ vọng niệm đã mấy trăm năm, hôm nay vất vả mới tìm được một vị Thần tộc, tuy rằng không biết Biện Linh Ngọc ở thần vực địa vị như thế nào, chẳng qua đã là sự chờ đợi cuối cùng của Thương Ngô, hắn sợ Biện Linh Ngọc sẽ chết.
 
Thương Ngô ở lại đây, Biện Linh Ngọc cũng mặc kệ nó. Chỉ cần nó hóa thành người, không dọa người khác là được.
 
Thương Ngô thầm nghĩ rằng Biện Linh Ngọc dĩ nhiên sẽ không quản nó.
 
Sư La Y trở về Bất Dạ Sơn bao lâu thì không khí tòa nhà này trầm lặng bấy lâu.
 
Biện Linh Ngọc mỗi ngày đều luyện đan trong cái sân rách nát kia, ngay cả nói cũng không thèm nói chuyện với nó, một bộ dạng bình tĩnh chờ chết.
 
Hôm qua, Thương Ngô còn hỏi hắn: "Nếu Sư La Y đến, ngươi có trở về cùng với nàng ấy không?"
 
Thiếu niên áo trắng bạc lãnh đạm thêm lửa vào lò luyện đan: "Nàng ấy sẽ không đến."
 
"Nếu nàng ấy đến thì sao?"
 
Biện Linh Ngọc trầm mặc thật lâu: "Nàng ấy không yêu ta."
 
Nàng không yêu hắn, nếu biết được hắn đã rời khỏi Bất Dạ Sơn, lựa chọn không cùng nàng đi đoạn đường này thì đương nhiên nàng sẽ không đến. Biện Linh Ngọc biết, ngay từ đầu mình và Vệ Trường Uyên không giống nhau, Vệ Trường Uyên có thể khiến Sư La Y theo đuổi rồi nhập ma. Mà hắn... Hắn chỉ là một tảng đá trên đường về nhà của nàng, có thể khiến nàng đứng cao hơn một chút, nhưng không cách nào khiến nàng dừng chân.
 
Lúc hắn nói Sư La Y không yêu hắn trông rất bình tĩnh và thờ ơ.
 
Thương Ngô nghĩ thầm, vậy... Quả thật là rất đáng thương.
 
Thế nên hắn ta ngượng ngùng không dám nói nữa, muốn tự vả vào miệng mình một cái, lẽ ra hắn ta không nên hỏi. Thương Ngô hiểu được rằng trên thế gian này, lưỡng tình tương duyệt cực kỳ khó. Nó đã từng hao hết tu vi tiễn chủ nhân phi thăng, nhưng nàng lại chưa bao giờ ngoái đầu lại nhìn nó một lần.
 
Cho đến nay nó vẫn nhớ rõ chủ nhân lạnh lùng nói, súc sinh chính là súc sinh.
 
Thương Ngô chợt cảm thấy mình và Biện Linh Ngọc đồng bệnh tương liên.
 
Nhưng mà giờ phút này, nó nhìn thấy cái gì đây! Phu nhân Biện Linh Ngọc, thế mà... Thế mà lại đến rồi!
 
Nó không nhìn lầm chứ!
 
Cây hạnh bên ngoài viện đung đưa lúc lắc dưới cơn mưa, thiếu nữ dưới ô giấy dầu, má hồng, eo nhỏ nhắn, tóc đen buông xuống, đi một mạch về phía sân - nơi Biện Linh Ngọc đang ở.
 
Nàng bước đi rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Liễu thúc đang dẫn đường. Nhanh đến mức mà nhìn qua giống như một con bướm đang bay.
 
Cho dù Biện Linh Ngọc còn không biết gì nhưng Thương Ngô nhìn thấy cảnh này, lại nhịn không được nhếch miệng trước, cười ngây ngốc.
 
Thương Ngô mừng thay cho nam nhân dưới mái hiên kia, chân tình trên thế gian này không phải lúc nào cũng trả giá bằng sai lầm, cho dù có phiêu bạt bao lâu, bọn họ cũng sẽ có nơi thuộc về mình.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận