Bất dạ truỵ ngọc

Đối với bất kỳ ai mà nói, lời mời đó của Sư La Y là một câu chí mạng.
 
Đôi mắt của nàng sáng và thuần khiết, sự kiên cường trước đây của nàng khi nàng đối mặt với Biện Linh Ngọc đã biến thành một thứ khác.
 
Một tháng trước, Biện Linh Ngọc nằm ở bên cạnh nàng, cực kỳ cố gắng không nghĩ gì, có đôi khi vào sáng sớm khi Sư La Y ra ngoài luyện kiếm, hắn sẽ bình tĩnh đi tắm rửa hoặc dọn dẹp phòng một mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sư La Y không biết, Biện Linh Ngọc cũng không nói. Dù sao thì hắn biết rằng Sư La Y đang sợ hãi, hơn nữa nàng không có nhu cầu đó.
 
Biện Linh Ngọc hi vọng nàng có thể thật sự tiếp nhận loại chuyện này, đồng thời cũng cảm nhận được niềm vui.
 
“Nàng nghiêm túc sao?” Biện Linh Ngọc hỏi nàng, cũng không biết vì sao Sư La Y lại đột nhiên hạ quyết tâm.
 
Mọi chuyện đã đến mức độ này rồi, mặc dù trong lòng Sư La Y có chút hoảng loạn, nhưng dù sao cũng không thể khiến nàng cảm thấy hoàn toàn thoải mái được. Cái lần nàng không nhớ nổi chi tiết đó thật sự quá đáng sợ.
 
Nhưng lần này Sư La Y không có ý định lùi bước, vốn dĩ nàng sẽ phải làm một cặp đạo lữ thực sự, đã lâu như vậy và họ vẫn chưa viên phòng, có vẻ như chuyện đó cũng không ổn.
 
Vì vậy nàng áp chế sự hoảng sợ trong lòng, gật đầu: "Ừm."
 
Biện Linh Ngọc đưa tay sờ lên má Sư La Y. Sư La Y cố nén lại căng thẳng chờ hắn cởi y phục, kết quả Biện Linh Ngọc chỉ lau đi những giọt nước trên má và lông mi của nàng, lạnh lùng nhả ra một câu: "Không được."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..." Cho nên, cho nên nàng đã cởi hết y phục rồi, mà còn bị từ chối nữa sao?
 
Nếu không phải vì tin chắc rằng Biện Linh Ngọc thực sự không thích A Tú, Sư La Y đã tin rằng hắn là người dễ thay lòng.
 
Trong lòng Sư La Y khó tránh khỏi có chút phiền muộn, nàng... không để đẹp sao?
 
Không phải đâu nhỉ, mặc dù nàng chưa nhìn thấy dáng vẻ của những người khác. 
 
Nhưng nàng chắc chắn không xấu, kiếp trước những năm tháng nàng lưu vong ở nhân gian, nàng đã ra tay trừng phạt nhiều nhất chính là những tên vô lại thấy sắc thì nổi sinh ý định xấu với nàng.
 
Thiếu nữ tu đao không phải là không hề nóng nảy, Sư La Y nói: “Vậy chàng đi ra ngoài đi.” Hắn đã không làm như vậy rồi, một mình nàng trần như nhộng, chỉ nghĩ đến đây thôi, khí huyết của nàng đã xông thẳng lên đỉnh đầu.
 
Biện Linh Ngọc cuối cùng cũng thoát ra khỏi bầu không khí ngột ngạt mấy ngày nay, hô hấp của hắn tương đối ổn định: “Được, nàng đi tắm rửa xong thì gọi ta.”
 
Gọi hắn làm gì? Sư La Y vỗ nước, đan điền của nàng lại đau, còn có chút xấu hổ.
 
Khuôn mặt nhỏ của nàng sững sờ, nàng nhanh chóng tắm rửa xong, cũng không bảo Biện Linh Ngọc đến ôm mình, tự mình chui vào chăn.
 
Mặc dù khi Sư La Y mặc y phục, nàng đã đoán được Biện Linh Ngọc sẽ không muốn viên phòng cùng nàng là vì những bí mật mà hắn không muốn tiết lộ ra, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút bực bội.
 
Nàng... đã lấy hết can đảm để nói ra những lời này, thậm chí còn khắc phục được nỗi sợ hãi của chính mình.
 
Biện Linh Ngọc cũng xuống sông, Sư La Y đi ra, hắn cũng nhanh chóng đi vào tắm rửa.
 
Hắn nằm xuống bên ngoài, nhất thời hai người đều im lặng.
 
Biện Linh Ngọc vốn là người lạnh lùng ít nói, phần lớn thời gian đều là Sư La Y nói, hắn nghe.
 
Ban nãy Sư La Y đã trải qua chuyện đó, bây giờ nhìn bức màn, nàng không muốn nói lời nào. Nàng hối hận vô cùng, lẽ ra nàng không nên cởi y phục ra trước khi xác định suy nghĩ của Biện Linh Ngọc.
 
Khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn lại, cố quên đi nỗi ngượng ngùng trong lòng.
 
Lông mi Biện Linh Ngọc thật dài che khuất đôi mắt, hắn hiểu lầm sự im lặng của Sư La Y, lại liên tưởng đến chuyện lúc sáng, hắn lên tiếng nói: "Nàng đừng tức giận."
 
Trong lòng Sư La Y nghĩ “Ta không có tức giận, ai lại tức giận về một chuyện vậy.
 
"Nếu như nàng thật sự muốn..." Biện Linh Ngọc nghĩ tới quyển sách nhỏ hắn từng nhặt được trong rừng trúc ngoài cổng, vốn không muốn đọc tiếp, nhưng lại nghĩ tới Sư La Y và vẻ mặt đau khổ lần đó, hắn bình tĩnh lật nó ra một lần nữa.
 
Biện Linh Ngọc dừng một chút: “Ta có thể thử cách khác.” Nếu như chỉ như vậy một lần chắc là sẽ không đến nỗi xảy ra chuyện.
 
Dù sao thì... sau này cũng sẽ không có cơ hội nữa.
 
Sư La Y nghe hắn nói như vậy thì cũng có chút tò mò. Sự tò mò này đến thật là vô cùng không đúng lúc, nàng biết vào lúc này mình không nên trả lời, nàng nên hằn học nói với Biện Linh Ngọc là hắn đã bỏ lỡ cơ hội ban nãy rồi, bây giờ có nói gì cũng vô ích.
 
Nhưng một trong những phần của thiên phú tu luyện cũng bắt nguồn từ một phần của sự tò mò. Vì vậy, Sư La Y cắn răng hỏi: "Cái gì khác?"
 
"..."
 
Ánh nến bị nhẹ nhàng cắt thành từng mảnh, Biện Linh Ngọc cúi người lại, lông mày của thiếu niên sáng ngời, đẹp đến chói mắt.
 
Trong lòng Sư La Y thầm nghĩ, nàng đã rất quen thuộc với quá trình này. Nàng và Biện Linh Ngọc đã hôn nhau nhiều lần rồi, bọn họ cũng đã khá quen với việc này. Đây là "cách" đó sao? Rõ ràng là bọn họ của đã thử rồi mà.
 
Tuy rằng nàng cũng thấy có chút thú vị, nhưng không phải như vậy.
 
Nhưng ngay sau đó, suy nghĩ của nàng đã bị lật đổ.
 
Nàng cảm nhận được làn gió đêm lành lạnh, thổi vào người khiến nàng có chút rùng mình.
 
Nàng vô thức chống tay lên người, đỏ mặt: "Chàng đừng..."
 
Cổ tay nhanh chóng bị đè lên đỉnh đầu, hơi thở của Biện Linh Ngọc rất gần, giọng nói cũng không ổn định: “Sáng sớm chúng ta sẽ đi tham gia lễ hội Hoa*, không phải nàng rất muốn biết nữ tử kia tại sao lại như vậy sao."
 
*Là ngày của hoa ở Trung Quốc vào ngày 12 tháng 2 âm lịch.
 
Đầu óc của Sư La Y rối bời: "Ta có chút tò mò, nhưng chàng cũng không thể..."
 
Nàng rất muốn nói, lúc trước không phải hắn chỉ hôn môi nàng thôi sao? Hơn nữa tay cũng rất có quy tắc. Chuyện đó không phải là hôn trên môi một cái, sau rồi sẽ như vậy sao? Rõ ràng nàng nghe ngóng thấy thì các bước chính là như vậy.
 
Giọng nói của người thiếu niên lạnh như băng trên núi băng, có hơi khàn khàn nói: "Nhưng thật ra chính là như vậy, nàng có thể đừng động đậy, ta bây giờ... "
 
Hắn còn chưa nói hết, nhưng Sư La Y đã nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng trên trán hắn. Được thôi, có vẻ như Biện Linh Ngọc cũng không thoải mái, vậy thì nàng sẽ chịu đựng một chút. Sư La Y giơ tay lên, dùng ý phục bên đã cởi ra lau mồ hôi cho Biện Linh Ngọc.
 
Ngay sau đó, hắn thở dài, kéo chăn lên che đi khuôn mặt đẹp như thần tiên của mình.
 
Ánh nến chập chờn, Sư La Y cũng không biết sao trên má cũng đã nhuốm một lớp mồ hôi thơm tho.
 
Nàng cắn môi, ánh mắt có chút mơ hồ. Cảm giác được mình vẫn đang đi thẳng xuống, lần này Sư La Y run giọng nói: "Biện Linh, Linh Ngọc, đừng... ta cảm kỳ lạ quá. Chàng có thể dừng lại, dừng lại..."
 
“Đau à?” Giọng hắn vang lên.
 
"Không phải, ta chỉ là cảm thấy..." Sư La Y khẽ rên rỉ, vẫn còn muốn nói cái gì đó thì lại đột nhiên bị cắt ngang: "Biện Linh Ngọc!"
 
Dường như hắn ta đã khẽ trả lời lại một tiếng, nhưng giọng nói quá nhỏ và bị bóp nghẹt, Sư La Y không thể nghe rõ được.
 
"Nàng đừng căng thẳng như vậy... Nếu nàng cứ như thế này, ta cũng sẽ không thể..."
 
Sư La Y không khỏi căng thẳng, nàng run rẩy lên từng đợt. Cả người rõ ràng vừa mới tắm xong, nhưng lại giống như bị vớt lên khỏi mặt nước. Ở phía sau, nàng run run môi muốn hỏi, Biện Linh Ngọc làm sao có thể giở trò xấu với nàng!
 
Làm thế nào hắn có thể làm chuyện này với nàng?
 
Tuy nhiên, nàng đã mất hết khả năng nói chuyện, mỗi khi nàng muốn nói điều gì đó, ngay sau đó nàng lại lắp bắp hoảng loạn, nàng mở miệng, thậm chí không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
 
Những câu ngắt quãng nghe như đã bị biến âm.
 
Tiếng nổ nhẹ của đèn và nến không ngừng vang lên trong phòng, lông mi của Sư La Y đã nhuốm nước mắt, cuối cùng nàng chui vào trong chăn.
 
Nhưng dù vậy, dường như tiếng Biện Linh Ngọc lau tay vẫn văng vẳng bên tai nàng.
 
"Đừng che nữa, không phải nàng rất nóng sao?"
 
Sư La Y ổn định lại một chút, toàn thân nàng đã xụi lơ, cứ như là đang bị chìm trong xấu hổ, bây giờ nàng không muốn nhìn thấy Biện Linh Ngọc, giọng nói cứ nghẹn ngào và trách cứ: "Sao chàng có thể làm như vậy!"
 
"La Y, đây là chuyện rất bình thường."
 
Lần đầu tiên Biện Linh Ngọc gọi nàng là La Y, rất tự nhiên, giống như trong lòng nàng đã gọi nàng rất nhiều lần. Sư La Y không chỉ sửng sốt.
 
Nhưng…
 
“Bình thường chỗ nào?” Sư La Y từ trong chăn thò đầu ra, mặt đã đỏ như trái đào: "Chàng như vậy rõ ràng là…”
 
Nàng không thể nói ra, nhưng cảm thấy như vậy là không đúng, hắn đã làm nàng... nàng như vậy rồi, nhưng nội y của Biện Linh Ngọc vẫn còn nguyên vẹn. Thế này giống như là bị làm nhục, nhưng Sư La Y lại mơ hồ hiểu rằng không phải chuyện như vậy.
 
Biện Linh Ngọc muốn vén mái tóc đã ướt đẫm của nàng: "Ta không có..."
 
Nàng nhìn chằm chằm vào tay Biện Linh Ngọc, nghĩ đến những gì hắn đã làm, cả người nàng gần như đều đã lùi về phía đầu bên kia giường.
 
Biện Linh Ngọc nhìn chằm chằm nàng, đến nửa sau, hắn cũng nhận ra rằng Sư La Y có lẽ... không thực sự muốn. Trong suốt quá trình, nàng mang theo sự hồi hộp không thể tả. Lúc đầu, Sư La Y chỉ hy vọng có thể cùng hắn quay trở lại thời điểm trước khi giết Chu Yếm.
 
Nàng nghĩ rằng trở thành đạo lữ thì phải làm chuyện đó.
 
Biện Linh Ngọc dừng một chút, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mọi thứ đã từng xa tầm tay, chân thật chạm vào sự ấm áp mềm mại này.
 
Thậm chí sau đó hắn còn có chút sững sờ, khi nghe thấy tiếng khóc của thiếu nữ, ở trong nơi mềm mại đó, lần đầu tiên hắn cảm nhận được nàng thuộc về mình.
 
Sư La Y khép chân lại: "Để... ta ổn định lại đã."
 
"Được."
 
Nói tóm lại, hai người họ không được bình tĩnh cho lắm.
 
Sư La Y im lặng một lúc lâu, đợi đến khi cảm giác run rẩy kỳ lạ trong cơ thể qua đi, nàng cũng không còn là con chim sợ cành cong nữa. Nàng cúi đầu liếc Biện Linh Ngọc: "Chàng... có phải là chàng rất không thoải mái đúng không?"
 
Biện Linh Ngọc trầm mặc một lát rồi nói: "Ừ."
 
"Vậy để ta..." Nàng ngập ngừng nói: "Cũng giúp chàng?"
 
Biện Linh Ngọc không ngờ nàng lại nói như vậy, hắn dừng lại, lần này hỏi Sư La Y trước: "Nàng có muốn không?"
 
Tay Sư La Y lúc này đang rất run rẩy, nàng ôm chăn, đôi mắt ướt át nhìn hắn.
 
"Không cần, nàng chờ ta, ta trở về có chuyện muốn nói với nàng." Loại chuyện này nhất định phải từ từ dạy dỗ, Biện Linh Ngọc biết nàng bây giờ không còn bao nhiêu khí lực nữa.
 
“…Ừm.” Sư La Y khẽ đáp lại, hiểu được hai người bọn họ nên nói chuyện chính rồi, nàng nhìn Biện Linh Ngọc đứng dậy đi ra sau bình phong.
 
Một lúc lâu sau, Sư La Y lấy tay che mắt, nàng cố gắng không nghĩ đến những chuyện vừa rồi đã xảy ra, dưới chăn nàng không mặc gì, nhưng lần này nàng biết Biện Linh Ngọc không phải không thích nàng. Hắn... rất thích nàng.
 
Nàng đợi không biết bao lâu, Biện Linh Ngọc cuối cùng cũng đã quay lại. 
 
Sư La Y biết hắn sẽ làm gì, vì vậy nàng không dám nhìn hắn. Vốn dĩ nàng là người bắt đầu chuyện này, nhưng bây giờ Biện Linh Ngọc trông có vẻ tự nhiên hơn nàng nhiều.
 
Cũng may Biện Linh Ngọc đã không đến quá gần.
 
"Thứ làm nàng bị thương đã dùng Hộ Thân Lân do lúc ta cắt đuôi luyện thành. Khi ta còn nhỏ, bị mẫu thân đem tặng cho đệ đệ cùng mẫu thân khác phụ thân của ta, Túc Ly."
 
Thấy Biện Linh Ngọc chủ động nói chuyện nghiêm túc, Sư La Y lúc này không thể quan tâm đến những cảm xúc khác, chăm chú lắng nghe.
 
Nàng ngạc nhiên: "Đệ đệ của chàng cũng đến đây à?"
 
Biện Linh Ngọc gật đầu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui