Bất dạ truỵ ngọc

Sư La Y gỡ mặt nạ của mình xuống để nhìn thì thấy một con khổng tước nhỏ, thoạt nhìn có vẻ rất xinh đẹp.
 
Nàng cười thầm trong lòng, trong mắt Biện Linh Ngọc, nàng giống một con khổng tước sao?
 
Nàng nhìn chiếc áo choàng dài của mình, nghĩ đến mình giống khiếu thẩm mỹ của phụ thân từ nhỏ, hơn nữa trông dáng vẻ của nàng khá giống với dáng vẻ lúc khổng tước xòe đuôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi đánh giá một lúc, Sư La Y cảm thấy rất thích nên nàng đeo lại mặt nạ.
 
Nàng chọn lựa ở quầy hàng, muốn tìm mặt nạ thích hợp với Biện Linh Ngọc. Nhưng nhìn tới nhìn lui, không có cái nào mang lại cảm giác trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng, cuối cùng nàng chọn một mặt cái mặt nạ quỷ có răng nanh và khuôn mặt màu xanh lục, để Biện Linh Ngọc đeo lên.
 
Mặt nạ kia cực kỳ hung ác, che đậy tướng mạo xuất sắc của Biện Linh Ngọc, trộn lẫn với đôi mắt xám xịt của hắn, khiến người ta vừa nhìn sẽ cảm thấy khiếp sợ.
 
Biện Linh Ngọc mím môi, muốn hỏi vì sao lại là mặt quỷ có răng nanh. Nhưng vừa nghĩ tới bây giờ hắn phải duy trì khoảng cách với Sư La Y, bọn họ trước khi ra cửa còn đang "chiến tranh lạnh", hắn ngay lập tức trầm mặc nhưng trong lòng vẫn có cảm giác hụt hẫng.
 
Coi như hắn không hiểu những thứ này lắm, cũng biết mặt quỷ có răng nanh hung tợn không phải là thứ gì tốt đẹp.
 
Sư La Y một mực chờ hắn hỏi, dù sao trong lòng ai cũng đều có sự hiếu kỳ.
 
Nhưng mãi khi hai người cùng nhau đi tới chỗ mua hoa đăng mà Biện Linh Ngọc vẫn không mở miệng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng nàng cảm thấy bất đắc dĩ, biết sức chịu đựng của mình không sánh bằng Biện Linh Ngọc. Sư La Y không nỡ để hắn thất vọng, nhỏ giọng nói cho hắn biết: "Ở Nam Việt quốc của ta, mặt nạ hung tợn chỉ đeo khi trừ tà để cầu bình an, từ trước đến nay khi quốc sư vì dân chúng cầu phúc sẽ đeo mặt nạ trông không khác chàng bao nhiêu.”
 
Ý là muốn xua tan bệnh tật, đuổi tà ma.
 
Mặc dù nửa câu sau nàng không nói nhưng Biện Linh Ngọc cũng hiểu.
 
Đây là lần đầu tiên Biện Linh Ngọc nhận được món quà như vậy, dù sao từ khi sinh ra đến giờ đều là hắn đi đuổi tà ma. Hắn sinh ra đã có huyết mạch cường đại, thế nhân đều dựa vào hắn, nhưng không ai sẽ bảo vệ hắn.
 
Biện Linh Ngọc là người thừa kế duy nhất của thần chủ, tất cả mọi người đều cảm thấy, cho dù hắn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, trăm năm không cho hắn ăn uống, ném hắn vào trong đống tà ma thì hắn đều có thể sống sót.
 
Bọn họ kính ngưỡng sức mạnh cường đại của hắn, si cuồng truy đuổi sức mạnh của hắn, trên thế gian này chỉ có Sư La Y là người luôn nghĩ cách bảo vệ hắn, cảm thấy cho dù là thần linh cũng sẽ có lúc yếu ớt.
 
Nàng biểu hiện như là chuyện đương nhiên, khi Biện Linh Ngọc ở bên cạnh nàng, hắn mới cảm thấy mình cũng sẽ đau. Hắn cũng chẳng khác gì so với những người bình thường trên thế gian này.
 
Sư La Y đi vài bước, phát hiện Biện Linh Ngọc không theo kịp nên nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện hắn đã tháo mặt nạ xuống và đang nhìn nó.
 
Nàng cười khanh khách chạy đến bên cạnh hắn: "Rất thích?”
 
Bọn họ đều hiểu rõ rằng những lời này hỏi không chỉ là mặt nạ.
 
Biện Linh Ngọc không nói lời nào.
 
“Nếu nói là không thích thì trả lại cho ta. "Sư La Y làm bộ muốn lấy lại thì Biện Linh Ngọc theo bản năng đã nắm chặt tay lại rồi lập tức nhận ra Sư La Y chỉ là muốn thái độ của hắn dịu đi, phá vỡ “chiến tranh lạnh” giữa hai người lúc ở nhà nên tay hắn chậm rãi buông ra.
 
Nếu hắn còn biểu hiện thích nàng, dù như thế nào đi nữa nàng cũng sẽ không chịu rời đi.
 
Sư La Y cầm mặt nạ trên tay, thấy Biện Linh Ngọc mặc áo trắng bạc, đứng trong ánh đèn.

 
Hắn chỉ trầm mặc, vẫn không muốn mở miệng, cho dù Sư La Y nhìn ra rằng Biện Linh Ngọc rất thích mặt nạ này.
 
Sư La Y biết, Biện Linh Ngọc hiếm khi thích thứ gì đó, người này cho dù sống ở nơi bụi bặm, cũng có thể bình tĩnh như không có gì. Cho đến nay Sư La Y thấy hắn biểu hiện sự ưa thích đối với khóa Như Ý mà nàng đưa và chiếc mặt nạ hôm nay.
 
Sư La Y đột nhiên có loại cảm giác tội lỗi vì đã khi dễ người khác, nàng cũng không nhẫn tâm dùng cách như vậy ép hắn nói chuyện, truy xét chân tướng. Nàng kiễng chân, đeo lại mặt nạ cho hắn: "Được rồi, chọc chàng thôi, ta dẫn chàng đi xem đèn lồng trên sông.”
 
Lần này Biện Linh Ngọc không tháo mặt nạ xuống nữa.
 
Ánh sáng lấp lánh trên sông đào bảo vệ thành chính là ngàn vạn ngọn đèn sông. Sư La Y cũng mua hai cái, tỏ ý Biện Linh Ngọc thả cùng nàng.
 
Xung quanh xuất hiện nhiều âm thanh xôn xao, đều là tiếng dân chúng cầu nguyện với thần linh.
 
Người đời cầu xin rất nhiều, nhiều thứ vụn vặt, luôn khao khát ước thần linh ban tất cả phước lành cho mình.
 
Trước đây, Sư La Y cũng không tin những thứ này, nàng luôn cảm thấy cầu người không bằng cầu mình. Thần linh cao cao tại thượng, nào có tâm tư lắng nghe nguyện vọng của đám kiến hôi như bọn họ.
 
Nhưng hôm nay thì khác, nàng biết thần có thể nghe thấy.
 
Nguyện vọng Sư La Y muốn thực hiện cũng rất nhiều, ví dụ như muốn cha tỉnh lại, tất cả sinh linh ở Bất Dạ Sơn đều khỏe mạnh, những người mà nàng quan tâm được bình an, Biện Linh Ngọc không còn gặp quấy nhiễu và lo lắng nữa.
 
Nhưng vị thần của nàng đã đầy rẫy những vết thương rồi.
 
Vì thế nàng cũng không viết cái gì, cũng không cầu cái gì, nhìn chăm chú đèn sông bay xa. Nàng nghiêng đầu nhìn, phát hiện trên đèn của Biện Linh Ngọc cũng không có gì.
 
Người bên cạnh nhìn đèn hoa đăng trống trơn của hai người bọn họ, giống như đang nhìn hai kẻ ngốc.
 
Sư La Y cũng rất thỏa mãn.
 
Bên kia có bóng người vẫy tay với Sư La Y, Sư La Y ra dấu tay, ý bảo bọn họ chờ một chút.
 
Nàng vốn định diễn một vở kịch, tự diễn ở lễ hội Hoa Triêu nhưng lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên bị thương nhẹ.
 
Nàng không tin Biện Linh Ngọc còn có thể thờ ơ.
 
Thiên Ky đan ngày mai sẽ thành công, nàng sợ Biện Linh Ngọc cũng chỉ có thể sống thêm được vài ngày ngắn ngủi nữa.
 
Nhưng bầu không khí lúc này khiến Sư La Y thật sự không nỡ phá hỏng nó, nàng nghĩ đến Biện Linh Ngọc, một người chưa bao giờ xem một buổi biểu diễn múa rối bóng, cùng với việc Biện Thanh Tuyền đối xử không tốt với hắn, nếu Sư La Y đoán không lầm thì đây hẳn là ngày lễ đầu tiên của Biện Linh Ngọc khi tới nhân gian.
 
Nếu như có thể, Sư La Y mong muốn Biện Linh Ngọc chủ động nói với mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn, mình phải làm những gì, mới có thể giúp hắn, mới có thể cứu hắn.
 
Ở phía xa xa, "đồng lõa" của Sư La Y ngồi xổm một lúc lâu, chờ đợi tín hiệu của tiểu thư nhưng vị tiểu thư này trước sau vẫn không gọi bọn họ. Bọn họ trông mong nhìn Sư La Y lúc thì dẫn đạo lữ của nàng đi dạo chỗ này, lúc thì chơi cái kia, cuối cùng hai người còn lên thuyền hoa.
 
“...”
 
Sư La Y cảm thấy, nếu thật sự không được thì uống rượu thì sau khi uống rượu thì sẽ nói thật, Thương Ngô cũng là như vậy, hình như tửu lượng của Biện Linh Ngọc cũng rất bình thường.
 
Đêm đại hôn nàng đã thấy Biện Linh Ngọc say rượu.
 

Nàng nhớ tới cảnh tượng lúc đó, nói như thế nào đây? Nàng không thể nhịn được cười.
 
Sư La Y từ trong túi Càn Khôn lấy ra hai bình rượu tiên, đây là rượu mạnh nhất đối với tu sĩ, nghe nói sau khi say ít nhất phải ngủ ba ngày.
 
Biện Linh Ngọc không dễ lừa như Thương Ngô, nàng chỉ có thể từ từ uống với hắn, cố gắng giữ lý trí.
 
Nhưng Biện Linh Ngọc chỉ cụp mắt nhìn bầu rượu, không đưa tay chạm vào.
 
Lần này Sư La Y nói cái gì cũng không có tác dụng, ở trong lòng nàng xoắn xuýt không thôi, liệu có cách nào chuốc say hắn hay không thì thuyền hoa dưới chân đột nhiên bị va chạm.
 
Sư La Y và Biện Linh Ngọc còn có thể ngồi vững vàng nhưng ca nữ bên cửa sổ lại ngã xuống đất cùng với một tiếng hét.
 
Tiếng nhạc dừng lại, bên ngoài thuyền hoa truyền đến một trận cười lỗ mãng.
 
Sư La Y đứng dậy, đi qua giúp ca nữ đứng lên.
 
Cánh tay ca nữ bị đụng đau, hốc mắt đỏ lên nói: "Cảm ơn cô nương.”
 
Sư La Y nói: "Ta ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.”
 
Nàng đi ra ngoài, mới phát hiện bên cạnh thuyền hoa, có vài nam tử mặc đồ trắng có hoa văn chim ưng đang ngồi. 
 
Bọn hắn trái ôm phải ấp, cười lỗ mãng, nhìn chằm chằm thuyền hoa của Sư La Y.
 
Sư La Y híp híp mắt, liếc mắt một cái đã nhận ra những người này cũng không không phải là phàm nhân mà là tu sĩ của Thăng Dương tông.
 
Mấy đệ tử Thăng Dương tông này, vốn là nhìn thấy ca nữ che nửa mặt trên thuyền hoa của Sư La Y đánh đàn cũng dễ nghe nên nổi hứng muốn trêu đùa, định cướp người lên thuyền hoa của mình. Vì vậy, bọn chúng mới sai người đi đụng thuyền hoa.
 
Bọn họ ngày thường ở Thăng Dương tông tác oai tác quái, không coi ai ra gì, không để phàm nhân vào mắt, lại không nghĩ tới người đi ra là Sư La Y.
 
Thiếu nữ đứng ở trên thuyền hoa, đón gió mát, dưới ánh nến, gương mặt trắng trẻo mang theo giận dữ, đẹp đến kinh diễm.
 
Một đám đệ tử Thăng Dương tông nhìn thấy Sư La Y, không thèm chớp mắt.
 
Đệ tử cầm đầu tên là Thiên Cảnh Dực, chính là con trai trưởng của tông chủ Thăng Dương, công tử bột nổi danh trong giới tu chân.
 
“Thiên thiếu gia, người này… Cô nương này còn đẹp hơn sư muội!”
 
Tất cả mọi người đều biết, Thiên Cảnh Dực đã thích sư muội mấy chục năm, trước đó vài ngày mới nửa dỗ dành nửa uy hiếp thu được người về bên cạnh, cảm giác mới mẻ vừa qua, đảo mắt đã quên sư muội.
 
Người bên cạnh cũng nuốt nước miếng: "Đâu chỉ đẹp hơn, trên đời này vậy mà lại có một nữ tử tuyệt sắc như thế.”
 
Cho dù Thiên Cảnh Dực đã quen nhìn mỹ nhân, cũng thất thần trong giây lát.
 
Mấy ngày nay hắn đã nhanh chóng ném sư muội sang một bên, lại bị Biện Thanh Tuyền tới Thăng Dương Tông đón người mê hoặc đến thất điên bát đảo. Đáng tiếc đó là một mỹ nhân tàn nhẫn, hắn vừa muốn xuống tay, đã bị Biện Thanh Tuyền đánh cho sống dở chết dở, cũng may nhờ có vị kia mới cứu được mạng mình.
 

Hôm nay vất vả lắm cơ thể mới khá hơn một chút, không nghĩ tới được nhìn thấy người đẹp hơn.
 
Thiên Cảnh Dực liếm liếm môi, hắn cảm thấy nếu có thể được âu yếm nữ tử trước mặt này thì đừng nói mấy tháng không chán, cho dù cả đời hắn cũng có thể không chạm vào nữ nhân khác.
 
Hắn đã được cưng chiều từ nhỏ, sinh ra thói ương ngạnh thế nên lúc này hắn ta ngay lập tức quyết định muốn đem người vào trong tay.
 
Tên Thiên Cảnh Dực này cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thấy quần và áo khoác lụa của Sư La Y không phải là thứ bình thường, hắn ta lập tức nhận ra việc có lẽ nàng cũng là tu sĩ. Nếu là ngày thường, Thiên Cảnh Dực có lẽ còn có điều kiêng kỵ, lỡ như chọc nhầm phải bảo bối của tông môn nào đó thì cha hắn cũng không tha cho hắn.
 
Nhưng bây giờ thì khác, chỗ dựa của tông môn bọn họ... Là tồn tại khiến cả tu chân giới đều cúi đầu xưng thần!
 
Hắn không cần kiêng kỵ, cũng có tư cách đi ngang hàng. Cho dù Sư Hoàn đạo quân còn sống thì việc hắn muốn tiểu tiên tử của Bất Dạ Sơn cũng không phải là khó.
 
Hắn đẩy nữ tử bên cạnh ra, đứng lên, cười nói: "Ta là Thiên Cảnh Dực của Thăng Dương tông, cô nương là sư muội của tông môn nào?"
 
Sư La Y suýt nữa bị chọc cười.
 
Tu sĩ làm chuyện xấu không phải không có, dám trực tiếp báo đại danh như vậy thì đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến. Nàng đương nhiên đã nghe qua tiếng xấu của Thiên Cảnh Dực, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, đây là cách tông chủ của Thăng Dương tông dạy con hay sao?
 
Trước kia không phải nàng chưa từng bị đùa giỡn, nhưng còn chưa đến phiên nàng nổi giận thì bọn chúng đã bị Sư Hoàn giáo huấn đến chết đi sống lại.
 
Đây là người đầu tiên đụng vào Sư La Y.
 
Ca nữ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nàng ta có thể nhìn ra người đối diện không dễ chọc.
 
Biện Linh Ngọc nhíu mày, cũng muốn đi ra ngoài thuyền hoa.
 
Trong lòng Sư La Y rất tức giận, nhưng nàng còn giữ lại một chút lý trí, sợ một lúc nữa đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến bọn họ nên ngăn Biện Linh Ngọc lại, bảo người chèo thuyền đưa thuyền vào bờ trước.
 
Sư La Y thấp giọng nói với Biện Linh Ngọc: "Chàng chờ ta một lát, ta sẽ dạy cho hắn một bài học.”
 
Thiên Cảnh Dực nhướng mày nhìn nàng chỉ huy thuyền hoa cập bờ, sau đó lại bay về phía thuyền hoa của bọn họ.
 
Hắn còn tưởng rằng mỹ nhân này nghe được gia thế của mình thì sẽ nghe lời, không nghĩ tới từ trên trời giáng xuống chính là một thanh đao Thần Viên đỏ rực.
 
Sư La Y không hề có ý định nương tay, bầu không khí vốn đang tốt, ngay cả nàng cũng không nỡ phá hỏng. Đây là lần đầu tiên Biện Linh Ngọc ra ngoài chơi thế thì phải đưa Thiên Cảnh Dực và đám tay sai của hắnxuống sông ngâm mình mấy ngày mấy đêm nếu không thì khó lòng mà giải lửa giận trong lòng nàng.
 
Đao của nàng mang theo ánh sáng lạnh lẽo, chém mấy tu sĩ rối loạn trận tuyến.
 
Ngay lập tức có hai người rơi xuống sông, cái này còn chưa xong, Sư La Y lại vung đao khí ra, các tu sĩ trong nháy mắt lập tức bị đóng băng, chìm vào giữa sông.
 
Thiên Cảnh Dực cũng không ngờ tới thiếu nữ này không nói hai lời mà lại trực tiếp động thủ khiến hắn phản ứng kịp, chật vật né tránh cùng hai sư đệ còn lại, chiến đấu với Sư La Y.
 
Bên thuyền hoa bên này, Biện Linh Ngọc đã đi ra khỏi thuyền.
 
Dưới tác dụng của Địch Hồn đan, hắn như đèn đã cạn dầu, hoàn toàn giống như một phàm nhân. Cũng may hắn có thể nhìn ra, bất luận là kinh nghiệm đối chiến, hay là tu vi thì Sư La Y đều cao hơn đám người Thiên Cảnh Dực không biết bao nhiêu lần.
 
Gần như chèn ép Thiên Cảnh Dực mà đánh.
 
Thiên Cảnh Dực cũng không ngờ tới, thiếu nữ nhìn có vẻ nhỏ tuổi này mà mình không chịu được mấy chiêu dưới tay nàng.
 
Trông thấy mấy sư đệ lần lượt bị nàng ném xuống sông biến thành người băng, hắn cũng nổi giận, từ trong ngực lấy ra một vật.
 
Ban đầu hắn không nỡ đả thương Sư La Y nhưng nếu không động thủ thì mỹ nhân này sẽ đánh hắn tàn phế!
 
Đó là một khối vảy màu trắng bạc, ở trong ngàn vạn ngọn nến vẫn sáng ngời như ngọc lạnh.
 

Biện Linh Ngọc vừa nhìn thấy vảy, sắc mặt trắng bệch: "Sư La Y, tránh ra!”
 
Sư La Y đương nhiên nghe thấy Biện Linh Ngọc nhắc nhở, đáng tiếc đã không còn kịp. Trong nháy mắt, khi Thần Viên đao của nàng hạ xuống thì xương tay Thiên Cảnh Dực bị đánh gãy, vảy hóa thành ngàn vạn sợi chỉ bạc, bao bọc nàng trong đó.
 
Sư La Y cảm thấy đan điền đau đớn, rơi xuống sông cùng Thiên Cảnh Dực.
 
Ca nữ và người chèo thuyền đều bị biến cố này dọa sợ, trơ mắt nhìn vị công tử trong trẻo lạnh lùng như ngọc trên thuyền hoa không còn lãnh đạm và bình tĩnh nữa, hắn giống như phát điên, nhảy xuống chìm vào trong dòng sông lạnh lẽo, bơi tới chỗ Sư La Y bị rơi xuống.
 
Không biết qua bao lâu, giữa sông rốt cục có động tĩnh, thiếu niên kia trong lòng ôm một người, bước từng bước một đến thuyền hoa.
 
Đầu tháng năm nước nên nước sông còn khá lạnh nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý. Y phục hắn rối loạn, đặt Sư La Y ở trên bờ, phát hiện nàng đã không còn thở.
 
Vẻ mặt Biện Linh Ngọc trống rỗng, trống rỗng đến mức khiến ca nữ và người chèo thuyền cảm thấy đáng sợ.
 
Hắn run rẩy, cắn đứt cổ tay mình, bọn họ hoảng sợ nhìn thấy thiếu niên cúi người, cho nàng uống máu của chính hắn.
 
Nhưng thiếu nữ vẫn không nuốt, máu tươi từ khóe môi nàng chảy xuống, Biện Linh Ngọc nhắm mắt lại, rốt cục phát hiện bản thân thật vô dụng, ôm lấy thiếu nữ sắc mặt tái nhợt kia.
 
Lúc Sư La Y tỉnh lại, cảm giác cổ mình ướt đẫm.
 
Chiếc vảy kia quả thật lợi hại, cũng may hôm nay nàng có chuẩn bị, hy vọng Biện Linh Ngọc sẽ đối mặt với mình nên nàng mặc hết áo tơ vàng mà cha nàng đặt dưới đáy hộp, cũng định để cho người của mình động thủ thật, còn mang theo con rối pháp khí để bị thương thay nàng.
 
Chiếc vảy trắng bạc kia không biết có lai lịch gì, nó mang theo uy áp vô tận, lạnh lẽo đáng sợ. Khi Sư La Y rơi xuống sông, đan điền bị tổn thương nặng, gần như trong nháy mắt nàng đã không còn thở! Cùng lúc đó, con rối pháp khí phát huy tác dụng, phong tỏa đan điền và khí tức của nàng, sát thương chuyển dời đến con rối, con rối đã thay nàng chịu thương tổn nhưng Sư La Y lại không thể động đậy, chỉ có thể giống con rối không nói không rằng.
 
Khoảnh khắc nàng rơi xuống nước, Sư La Y nghe được tiếng ca nữ kinh hô, biết Biện Linh Ngọc cũng nhảy xuống theo.
 
Ý thức Sư La Y mơ hồ, cho đến khi Biện Linh Ngọc vớt nàng lên.
 
Vòng tay thiếu niên lạnh như băng, nàng cảm giác đôi tay kia ôm nàng liều mạng muốn lên bờ.
 
Nhưng bây giờ hắn đã trở thành phàm nhân, những cố gắng như vậy có vẻ yếu ớt và nực cười, chỉ khiến hắn giống như một kẻ điên, chật vật không thôi. Biện Linh Ngọc thậm chí phí công che chỗ đan điền của nàng, phảng phất như vậy có thể lấy vảy bạc ra, cả người hắn run rẩy, thậm chí còn tệ hơn cả đêm tân hôn khi hắn sắp chết.
 
Một lát sau, nàng cảm giác được một cái gì đó ngọt ngào và thơm phức được đưa vào miệng nàng.
 
Khi đó Sư La Y cũng không ý thức được đó là máu của Biện Linh Ngọc, cho đến khi nghe thấy có người hét chói tai.
 
Lần đầu tiên, Sư La Y cảm nhận được sự tuyệt vọng và thống khổ của một người khi bị ngăn trở của con sông lạnh băng. Con rối vẫn đang chuyển dời thương tổn, nàng cố gắng mở mắt nhưng không tỉnh lại được.
 
Biện Linh Ngọc đã cố gắng hết sức, cho đến khi cảm thấy ấm áp ở cổ, Sư La Y mới biết, hỏng rồi.
 
Kế hoạch của nàng thành công theo một cách khác, nhưng không ngờ Biện Linh Ngọc lại khổ sở như vậy.
 
Hắn thậm chí cho nàng uống máu của chính mình, với hy vọng giúp nàng sống lại.
 
Lần đầu tiên nàng đối mặt với tình cảm của Biện Linh Ngọc, nàng mới biết được rằng cảm giác khi được tự mình trải nghiệm khác xa so với trong suy nghĩ của nàng. Phần tình cảm này sâu sắc đến mức dường như cũng khiến nàng đau theo hắn.
 
Sư La Y như bị đâm một nhát vào tim, không đợi con rối truyền đi tất cả thương tổn, đã ép buộc bản thân mở mắt, nàng luống cuống, nói năng lộn xộn: "Biện Linh Ngọc, chàng đừng...Ta không sao. Trên người ta có rất nhiều pháp khí… Cái vảy đó không làm ta bị thương gì cả.”
 
Thân thể hắn cứng ngắc một lúc lâu, trên cổ tay vẫn đang chảy máu.
 
Sư La Y cảm giác mình bị ôm chặt đến mức đau nhói nhưng nàng cũng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Đan điền của nàng vẫn còn đau, nàng vươn hai tay ôm Biện Linh Ngọc để an ủi hắn.
 
Nàng nhìn Biện Linh Ngọc tóc tai rối bù, y phục ướt đẫm, cảm giác được máu trong miệng, lại càng dùng sức ôm chặt hắn.
 
“Chàng đừng sợ, ta không sao, không sao hết.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận