Sư La Y đang thở hổn hển, nàng cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình đang có thứ gì đó đang chạy loạn xạ xung quanh. Nàng nửa quỳ trên mặt đất, ngước mắt lên, lúc này mới chợt nhận ra cảnh giới của mình đã tăng lên rất nhiều, không chỉ như vậy, thần châu cũng đã bắt đầu cảm nhận được điều gì đó, bắt đầu làm ấm đan điền của nàng.
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, giống như núi, sông, hồ và biển ở trước mắt nàng, nàng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, thậm chí cả tiếng chim hót líu lo trên đỉnh một ngọn núi khác nàng cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Nếu nàng nhắm mắt lại, nàng chính là lâm phong vũ lộ trong thế gian này, có thể kiểm soát càn khôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biện Thanh Tuyền ôm vai, vẻ mặt phức tạp, nàng ta vẫn còn muốn chiến đấu tiếp thì nàng ta nhìn thấy thứ ở phía sau Sư La Y, đôi mắt nàng ta đông cứng lại.
Sư La Y cũng cũng đã sẵn sàng đón nhận đợt tấn công mới của Biện Thanh Tuyền, nhưng không ngờ đến cuối cùng nàng ta chỉ nhìn nàng một cái rồi biến mất trước mắt nàng.
Còn sau lưng nàng lại chợt ấm áp.
Thương Ngô hét lên: "La Y tiểu thư, tránh ra."
Sư La Y vô thức né tránh, phát hiện một con mãnh thú to lớn màu trắng bạc xuất hiện sau lưng nàng.
Đôi đồng tử màu bạc của hắn lạnh lùng, mang theo sự thờ ơ muốn xé tan mọi thứ.
"Biện Linh Ngọc?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên trong đôi mắt bạc của hắn không có nàng. Sư La Y vô thức đưa tay ra: "Là ta, chàng không nhận ra ta sao?"
Thương Ngô rên rỉ một tiếng, chạy tới kéo Sư La Y đi: "La Y tiểu thư, tỷ đừng làm vậy, huynh ấy đã trở thành một con kỳ lân, không có thần châu hay thần hồn nữa rồi, bây giờ huynh ấy không khác gì một yêu vật chưa khai hóa."
Sư La Y bị chặn lại, sau đó ngước mắt lên và thấy rằng Biện Linh Ngọc đã biến mất.
Nàng vội vàng từ dưới đất đứng lên, lo lắng hỏi: "Chàng ấy đi đâu rồi, ngươi có nhìn thấy không? Không phải nói là sau khi bị ép trở lại nguyên thân sẽ rất yếu sao?"
Thương Ngô cũng rất bối rối,nó chỉ tập trung vào việc cứu Sư La Y, không nhìn thấy rõ: "Ta cũng không biết, theo lý mà nói là rất yếu."
Nhưng vẫn còn một câu chưa nói là, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Dù sao người ta cũng là Kỳ Lân, là huyết mạch của thần tộc thượng cổ!
Thảo nào Biện Linh Ngọc nói nếu hắn trở về nguyên thân trước thời hạn, bảo bọn họ lập tức dẫn dụ hắn xuống Vô Độ Hải chứ không phải là trói hắn lại.
“Làm sao bây giờ?” Vẻ mặt của Thương Ngô lo lắng: "Cứ thả ra như vậy cũng là một hung thú, chẳng lẽ chúng ta thật muốn dẫn huynh ấy xuống Vô Độ Hải sao?”
Đây là cách Biện Linh Ngọc đã dặn, hãy để canh phong xé nát hắn.
Thương Ngô vừa dứt lời đã bị Sư La Y trừng mắt nhìn "Dẫn cái gì mà dẫn, tìm chàng ấy trước đã, ta sẽ thử xem có thể trả thần châu lại cho chàng ấy hay không!"
Chương 51: Chữa thương
Linh Thú màu trắng bạc hơi cứng người, nhưng cũng nhanh chóng dùng đầu ủi nàng trở về, thân hình như điện, né tránh Phong Nhận ở phía sau.
Sư La Y ý thức được bọn họ đang chạy thoát thân, không dám quấy rối, ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng nó.
Biện Thanh Tuyền ở sau lưng đang đuổi theo họ không buông, mắt thấy còn một ngày nữa là nàng ta có thể lấy được Thần Châu rồi, bây giờ không thể nào thả Sư La Y đi được.
Thấy cự thú màu trắng bạc đang bay lượn trên không trung, không có dự định quay đầu lại đánh nhau với nàng ta, trong mắt nàng ta tỏa ra ý lạnh, kề Thần Địch bên môi, vươn tay ra sát chiêu với Biện Linh Ngọc.
Mười năm ở nhân gian, nàng ta chưa từng động đến Biện Linh Ngọc, nhưng bây giờ vẫn phải đi đến bước Thí Thần này.
Không làm được Thần Hậu, nàng ta nhất định phải có được Thần Châu chứa sức mạnh tối cao.
Tộc nhân của nàng ta ở Thượng Cổ đã rơi vào kết cục như thế bởi vì phản
Thần, nhưng nếu bây giờ nàng ta không thí Thần, những tộc nhân ánh mắt mờ tối đau đớn kia đời đời kiếp kiếp, con cháu đời sau chỉ có thể làm nô lệ.
m Sát của Thần Khí đâm về phía cự thú ở đằng trước, lúc m Sát rời tay, Biện Thanh Tuyền dừng một chút, quả quyết chuyển mục tiêu thành Sư La Y.
Trong mắt nàng ta đầy sự lãnh đạm hờ hững, hôm nay nhất định phải khiến Biện Linh Ngọc dừng bước lại.
Kéo dài thêm một ngày nữa là Sư La Y nhập ma rồi.
Trên không trung có một cụm hỏa diễm màu lam rơi xuống, miễn cưỡng chặn m Sát của Biện Thanh Tuyền lại. Nó bi thương kêu đau một tiếng, có lẽ không ngờ hiệu quả của m Sát lại lớn đến như thế, gào lên một tiếng đau đớn, đến núi cũng chấn động.
Biện Thanh Tuyền lạnh nhạt nói: "Thứ gì thế, ngươi đâm đầu vào chỗ chết ư!"
Thương Ngô Thú cũng không ngờ nữ nhân này khủng bố đến như vậy, nó da dày thịt béo nhưng lại không gánh được một phát như vậy, nó thầm rên một tiếng, biết mình đánh không lại Biện Thanh Tuyền, thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy ý giết chóc của Biện Thanh Tuyền, cong đuôi co cẳng chạy.
Biện Thanh Tuyền không để ý đến nó, bị Thương Ngô Thú ngăn lại như thế, lúc nàng ta nhìn về phía Sư La Y và Biện Linh Ngọc lần nữa, phát hiện bọn họ đã biến mất không còn bóng dáng.
Trong mắt nàng ta đầy vẻ ấm ức, mu bàn tay cầm Thần Địch gần như nổi lên gân xanh.
*
Sư La Y đã đến bước ma hóa cuối cùng, trên trán nàng đều là ma văn, giống như hoa Anh Túc nở rộ.
Ma chủng đã hoàn toàn xâm nhập vào kinh mạch toàn thân nàng, nàng đã sắp không còn thần trí nữa. Lúc nãy ở trên đường, nàng lại bị ma chủng khống chế một lần, dùng Thần Vẫn đao rạch bị thương thân dưới của cự thú.
Nó chỉ ngừng lại trong một chớp mắt rồi tiếp tục đưa nàng chạy về phía trước.
Thật lâu sau, thiếu nữ trên lưng cũng thu hồi đao lại, nàng ghé vào trên lưng nó, nó cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi rơi xuống lông mình.
Thiếu nữ trên thân khàn giọng: "Thật sự xin lỗi, ngươi thả ta xuống đi."
Cự thú màu trắng bạc dừng một chút, theo lời nàng thả nàng xuống cạnh suối nước.
Sư La Y mở to mắt, trông thấy trên sườn núi nở đầy vô số hoa dại nhỏ. Trời đông giá rét đã trôi qua, ngày xuân nhân gian đã khôi phục, cách đó không xa, từng mảng hoa đào lớn đều sắp tàn lụi rồi.
Lúc này trời đã sắp tối, đầu ngón tay của Sư La Y không chạm được một chút ấm áp nào, ánh trăng chiếu rọi lên đầu ngón tay yếu ớt của nàng, phảng phất như một cây đao róc đến mức xương nào đều đau.
Sắp đi đến tận cùng sinh mệnh, nàng cũng không nghĩ mình còn có thể gặp được cự thú lần nữa, nhưng khắp tay nàng dính dớp, tất cả đều là máu của nó.
Sự vui sướng khi trông thấy cự thú đã tản đi, trong lòng nàng chỉ còn lại bi thương cùng áy náy vô tận, nàng không thể tiếp tục liên lụy đến những người đối tốt với nàng ở trên đời này nữa.
Dưới ánh trăng, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc quan sát cự thú.
Trên mặt nó có vảy, lông trên người bù xù, lại bởi vì dính máu nên có vài nút thắt. Nó trong trí nhớ của nàng khổng lồ mà tràn ngập tính áp bách, trên lưng còn có xương gai khúc khuỷu, và bây giờ nàng phát hiện nó rất xinh đẹp.
Mặc dù nàng không biết nó là thứ gì, nhưng dưới ánh trăng, thân nó trắng bạc, còn ôn nhuận và xinh đẹp hơn cả ánh trăng nữa, nó đem giấu gai xương dưới lớp lông da, thậm chí một cặp sừng trông cũng rất đáng yêu.
Đôi mắt của nó rất đẹp, còn đẹp hơn so với Trường Minh Châu nàng tìm được từ dưới biển nữa. Nhưng cũng vì cặp mắt màu bạc lạnh như băng, không đủ tròn, lúc nó đưa mắt nhìn nàng còn mang theo một sự áp bách lạnh lẽo.
Cũng chính vì như thế, kiếp trước Sư La Y đã cảm thấy nó rất hung ác đáng sợ. Nhưng bây giờ nàng không thấy nó đáng sợ một chút nào cả, nàng chỉ cảm thấy nó rất ngu ngốc.
Tại sao cứ phải cứu nàng hết lần này đến lần khác cơ chứ?
Trước giờ nàng chưa từng gặp nó chứ đừng nói là dễ gần với nó, nàng khổ cực nhẫn nhịn như vậy, ăn ma chủng cũng không hề tổn thương bất cứ người nào, nhưng vẫn làm tổn thương nó như cũ.
Sư La Y biết, muốn khai thần trí của Linh Thú hoàn toàn không dễ dàng chút nào, còn khó hơn cả tu sĩ nữa. Bọn chúng tranh với trời, cũng tranh với đồng bạn, còn phải tránh né tu sĩ săn giết bọn chúng nữa. Bọn chúng chịu đựng qua những năm tháng cô độc, mới có thể có được thân thể xinh đẹp và linh lực cao thâm, vốn không cần thiết chịu thiệt vì nàng hết lần này đến lần khác.
Mắt thấy nó muốn đi qua kiểm tra tình huống của mình, nàng đè nén sự chua xót trong ánh mắt, khiến cho bản thân mình trông không biết tốt xấu, nàng nói: "Ngươi đừng đến đây!"Nó không ngờ nàng có thể lãnh đạm kháng cự đến như vậy, bước chân cũng dừng lại.
"Ngươi đi đi, đừng chạm vào ta." Khắp tay nàng đều là máu của nó, không biết vì sao, bị Khương Kỳ với Biện Thanh Tuyền khiến cho đau khổ như vậy nàng đều không khóc, nhưng khi trông thấy nó ngày hôm nay, nàng liền nhịn không được mà muốn rơi nước mắt, nàng vững tâm: "Đừng đến gần ta!"
Nàng đã không khống chế nổi sát ý, sẽ tiếp tục tổn thương nó. Sư La Y vắt hết đầu óc, muốn mắng cho nó bỏ đi. Để nó thất vọng với mình, nàng đã sa cơ lỡ vận, chỉ cần nó mặc kệ nàng thì sẽ không bị thương. Đây là nội đan của Cửu Vĩ Thiên Hồ, phụ thân cũng đều không có cách, cho dù nó muốn cứu nàng thì cũng vô dụng mà thôi.
Nàng há to miệng, trong đầu đầy những lời ác độc đã học được ở kiếp trướ, thế nhưng khi trông thấy đôi mắt trắng bạc của nó nhìn về phía mình hiện ra sự bi thương nhàn nhạt, nàng phát hiện mình lại không mắng được.
Nó nhìn nàng một cái rồi quay đầu rời đi.
Không cần phải nói bất kỳ câu nói tổn thương người gì đó, Sư La Y nhẹ nhàng thở dài, nàng chăm chú nhìn nó đi xa, lại ngước mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Trăng đêm nay tròn vành vạnh, ánh trăng lạnh như băng. Bên người nàng chỉ còn lại một thanh Thần Vẫn đao dính máu, nàng định đợi cự thú đi xa một chút, lại tiếp tục phong ấn bản thân.
Sư La Y cảm thấy trước khi chết có thể bình an như thế này cũng tốt.
Nhưng điều nàng không ngờ đến chính là chỉ qua một hồi, bóng dáng trắng bạch đã rời đi kia lại trở về một lần nữa.
Ngoài miệng nó ngậm một chiếc lá, không đợi nàng nói chuyện đã dùng một cái móng vuốt đè lên bờ vai nàng, đút nước trong lá cây vào miệng nàng.
Sư La Y nếm được một vị ngọt nhàn nhạt, giống hệt như cam lộ vào sáng sớm, lại vấn vít mùi thơm.
Ép nàng uống xong, cự thú màu trắng bạc buông nàng ra, đi sang một bên, đứng lên. Che khuất vết thương ghê rợn kia sang một bên, xoay nửa người hoàn hảo về phía nàng.
Sư La Y phát hiện trên người nó đã sạch sẽ, vết máu cũng biết mất. Vừa rồi nàng đã nghiêng tai nghe ngóng, biết bên cạnh có một dòng suối nhỏ, nó rời đi là để rửa sạch?
Nó cho rằng mình sợ nó? Hay là ghét bỏ nó?
Mắt nàng nóng hổi, ý thức được nó hoàn toàn không có ý định bỏ mặc bản thân mình, cho dù có mắng chửi hay tổn thương nó thì nó cũng đều không rời đi, nàng lại sắp òa khóc rồi.
Biện Linh Ngọc vâng lời không hề chạm vào nàng, mấy ngày trước hắn giết Chu Yếm xong đã ý thức được Sư La Y xảy ra chuyện. Hắn không ngủ không nghỉ đi tìm Sư La Y, vết thương dữ tợn ở trên người vẫn còn chưa được xử lý.
Hắn biết bây giờ trông mình vô cùng đáng sợ, đã dọa sợ rất nhiều động vật nhỏ và tu sĩ.
Vốn dĩ hắn cũng có thể biến trở về thân người, nhưng biến về rồi thì cũng chỉ là một phàm nhân yếu ớt, không có cách nào cứu được Sư La Y.
Hắn co gai xương vào lưng, nhắm đôi mắt màu bạc lại, khiến mình trông vô hại một chút. Vốn dĩ hắn cũng có thể rất đẹp, là đời sau của tộc Phượng Hoàng và tộc Kỳ Lân, vẫn luôn rất xinh đẹp. Chân thân của hắn vốn nên là một con Kỳ Lân màu trắng bạc, không khó coi như tộc Thượng Cổ Long, nhưng trải qua mười hai lần cắt đuôi đau khổ, hắn đã không còn cách nào giống đời sau của Thần Tộc, thậm chí lúc còn bé hắn còn chẳng duy trì được hình người.
Đôi cánh mọc ra cũng bị Thiên Hỏa chém thành khung xương xấu xí kinh khủng.
Trong mắt Sư La Y, hắn vẫn luôn là một con quái vật.
Lúc đầu hắn còn cảm thấy tổn thương, nhưng bây giờ hắn đã học được cách bình tĩnh, dẫu rằng nàng có hận hắn đến đâu, hắn cũng phải giúp nàng lấy ma chủng ra trước.
Tình trạng của Sư La Y rất xấu.
Hai người giằng co một hồi, Biện Linh Ngọc nhận thấy mình sẽ không bị thương bởi ánh mắt của nàng, vừa dự định đi qua, lại phát hiện thiếu nữ chống đao đứng lên.
Nàng cầm Thần Vẫn đao, lảo đảo đi đến trước mặt hắn.
Hắn cho rằng Sư La Y lại bị ma chủng khống chế, trong lòng lạnh lẽo, cũng đứng lên. Đang muốn nghĩ cách, thiếu nữ trước người đột nhiên lại vùi đầu vào trong ngực hắn.
Lúc này, nàng khóc vô cùng thảm.
Nàng ném Thần Vẫn đao đi, khập khiễng bước đến ôm lấy cổ hắn, khóc rất lớn tiếng: "Thật xin lỗi, ta không phải cố ý tổn thương ngươi. Lúc trước ta vẫn luôn đè nén, ta không giết người, cũng không có làm tổn thương bất kỳ một người bách tính nào. Ta biết ngươi không muốn ta nhập ma, ta đồng ý với ngươi, cho dù có chết ta cũng không nhập ma. Nhưng bây giờ ta không nhịn được nữa, không phải ta cố tình muốn đuổi ngươi đi, ngươi tốt như vậy, đừng tổn hao tu vi lên người của ta. Thật xin lỗi..."
Biện Linh Ngọc chưa bao giờ bị người ta ôm chân thân thế này, dù là khi còn bé, mẫu thân với thị nữ cũng chưa từng ôm hắn như thế này. Hắn nghe rõ lời nàng nói, mới biết được hóa ra Sư La Y cũng không phải chê hắn ghê tởm khó coi. Mà là bởi vì bị khống chế đánh ra một đao kia, trong lòng sinh ra sợ hãi và áy náy.
Hắn đưa đôi mắt màu trắng bạc nhìn nàng, dùng cằm kề lên đỉnh đầu của nàng.
Không sao đâu, không đau. Ta biết ngươi rất cố gắng, ngươi đã làm rất tốt rồi.
Đợi nàng khóc xong, Biện Linh Ngọc ngậm xiêm y của nàng, đưa nàng đến bên dòng suối. Sư La Y hỏi hắn: "Làm gì thế?"
Biện Linh Ngọc không có cách nào trả lời nàng, bèn để cho nàng tự nhìn.
Sư La Y nhìn xuống suối nước trông thấy con ngươi của mình đỏ như máu, nhưng ma văn trên trán đã biến mất không ít. Nàng sửng sốt, nước mắt giàn giụa, trông có vẻ hơi buồn cười.
Biện Linh Ngọc dùng nguyên thân nhìn nàng dưới ánh trăng, biết nàng rất ương ngạnh, có thể thấy được hi vọng, sẽ không một lòng muốn thành
Đao Linh nữa.
Quả nhiên, sau nửa đêm nàng đã bình tĩnh lại, cho dù vất vả chống đối với ma chủng, cũng hết sức nhẫn nại. Biện Linh Ngọc nhìn dáng vẻ cố gắng muốn khôi phục của nàng, rủ đôi mắt trắng bạc xuống.
Thật ra, trong lòng Biện Linh Ngọc cũng không được lạc quan, hắn cũng không ngờ trên người Đọa Thiên Chu Yếm lại có thứ như nội đan của Cửu Vĩ Thiên Hồ này đây, nội đan cũng thôi đi, ấy thế nhưng nó lại là một viên Ma Đan.
Hắn cho Sư La Y uống máu tim mình, có thể tạm thời áp chế ma chủng một lát. Nếu như muốn trục xuất ma chủng, chỉ có thể đuổi Thần Châu nuốt chửng ma chủng.
Sư La Y cũng không phải là chủ nhân của Thần Châu, Thần Châu được Biện Linh Ngọc phong ấn trong cơ thể nàng, duy trì sinh mệnh của nàng với Sư Hoàn, lại không cách nào hoàn toàn sử dụng cho nàng.
Thân thể của nàng chịu không ít sức mạnh của Thần Châu, một khi Thần Châu được giải trừ phong ấn sẽ khiến thân thể nàng vỡ tung.
Thần Châu nuốt chửng ma chủng sẽ biến thành cái gì, thật sự không có cách nào đoán được hậu quả. Nếu như Thần Châu dính tà tính...
Nhưng tình trạng trước mắt, Biện Linh Ngọc chỉ có thể làm như vậy.
Lúc chân trời hiện lên màu trắng bạc, khắp trán Sư La Y đều là mồ hôi lạnh, nàng chống đối với ma chủng một đêm, đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc này Biện Linh Ngọc mới đi qua, phủ lên trên người nàng, định thừa dịp nàng ngủ, thúc đẩy Thần Châu nuốt chửng ma chủng.
Đây là một hành động rất tinh tế, hắn đã không thể mở ra phong ấn, lại phải thành lập được liên hệ với Thần Châu, đi tru sát dung hợp ma chủng trong thể nội của Sư La Y.
Quá trình này phải đau một chút, Sư La Y nhíu mày, nhanh chóng tỉnh lại.